Một đêm không ngủ không chỉ có Hồng Hi
Nghiêu bọn họ, mà còn có Bích Nhân Hoành. Ban đêm từng xông vào Phượng
phủ không thành công, giờ đây hắn đang ngồi ở thư phòng vẫn không nhúc
nhích suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
Hôm qua sau khi biết được Cốc Nhược Vũ giết công chúa, hắn lập tức nhớ lại chuyện
mà Phượng Hiên kể lại khi Phượng Vũ chết, bị trói ba ngày ba đêm. Đoán
trước đựơc Phượng hiên nếu biết Cốc Nhược Vũ đã xảy ra chuyện, nhất định sẽ mất bình tĩnh, mà xảy ra sai lầm lớn, cho nên lúc đó hắn không do dự chạy ra ngoài cung, đi tới ngoại thành Kiền Đô ngăn Phượng Hiên lại.
Hắn không thể không nghĩ cách làm thế
nào để cứu Cốc Nhược Vũ, bất kể là xuất hiện ở trên đường Kiền Đô, hay
là lúc trói Phượng Hiên trở lại, hắn đều nghĩ biện pháp xử lý chuyện này như thế nào. Nhưng dù hắn có nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra được biện pháp gì.
Chuyện Cốc Nhược Vũ giết thập lục công
chúa, chỉ có hoàng hậu ở đấy, ai dám nghi ngờ lời nói của Hoàng hậu! ?
Tuy rằng hắn có thể khẳng định chuỷ thủ kia không phải là của Cốc Nhược
Vũ, nhưng đúng lúc ở Kiền Đô xuất hiện lệnh không cho phép ra ngoài thì
đồng thời Cốc Nhược Vũ nhận được ý chỉ tiến cung, đó là do Hoàng thượng
làm! Nếu không phải thủ vệ cửa thành phía đông mạo hiểm mất đầu để hắn
ra vào mà nói…, hắn còn không thể gạt mọi người bắt Phượng Hiên trở về.
Rất dễ nhận thấy, người muốn Cốc Nhược Vũ chết là hoàng thượng! Như vậy
lâm triều ngày hôm nay hoàng thượng nhất định sẽ trực tiếp hạ chỉ xử tử
Cốc Nhược Vũ, điểm này ai cũng không sửa được!
Mặt khác, người chết là công chúa nước
khác, Cốc Nhược Vũ không chết, sẽ làm cho hoàng thất Huyễn Vũ quốc phẫn
nộ, đến lúc đó không phải chuyện chết một, hai người rồi, mà hai nước
giao tranh, nhất định sẽ thương vong vô số, loại chuyện này, trong triều chắc chắc sẽ không có đại thần nào vì Cốc Nhược Vũ cầu tình ! Hắn cũng
đã nghĩ tới biện pháp cướp pháp trường, nhưng đến lúc đó người khác sẽ
không nghĩ tới Bích thị hắn, mà nhất định sẽ hại đến hai tộc Cung,
Phượng !
Bích Nhân Hoành đang phiền lòng thì bên
ngoài thư phòng truyền đến bẩm báo lần thứ ba giống nhau: “Chúa thượng,
lại bắt được người xâm nhập bên trong phủ !”
Trên mặt bình tĩnh không có gợn sóng,
nhưng trong lòng thì lại tức giận Bích Nhân Hoành lúc này đứng dậy ra
khỏi thư phòng. Trong dự liệu mà thấy người xông vào phủ – Phượng địch
“Phượng địch, ta biết võ công của ngươi
không tệ, nhưng ngươi không khỏi quá mức xem thường Bích phủ ta rồi!”
Giọng nói của Bích Nhân Hoành có chút âm trầm.
“Bích đại nhân, Xin hãy đưa chúa thượng
nhà ta trở về!” Phượng địch cũng nổi giận. Hôm qua hắn trở lại Kiền Đô,
phát hiện thấy cửa thành chỉ cho phép người vào, không cho phép người
ra, liền có dự cảm không tốt. Chạy nhanh về Phượng phủ thì lại phát hiện toàn bộ Phượng phủ đều bị Ngự Lâm quân bao vây xung quanh, lúc này hắn
nhanh nhẹn núp vào. Chỉ cần suy nghĩ một chút, hắn liền đi đến Cốc phủ.
Quả nhiên, Cung sanh đã theo Cốc Nhược Vũ tiến cung, nhưng không được
tiến vào cấm thành, Cung Thiên Li, Cung Thi San cùng Phượng thúy đều
biết chuyện xảy ra trước tiên. Đợi sau khi mọi việc đã rõ ràng, Phượng
địch lập tức nghĩ tới tất cả chuyện lúc trước của Bích Nhân Hoành đều là giả dối, nhanh chóng đi đến Bích Phủ, lại chậm một bước, cỗ kiệu của
Bích Nhân Hoành vừa mới tiến vào phủ được một lúc. Hắn bị người của Bích phủ ngăn chặn, đuổi ra khỏi bên ngoài phủ. Phượng địch vốn định kêu
Cung sanh bọn họ ban đêm đột nhập vào Bích phủ tìm ra Phượng Hiên, nhưng bởi vì đến Kiền đô vấn an Thiếu chủ nhân Ki túc trưởng lão Cung Như
Tích, đoán được dụng ý của Bích Nhân Hoành nên cuối cùng hắn lại quyết
định không cho phép đám người Cung sanh ra tay, Cung thị bị lây tai họa
là chuyện nhỏ, khiến cho hai nước đánh nhau, trăm họ lầm than là chuyện
lớn, Phượng hiên thấy người yêu thương duy nhất gặp chuyện không may sẽ
mất đi lý trí nên bị trói lại là tốt hơn! Kết quả, chỉ có Phượng địch
cõng Cung Như Tích, một mình một người một ngựa ban đêm xông vào Bích
phủ, nhưng không may ba lần đều bị nắm lại!
“Ngươi có thời gian, thì nên nghĩ cách
làm thế nào để đem Lượng nhi bị vây trong Phượng phủ ra đây đi!” Bích
Nhân Hoành tức giận Phượng địch không hiểu nỗi khổ tâm mà hắn bảo vệ
Phượng Hiên, hắn lo lắng Phượng trọng nam sẽ ra tay đối với Tiểu Cốc
Lượng, nhưng ở Phượng phủ không chỉ có người hắn phái đi không vào được, mà ngay cả hắn còn không thể nào vào được.
“Chuyện kia đều đã có người khác đi làm! Phu nhân nhà ta gặp chuyện, còn cần chúa thượng nhà ta tự mình giải
quyết!” Phượng địch biết toàn bộ lực chú ý của Cung Như Tích đều tập
trung vào làm thế nào để đem Thiếu tông chủ bị vây trong Phượng phủ cứu
ra, nhưng người Cung thị đi đến Phượng phủ lại không biết làm cách nào
để thần không biết quỷ không hay cứu Tiểu Cốc Lượng ra, bởi vì vây quanh nơi đó không chỉ có Ngự Lâm quân, còn có mật thám trực thuộc Hoàng
thượng quản lý! Hơn nữa mê dược đối với bọn họ không có bất kỳ hiệu quả
gì! Ngược lại làm cho đối phương phát hiện thêm vài lần, khiến cảnh giới càng thêm nghiêm mật, không có lỗ để chui!
“Giải quyết! Giải quyết như thế nào!?
Ngươi coi gia chủ của ngươi là thần tiên, không có hắn không giải quyết
được chuyện gì sao? Ngươi muốn để hắn đi vào con đường phản ngịch chết
đi hay sao! Đuổi ra ngoài cho ta!” Hiếm khi thấy Bích Nhân Hoành thay
đổi thái độ nhanh chóng, trong lòng không nghĩ ra được phiện pháp, còn
làm hắn tức giận muốn chết, hoàn toàn đuổi người!
Vì thế, lại một lần nữa, Phượng địch bị
ném ra khỏi Bích phủ. Nghe thấy lời của Bích Nhân Hoành, Phượng địch
chần chờ. Chẳng lẽ ý của Ki túc trưởng lão cũng là như này? Đúng là,
hiện tại thả chúa thượng ra, chúa thượng khẳng định sẽ không thể bình
tĩnh mà đi vào con đường phản nghịch, như vậy phu nhân cùng chúa thượng
đều sẽ phải chết là không thể nghi ngờ, nếu về sau thả chúa thượng ra,
phu nhân vẫn sẽ chết, tuy chúa thượng có khả năng sẽ đi vào con đường
phản ngịch, nhưng sẽ không mất đi lý trí. Phượng địch không biết nên làm thế nào cho phải, nếu có biện pháp làm cho phu nhân bất tử thì tốt rồi, nếu không giống như Phượng Vũ tiểu thư năm đó chết giả cũng được! trong đầu Phượng địch chợt nhớ chuyện này, hắn vội vàng bò từ trên đất lên,
vỗ vỗ đất trên quần áo, chạy tới quý phủ của Hồng Hi Nghêu
Sau khi sai người đuổi Phượng địch đi,
Bích Nhân Hoành nhìn sắc trời một chút, sắp đến thời gian vào triều, hắn suy nghĩ một chút, rồi đi đến phòng ngủ của mình, nơi Phượng hiên bị
giam.
Phượng hiên bị trói ở trên ghế, sau khi
bị trói đến Bích phủ tỉnh lại hắn từ Bích Nhân Hoành đã biết rõ mọi
chuyện xảy ra. Hắn nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi làm cho người
ta nhìn không ra cảm xúc của hắn bây giờ như thế nào, đang suy nghĩ cái
gì. Nhưng động tác ở hai tay hắn, do ma sát chỗ cổ tay mà bị thương lại
tiết lộ ý niệm đào tẩu khỏi nơi này trong đầu hắn.
Nghe thấy tiếng cửa, nhưng hồi lâu vẫn
không thấy người lại đây, Phượng hiên mở hai mắt ra. Chỉ thấy Bích Nhân
Hoành đứng ở nơi đó, trên mặt có một chút khổ sở nhìn nơi này.
“Ta sắp phải lâm triều rồi, huynh không
cần nghĩ cách chạy trốn nữa, thủ pháp điểm huyệt của Bích thị ta không
phải dễ giải như vậy, hơn nữa dùng để trói huynh là lụa được ngâm trong
núi băng, là dùng lực, hay dùng đao, đều không thể đứt !” Bích Nhân
Hoành chần chờ một chút, nói tiếp, “Chuyện của tẩu phu nhân. . . . . .
Ta sẽ. . . . . . Hết sức vì nàng mà cầu hoàng thượng. . . . . .” Thấy
Phượng hiên đang thẳng tắp nhìn mình, một câu cũng không trả lời, sắc
mặt Bích Nhân Hoành tối sầm một chút, “Ta biết huynh sẽ hận ta, nhưng
cho dù huynh có hận ta đến tận xương tuỷ, ta cũng thế không hối hận đã
làm như vậy!” Nói xong, Bích Nhân Hoành xoay người chuẩn bị đi.
“Ta không hận huynh.” Lời của Phượng
hiên làm cho Bích Nhân Hoành dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía hắn,
“Nếu chuyện như vậy phát sinh ở trên người huynh, ta cũng sẽ phải làm
như vậy.” Làm như vậy quả thật khiến hắn bình tĩnh không ít, nếu là hôm qua không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì không cách nào vãn hồi !
“. . . . . . , Huynh có thể hiểu được là tốt rồi.” Giọng của Bích Nhân Hoành có chút khàn khàn.
“Nhân Hoành, còn nhớ rõ tình cảnh lần
đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” trên mặt Phượng hiên đột nhiên nở một nụ cười thản nhiên.
“Đương nhiên nhớ rõ.” Tuy rằng không biết Phượng hiên vì sao lại đề cập tới chuyện này, nhưng Bích Nhân Hoành vẫn trả lời.
“Ha ha, khi đó huynh vẫn còn là con nít, nhưng đã ra dáng chững chạc, khi đó ta đã quyết định muốn thiếu niên
này trở thành em rể của ta!” Bộ dạng Phượng hiên rơi vào ký ức, “Đáng
tiếc, trời không cho người được như ý nguyện, nguyện vọng này làm thế
nào cũng không thực hiện được. Nhưng, vẫn còn một cái tốt, là huynh tuy
rằng không trở thành em rể ta, thì cũng là bằng hữu tốt nhất cuộc đời
này của Phượng Hiên ta!”
“Huynh cũng thế”. Bích Nhân Hoành khẳng định nói.
“Nhân Hoành, hoàng thượng là người dã
tâm mạnh mẽ lại còn muốn lưu mỹ danh ( để lại tên tuổi)!” Cho nên Nhược
Vũ sống hay chết cũng không thay đổi chuyện hai nước sẽ giao tranh! Cũng bởi vậy hắn Phượng hiên nhất định sẽ đi cứu nương tử của mình, sẽ không để cho nàng biến thành vật hi sinh cho chính trị! Cho dù hắn sẽ bị bêu
danh trên lưng, cho dù sẽ mất đi vinh hoa phú quý, cho dù phải sống cuộc sống truy nã hưu vong, hắn tuyệt đối cũng không thể mất đi nương tử của mình!
“Cái gì?” Bích Nhân Hoành không hiểu rõ Phượng hiên đột nhiên nói tới những lời này.
“Không có gì. Thời gian không còn sớm, Huynh nên đi vào triều.” Phượng hiên cũng không giải thích nhiều.
“Ừm, ngoài cửa có người trông coi, trừ
bỏ chạy trốn, thì huynh cần gì, cứ việc phân phó, ta đi đây!” Bích Nhân
Hoành khôi phục vẻ mặt như trước kia.
“Nhân Hoành, tạm biệt!” Phượng hiên giống như ngày xưa nói lời tạm biết với Bích Nhân Hoành.
“Ừm, tạm biệt!” Bích Nhân Hoành không
nghĩ nhiều, cho nên không phát hiện ra lời tạm biệt của Phượng hiên còn
có hàm nghĩa khác, cũng không nghĩ hai tiếng tạm biệt đấy đúng là lời
nói từ biệt lần cuối cùng giữa hai người.
Một đôi bằng hữu tốt nhất đã từ biệt nhau như vậy, thời gian cũng là vĩnh viễn!
Lâm triều, bất luận Bích Nhân Hoành ngăn cơn sóng dữ như thế nào, thì kết quả cũng không thể thay đổi dù chỉ một phần. Thánh chỉ đã sớm viết xong hay là đang trên triều đình tuyên ra:
Cốc Nhược Vũ vào khoảng buổi trưa canh ba ở chỗ tiếp giáp bên trong
thành cùng với ngoại thành—— ngã tư đông xử trảm! Lại bộ Thượng Thư
Phượng hiên mất chức, trong vòng mười năm! người của bộ tộc Phượng thị
có tứ kim kiếm xá được miễn diệt cửu tộc, trả lại kim kiếm!
Bởi vì Phượng hiên vẫn không đem chuyện
vợ chồng Cốc thị là nhạc phụ nhạc mẫu hắn công bố ra ngoài, cho nên
chuyện tai hoạ này không có ảnh hưởng đến bọn họ, hai người này từ lúc
biết Cốc Nhược Vũ gặp chuyện không may đã được quan quân bảo vệ. Phượng
hiên từ chạng vạng hôm qua đã không thấy bóng dáng, cho nên mạng hắn Ngự Thiên Dương giao Phượng trọng nam toàn quyền xử lý, tìm được hắn, nhốt
lại, hơn nữa Phượng phủ tạm thời do Phượng Trọng Nam phụ trách trông
giữ.
Mặt khác còn có một sự kiện, trên triều, có người lo lắng Huyễn Vũ quốc sẽ lấy cớ bất mãn như vậy xử lý, mở rộng miệng sư tử , đưa ra rất nhiều điều kiện , nếu như tổn hại đến lợi ích
của Ngự phong quốc, nhất định không thể đáp ứng, cứ như vậy, Huyễn Vũ
quốc nhất định sẽ khởi binh để giữ gìn tôn nghiêm này, cho nên đề nghị
không thể không phòng. Kết quả, chỉ thấy Ngự Thiên Dương nói một câu:
“Không cần lo lắng, đại quân của ba vị đại tướng quân đã sớm đến biên
giới!”
Một khắc này, Bích Nhân Hoành mới lý
giải được câu nói kia của Phượng Hiên, Hoàng thượng đang áp dụng kế
hoạch của hắn đã từng bị chúng thần phản đối, hắn muốn tiêu diệt Huyễn
Vũ quốc! Một khi đã như thế, còn không bằng cướp pháp trường! Chỉ tiếc
quyết định lúc này của Bích Nhân Hoành đưa ra đã chậm, sau khi lâm
triều, bị Ngự Thiên Dương gọi vào bên cạnh xử lý chuyện, cho nên trước
khi Cốc Nhược Vũ bị xử phạt không thể bước ra khỏi cung một bước, thậm
chí ngay cả cơ hội phái người trở về thả Phượng hiên cũng không có, chỉ
có thể trong lòng lo lắng suông.