Hai con mắt trắng đen rõ ràng chuyển
động nhanh như chớp, Phượng Hiên cười có chút giống như kẻ trộm. Trong
đầu bắt đầu bảy quẹo, tám rẽ mà chuẩn bị mang tiểu oa nhi trong lòng về
nhà.
Lấy khoá vàng từ trong tay Phượng Hiên
cầm lại, tiểu Cốc Nhược Vũ một lần nữa mang nó vào, đem nó nhét về trong cổ áo, sau đó lại bắt đầu giãy dụa muốn xuống dưới.
Phượng Hiên
nhìn nó, trừng mắt nhìn, điều thứ nhất của quy tắc gạt người: nhất định
phải thân thiết, thân thiết, tiếp tục thân thiết, làm cho mục tiêu bị
bắt cóc buông lỏng cảnh giác, trăm triệu lần không nghĩ là bị ép buộc.
Đương nhiên, điều cảnh giới cao nhất này chính là để mục tiêu có ý nghĩ
thành người một nhà.
Lúc này, Phượng Hiên thuận theo tâm ý
của tiểu Cốc Nhược Vũ đưa nó đứng xuống. Chỉ thấy thiên hạ nho nhỏ vừa
đứng tốt, liền duỗi thẳng cánh tay, ngửa đầu, muốn đem túi hạt dẻ trong tay kia vốn là của Phượng Hiên đưa cho nó trả lại cho hắn.
Phượng Hiên nhận lại hạt dẻ, tiểu Cốc
Nhược Vũ liền lập tức chạy đến phố đối diện. Nó trở lại nơi ban đầu cùng Mai Phương tách ra, lại nhu thuận ngồi xuống, thành thành thật thật dựa theo lời mẫu thuân từng dạy, một khi bị lạc người nhà, nhất định phải ở nguyên tại chỗ chờ, để cho bọn họ tìm được nó. Nó đi qua, Phượng Hiên
cũng đi theo phía sau nó, cuối cùng ngồi xuống bên người nó.
“Đại ca ca, huynh vì sao cũng ngồi ở chỗ này? Cũng chờ người nhà hả??” Phát hiện đại ca ca cũng theo lại đây,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Cốc Nhược Vũ tràn đầy nghi vấn, ngửa
đầu nhìn Phượng Hiên ngồi xuống còn cao hơn so với nó.
“Bé con, ta là Hiên ca ca a!” Người nào đó bắt đầu thiết lập quan hệ.
“A? Hiên ca ca? Bé con?” Tiểu oa nhi ánh mắt mở to tròn tròn, không rõ nhìn Phượng Hiên.
“Bé con, muội không nhớ rõ rồi, trước
kia Hiên ca ca đều gọi muội như vậy”. Nhưng thật ra là bởi vì không biết tên, cho nên tự mình chọn lấy cách gọi thuận tiện nhất mà thôi. “Muội
khi đó mới có một chút như vậy a ” Phượng Hiên cầm gói to trong tay đặt ở trên đùi, sau đó hai tay phỏng chừng một khoảng cách không lớn “Hiên ca ca ta có chăm sóc muội một đoạn thời gian, cái khoá vàng kia chính là
ta tặng cho muội!” Phượng Hiên tươi cười giống như được tắm gió xuân.
“A.” Hiển nhiên không tin, thành thật
thì thành thật, nhưng sẽ không dễ dàng tin tưởng theo người xa lạ, tiểu
oa nhi vẻ mặt hoài nghi.
“Cha muội Cốc Lương Thừa cùng mẹ muội
Mai Bình khi đó đều ở Thải Đô, còn ở nhà của ta một thời gian, đó cũng
chính là lúc Hiên ca ca ta nhận thức bé con muội.” Không ngừng cố gắng,
may mắn hắn đúng lúc nhớ tới năm đó quản gia Phượng Phúc có nói qua tên
cha mẹ đứa trẻ này.
“Đại ca ca, huynh quen biết cha mẹ
muội?” Nghe thấy mình không hề đề cập qua tên cha mẹ, nhất thời, tiểu oa nhi buông xuống phân nửa cảnh giác, bắt đầu nổi lên tin tưởng với đại
ca ca trước mắt.
“Đương nhiên biết! Hơn nữa ta và cha mẹ
muội còn rất quen thuộc đấy!” Phượng Hiên vẻ mặt thành khẩn, để chứng
thực lời nói của mình có độ tin cậy, hắn còn cố ý gật đầu, thổi phồng
một số chuyện…, lần đầu tiên bị người ta giáo huấn mà chỉ gặp mặt một
lần.
“A.” Không chút tâm cơ nào tiểu oa nhi
nháy mắt đã coi Phượng Hiên quy thành loại người quen, gương mặt nho nhỏ giơ lên thân thiết với khuôn mặt tươi cười. Đồng thời nó còn xê dịch
lại gần bên người Phượng Hiên, ngồi gần chỗ hắn.
“Ngoan, về sau gọi ta Hiên ca ca là tốt
rồi!” Nhìn hắn một cái, là người hòa ái dễ gần cỡ nào a! bé là người đầu tiên được mình cho phép gọi tên của mình như vậy.
“Hiên ca ca!” Tiểu oa nhi ngọt ngào
thanh thúy gọi, Phượng Hiên vui vẻ không thôi, ha ha, tiểu hài tử thực
ngoan! Đáng yêu nhu thuận giống như bảo bối Vũ nhi.
“Bé con Di di đâu?” Luôn nghe thấy đứa nhỏ nói phải chờ Di di, rốt cuộc sao lại thế này?
“Di di rủ Nhã tỷ tỷ cùng Nhược Vũ đi ra ngoài chơi, di di cùng Nhã tỷ tỷ có việc, cho nên di di bảo Nhược Vũ ở chỗ này chờ.”
“. . . . . .” Chuyện này . . . . . Căn
bản chính xác là kiếm cớ vứt bỏ đi? Nào có ai đem đứa nhỏ nhỏ như vậy
một mình đặt tới trước cửa thanh lâu rồi đi? Phượng Hiên hoài nghi
nghiêm trọng mục đích của vị di di kia “Vậy phụ thân cùng nương của bé
con đâu?”
“Cữu gia gia bay lên trời rồi, phụ thân cùng nương phải giúp ông.”
“. . . . . .” Bay lên trời? Căn bản
chính là đã chết đi! ? Người chết so với đứa trẻ con đáng yêu này có
quan trọng hơn không? Thật là, không hiểu làm cha mẹ kiểu gì! trong lòng Phượng Hiên đối với hai người Cốc Lương Thừa phê phán một chút, sau đó
lấy hạt dẻ ra, bóc vỏ, đút cho tiểu oa nhi, cố gắng tiêu trừ cảm giác
xa lạ của tiểu Cốc Nhược Vũ đối với hắn.
Phượng Hiên giúp tiểu Cốc Nhược Vũ vui
vẻ. Cuối cùng là rõ ràng nhét gì đó trong tay vào trong ngực của bé, đem bé ôm vào trong ngực của mình, tiểu oa nhi tựa vào trong lòng ngực của
hắn, ăn cũng được phải không.
Quy tắc gạt người điều thứ hai: phải tìm đúng thời cơ, không để lại dấu vết đem mục tiêu lừa về nhà. Phượng Hiên cảm thấy không sai biệt lắm, một bên đút cho tiểu Cốc Nhược Vũ, một bên thuận thế nói: “Bé con, sắc trời cũng không còn sớm, muội trước tiên
cùng Hiên ca ca ta trở về ăn cơm chiều. Về phần phụ thân cùng nương
muội, Hiên ca ca sẽ phái người nói cho bọn họ biết, được không?!”
Phượng Hiên chờ tiểu oa nhi gật gật đầu, nói “Vâng”. Hắn chuẩn bị một khi nghe thấy sự đồng ý của bé là ôm bé
đứng dậy, ai mà biết được sau khi tiểu oa nhi nghe được lời của hắn lại
đem hạt dẻ trong miệng mới nhai một chút liền phun ra, vừa đúng rơi vào
tay hắn đang đút cho nó ăn chưa kịp thu hồi.
Mong muốn với phản ứng khác nhau rất
lớn, mắt to đầu tiên là trừng đôi mắt nhỏ. Sau đó, mắt to nhìn sang vật
ngoài ý muốn trong tay, thấy bộ mặt vô tội kia, không vui, ngưỡng mộ đôi mắt nhỏ, không nói gì.
Hai người không tiếng động đối diện
trong chốc lát, sau đó tiểu Cốc Nhược Vũ lại muốn từ trong lòng Phượng
Hiên giãy dụa đi xuống. Phượng Hiên buông tay ra, nhìn thấy không còn
trói buộc, tiểu Cốc Nhược Vũ lại đem đồ vật trả cho hắn, đợi bé con ngồi trở lại chỗ, lại giương mắt nhìn mình một chút, sau đó lại dời tầm mắt
đi, nhỏ giọng nói: “Bé con phải đợi di di!”
Ah? Hắn, lại, không, thành, công! Phượng Hiên nhíu lông mày lại, mở to hai mắt, khóe miệng hơi hơi run rẩy,
khuôn mặt tinh xảo hoàn toàn không dám tin, từ trước đến nay mọi việc
đều thuận lợi, hắn lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác bị thất bại.
Phượng Hiên nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ,
trong lòng suy nghĩ: người bé con tuy nhỏ, nhưng thân hình nhỏ bé này
lại tản ra một loại cố chấp, tuy nói mình có thể không để ý đến ý nguyện của bé mà cứ ôm trở về, nhưng bé con kiên nhẫn đợi người nhà, nếu như
chờ có người đến, vậy hắn liền dài dòng để người nhà cho phép đem bé con về, nếu đợi không được người nhà, khụ, tốt nhất là như vậy, hắn hay
dùng phương pháp ngu ngốc nhất, tiểu oa nhi cuối cùng sẽ đói, cuối cùng
sẽ mệt, đến lúc đó bé con đang ngủ, hắn là có thể ôm trộm mà về nhà, về
phần ngày mai bé con tỉnh lại muốn tìm cha mẹ, vậy, đến lúc đó nói sau!
Hạ quyết tâm, Phượng Hiên liền bắt đầu kiên nhẫn cùng tiểu Cốc Nhược Vũ
chờ Mai Phương.
Theo sắc trời dần dần biến thành đen.
Tiểu Cốc Nhược Vũ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, trong mắt cũng dần dần tích
tụ nước mắt, thân ảnh tiểu oa nhi ba tuổi càng hiện lên vẻ hiu quạnh, ô ô, di di vì sao còn chưa đón Nhược Vũ, ô ô, phụ thân, nương , ô ô!
Tiểu oa nhi bắt đầu sợ hãi khóc lên,
Phượng Hiên thấy thế, liền ôm nó trở về trong ngực của mình, an ủi vỗ
sau lưng của nó, nhẹ giọng dỗ nói : “Ngoan nha, không khóc không khóc,
phụ thân cùng nương muội khẳng định sẽ đến đây ngay lập tức, có Hiên ca
ca ở cùng muội, muội không cần lo lắng, cũng không cần sợ nha!” trong
lòng Phượng Hiên càng gia tăng bất mãn đối với vợ chồng Cốc Lương Thừa,
càng thêm nhận định là hai vợ chồng không cần đứa nhỏ này, nếu không sẽ
không đến bây giờ cũng không thấy đứa nhỏ, cũng không đi tìm. Hắn không
biết là, bởi vì trước khi đưa tang một ngày, toàn bộ người Thịnh gia từ
xế chiều đã bắt đầu phải túc trực bên linh cữu cho tới sáng ngày thứ
hai, cho nên hai người Cốc Lương Thừa căn bản không biết giao phó cho
Mai Phương không cần tham dự việc này lại dụng tâm kín đáo vứt bỏ nữ
nhi của mình .
Hai người vẫn đợi cho đến canh hai, lúc
này thanh lâu bên cạnh đã vô cùng náo nhiệt, mà trên đường phố lúc này
chỉ còn hai ba con mèo nhỏ. Trong đó, tiểu oa nhi đang dùng sức mà khóc, Phượng Hiên làm thế nào cũng không dỗ được nó cười. Rốt cục, nó khóc
mệt, uốn người ngủ tại trong lòng Phượng Hiên.
Phượng Hiên ngẩng đầu nhìn sang sắc
trời, chỉ còn một mảnh tối đen. Cảm thấy đúng lúc, hắn liền ôm tiểu Cốc
Nhược Vũ trong lòng đứng lên. Nhìn mặt tiểu oa nhi trong lòng bị nước
mắt che kín, ngủ trong chốc lát, phút chốc hắn đạp dưới chân một cái,
nhảy vọt lên nóc nhà, thi triển khinh công, từ nóc nhà đi tắt quay về
chủ trạch ở Phượng thị .
Cứ như vậy, Phượng Hiên gặp lại bé con
bảo bối, mang về nhà, mà đôi vợ chồng kia đang ở túc trực bên linh cữu
không biết hòn ngọc quý trên tay đã không thấy.