Tiêu Lĩnh Vu mừng thầm reo lên:
-Bằng huynh! Bằng huynh! Mau lại đây cõng tiểu đệ xuống để hái mấy trái cây ăn cho đỡ đói.
Chàng thấy con chim to lớn hiếm có và giống như chim bằng ở trong sách nên kêu nó là Bằng huynh.
Con chim khổng lồ không lý gì đến lời kêu gọi của chàng. Nó cụp hai cánh lại xà xuống đáy hang.
Tiêu Lĩnh Vu ước lượng chỗ con chim đậu ở gần căn nhà gỗ thì thầm nghĩ:
-Chim không phải là người thì hiểu tiếng người thế nào được?
Lúc này những ráng chiều trên trời đã lờ mờ và có ánh sao thưa thớt mà chưa thấy văn sĩ trở về.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài tự nói một mình:
-Xem chừng tối nay lão lại không về nữa.
Trong lòng thất vọng, chàng ngồi vận khí hành công.
Thời gian vùn vụt. Lại ba ngày trôi qua. Tiêu Lĩnh Vu nhịn đói ba ngày, nhưng cuộc luyện công của chàng rất có hiệu quả.
Chàng cố chịu đựng đói khát tập trung tinh thần vào việc luyện công. Chàng cảm thấy chân khí lưu thông ra khắp tứ chi rồi quên cả đói khát.
Tuy chàng có nghị lực hơn người, tư cách rất kiên cường, nhưng chẳng thể chống mãi với sự đói khát nó hành hạ cực kỳ đau khổ. Dù chàng đã đi vào chỗ quên cả thân mình, nhưng lửa xxxxx thỉnh thoảng chỗi dậy làm cực khổ. Chỉ còn một cách để lãng quên đau khổ là bỏ hết tạp niệm trong đầu óc, quên cả mình còn sống.
Nhưng muốn đi vào trạng thái này phải trải qua một phen đau khổ cùng cực mới đến được lãnh vực vô ngã.
Hôm ấy chàng toạ tức rồi tĩnh tâm lại, bỗng ngửi thấy mùi thịt thơm ngát xông vào mũi.
Chàng quay đầu nhìn lại thấy văn sĩ trung niên đứng ở sau lưng nét mặt tươi cười. Tay lão cầm một con gà rừng nướng chín rồi.
Tiêu Lĩnh Vu thèm quá những muốn giựt lấy mà ăn cho đã, nhưng chàng cố nhẫn nại.
Văn sĩ cầm con gà đưa cho Tiêu Lĩnh Vu vừa cười vừa nói:
-Hài tử! Gian nan lắm phải không?
Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới mấy ngày qua vừa nhịn đói lại phơi nắng gió khổ sở vô cùng, nhưng bản tính quật cường, chàng cười mát đáp:
-Phải nhịn đói một chút đã lấy gì làm gian nan?
Văn sĩ gật đầu nói:
-Hài tử! Cuộc thành tựu của ngươi vượt xa hơn sự tiên liệu của ta. Ngươi hãy cầm lấy con gà đồng này mà làm bữa.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
-Lão bỏ ta sắp chết đói rồi đây.
Chàng đón lấy con gà ăn ngấu nghiến. Vì chàng đói quá nên ăn hết cả con gà.
Lúc Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu lên nhìn thì văn sĩ đã bỏ đi từ lúc nào rồi.
Chàng nghĩ thầm:
-Chuyến này lão lại ra đi không biết đến bao giờ mới trở lại. Ta liệu mà chuẩn bị nhịn đói phen nữa.
ở nơi lơ lửng chân không đến đất cật không đến trời này, đáng lo nhất là đói khát. Nếu đã khắc phục được đói khát thì rất dễ trừng thanh tạp niệm. Ðó là căn bản để xây dựng nội công tâm pháp của nhà Phật.
Quả nhiên chuyến này văn sĩ ra đi bốn ngày mới trở lại, lão đem về con gà rừng nướng chín và khá nhiều trái cây.
Nội công của Tiêu Lĩnh Vu tiến bộ rất mau, sức chịu đựng cũng lâu dài hơn trước. Những cái đau khổ về xác thịt giảm bớt dần dần.
Ngày tháng thoi đưa. Bất giác chàng ngồi trên võng mây đã được ba tháng.
Trong ba tháng này Tiêu Lĩnh Vu rút kinh nghiệm đủ về những sự chịu đựng mưa to gió lớn sấm sét ầm ầm, chiếc võng mây tựa hồ con thuyền nhỏ chơi vơi giữa biển cả sóng to gió lớn nhô lên hụp xuống. Lúc nào cũng cảm thấy tử thần kề
cận bên mình, bắt đi lúc nào cũng không biết.
Về sau mỗi lần chàng gặp nguy hiểm lại dùng phép thiền định đi vào chỗ vô ngã để tránh những cảm giác kinh tâm động phách. Nhưng đó lại chính là định lực về nội công tâm pháp.
Chàng trải qua ba tháng nguy hiểm tức là xây dựng được nền móng vững chắc về môn nội công.
Hiện thời sau khi nhập định, chàng tỉnh táo lại thấy khí huyết trong toàn thân chu lưu rất khoan khoái.
Một hôm trời đã tối rồi, bóng trăng chiếu xuống một làn ánh sáng êm dịu. Tiêu Lĩnh Vu tỉnh lại không hiểu văn sĩ về từ lúc nào. Mắt lão chiếu ra những tia kỳ quang nhìn Tiêu Lĩnh Vu rồi gật đầu khen:
-Hài tử! Ngươi được trời ban cho tư cách phi thường, không cần mượn sức người ngoài mà qua được cửa quan hiểm trở thứ nhất.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi:
-Cửa quan hiểm trở nào đâu?
Văn sĩ hỏi lại:
-Phải chăng vừa rồi ngươi rạo rực trong mình như muốn bay lên?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Ðúng thế! Vãn bối sợ ở trong cái võng này té xuống, nên phải dẹp ngay sự xúc động đi.
Văn sĩ nói:
-Giữ được lòng bình thản là một yếu quyết về tâm pháp thượng thặng.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:
-Vãn bối chưa hiểu nhiều về đạo lý này.
Văn sĩ ngửa mặt nhìn vừng trăng tỏ trên trời nói:
-Hiện chưa đủ thời giờ để nói cho ngươi biết. Chúng ta đi thôi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Ði gặp nghĩa phụ của vãn bối phải không?
Văn sĩ đáp:
-Cả Liễu Tiên Tử nữa.
Lão thò tay ra nắm lấy tay Tiêu Lĩnh Vu chạy rất lẹ trên đường mây.
Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu nhìn xuống cảm thấy váng óc, vội nhắm mắt lại.
Chàng tưởng chừng đang chơi vơi trên không. Gió mạnh quạt vào mặt, chàng những sợ văn sĩ bồng mình thêm nhiều trọng lượng có thể làm cho đứt dây mây té xuống ắt phải tan xương nát thịt.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng thấy thân mình dừng lại. Chàng mở bừng mắt ra coi thấy chỗ dừng bước là một nơi đầy băng tuyết trên ngọn núi cao nhất.
Ðỉnh núi này rộng chừng hai trượng vuông. Băng nhẵn như gương mà trơn tuột.
ánh trăng chiếu vào tưởng chừng thấu qua được.
Mé tả cách chừng 7, 8 thước một phu nhân đứng tuổi mặt mũi xinh đẹp tóc xoã xuống bên vai đang ngồi xếp bằng.
Mé hữu là lão áo vàng Nam Dật Công.
Hai người đều nhắm mắt. Vẻ mặt nghiêm nghị khác thường.
Văn sĩ từ từ đặt Tiêu Lĩnh Vu xuống rồi cũng nhắm mắt lại, chẳng lý gì đến chàng nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đứng xuống rồi cất bước thì thấy mặt băng rắn chắc mà trơn tuột cất bước khó khăn.
Nam Dật Công mở bừng mắt ra nhìn Tiêu Lĩnh Vu tủm tỉm cười nói:
-Trang huynh phải một phen vất vả.
Văn sĩ đáp:
-May mà không đến nỗi nhục mạng. Lệnh lang đã luyện được yếu quyết về nội công tâm pháp của tiểu đệ. Nếu đêm nay tiểu đệ không chết thì trong vòng ba năm có thể truyền hết tuyệt nghệ cho gã được.
Liễu Tiên Tử lạnh lùng nói:
-Ðêm nay mà chúng ta không phân thắng bại thì e rằng chẳng còn cơ hội nào nữa.
Văn sĩ trung niên bật lên tiếng cười sang sảng hỏi:
-Tiểu đệ cũng nghĩ như vậy.
Nam Dật Công nói:
-Nội công cùng kiếm thuật của Trang huynh cao hơn tiểu đệ một bậc. Tiểu đệ tự biết mình khó thắng nổi y...
Liễu Tiên Tử cười lạt ngắt lời:
-Còn ta thì chắc lão thắng rồi.
Mụ liền phóng chỉ điểm tới Nam Dật Công.
Nam Dật Công phóng chưởng đánh ra để đón tiếp chỉ phong. Hai người cùng chuyển động không tự chủ được phải lùi lại nửa thước.
Liễu Tiên Tử hững hờ nói:
-Chưởng lực của lão sau năm năm rèn luyện tiến bộ rất nhiều.
Mụ giơ hai tay lên hai ngón điểm ra.
Nam Dật Công:
-Tiên tử dạy quá lời. Chỉ lực của Tiên tử cũng chẳng kém gì chưởng lực của tiểu đệ.
Lão vừa nói vừa vung song chưởng đánh liên tiếp. Chưởng phong nặng như trái núi xô ra ngăn cản năm luồng chỉ phong.
Tiêu Lĩnh Vu đang đi về phía nghĩa phụ, nhưng mặt băng trơn quá cất bước khó khăn. Chàng chưa tới nơi thì Liễu Tiên Tử và Nam Dật Công đã xảy cuộc động thủ. Chỉ phong và chưởng lực đụng nhau quyện lại cản trở bước đường của Tiêu Lĩnh Vu. Ðứng nói chàng không thể đi được mà có ngồi xuống cũng không ngồi yên được. Ðó là Nam Dật Công đã lưu tâm đến chàng cố đẩy luồng chỉ phong của Liễu Tiên Tử để khỏi tổn thương đến chàng.
Lúc này hai người đi vào giai đoạn kịch chiến. Liễu Tiên Tử phóng chỉ điểm ra không ngớt.
Nam Dật Công hoàn toàn giữ thế thủ. Lão phóng chưởng chỉ để hoá giải chỉ lực của Liễu Tiên Tử.
Tuy lão có thể phản kích nhưng còn lo cho Tiêu Lĩnh Vu. Lão thấy chàng giơ tay ra sờ soạng như không có vật gì để nắm lấy làm điểm tựa.
Văn sĩ đột nhiên vươn tay ra chụp. Tiêu Lĩnh Vu thấy một luồng cường lực hất người chàng lôi đi.
Chàng đưa tay áo lên lau mồ hôi trán khẽ nói:
-Ða tạ lão tiền bối đã cứu cho.
Văn sĩ trung niên không trả lời mà cũng không chuyển động cặp mắt. Dường như lão không có thì giờ.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ lại thì thấy đỉnh đầu lão dường như có luồng bạch khí thoát ra. Vẻ mặt rất trang nghiêm, chàng biết lão hành động đến lúc khẩn yếu.
Vừa rồi lão ra tay giải cứu là một việc rất mạo hiểm. Chàng không dám làm kinh động lão.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
-Ba người đi vào cuộc tỷ đấu khó mà giải khai được. Nếu ta còn vọng động thì chỉ làm bận chân tay cho họ và phát sinh ảnh hưởng không phải tầm thường.
Nhưng chàng coi cuộc tỷ đấu nguy hiểm lại lo thay cho nghĩa phụ.
Bây giờ chỉ còn biện pháp duy nhất là chàng nhắm mắt lại vận khí điều dưỡng,không nghĩ gì đến chuyện đấu võ ở bên cạnh.
Nhưng lần này chàng khó lòng được như nguyện vì chân khí không điều hoà được. Thuỷ chung chàng không tĩnh tâm được, phải giương mắt lên nhìn.
Lúc này Nam Dật Công và Liễu Tiên Tử dường như không tỷ đấu kịch liệt nữa.
Lâu lâu mới phóng ra một chiêu mà chưởng chỉ cũng không mãnh liệt như trước,vừa phát chiêu chưởng phong đã réo lên.
Chàng có biết đâu cách đấu bên ngoài coi hời hợt mà thực ra lại là lúc rất nguy hiểm. Cả chưởng lẫn chỉ đều vẫn hết toàn thân công lực. Nếu ai công lực kém một chút là lập tức bị trọng thương ngay đương trường, nhẹ cũng thành tàn phế, nặng thì đến mất mạng.
Hai người đấu nhau 13 chiêu rồi đột nhiên dừng tay lại.
Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Vừng trăng đã xế về tây mà cả hai người vẫn đưa tay ra tấn công.
Ðột nhiên Liễu Tiên Tử cất tiếng lạnh lẽo:
-Trang Sơn Bối! Năm năm nay không hiểu kiếm thuật của lão ra sao?
Trang Sơn Bối tủm tỉm cười hỏi lại:
-Phải chăng Liễu Tiên Tử muốn so kiếm thuật với tại hạ?
Liễu Tiên Tử đáp:
-Lão thân muôn lãnh giáo mấy cao chiêu. Vậy Trang lão nhi lấy kiếm ra đi.
Trang Sơn Bối thò tay vào bọc lấy ra một thanh đoản kiếm dài 5 tấc 8 phân, rút ra khỏi vỏ nói:
-Liễu Tiên Tử! Tiên Tử hãy coi chừng!
Liễu Tiên Tử cười lạt đáp:
-Trang lão nhi cứ tuỳ tiện mà làm, chắc lão không đả thương được ta đâu.
Tiêu Lĩnh Vu thấy thanh đoản kiếm của Trang Sơn Bối chỉ bằng lưỡi đao truỷ thủ thì nghĩ thầm trong bụng:
-Thanh bảo kiếm của lão đã nhỏ bé lại ngắn chủn như vậy thì đả thương người thế nào được?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng thấy Trang Sơn Bối vung tay một cái. Thanh đoản kiếm tuột tay bay ra quanh trên không một vòng rồi nhằm đâm vào Liễu Tiên Tử.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:
-Té ra thanh đoản kiếm này dùng làm ám khí.
Bỗng thấy Liễu Tiên Tử giơ ngón tay lên điểm vào thanh đoản kiếm.
Thanh đoản kiếm bị luồng chỉ lực chấn động xoay quanh trên cao hai lần rồi lại nhằm Liễu Tiên Tử đâm tới.
Bỗng thấy Liễu Tiên Tử phóng chỉ lực điểm loạn xạ. Thanh đoản kiếm tựa hồ mọc cánh vẫn không rớt xuống.
Trang Sơn Bối lại phát ra một luồng chưởng phong hút thanh đoản kiếm đứng lại một chút. Ðoạn lão vung tít cánh tay. Thanh đoản kiếm cũng xoay theo.
Sau một lúc lâu, Trang Sơn Bối đột nhiên vung bàn tay phải lên đánh về phía chính Tây.
Một luồng bạch quang nhanh như điện chớp vọt ra. Tiếp theo nghe đánh chát một tiếng. Khối đá núi bị đánh vỡ làm hai.
Nam Dật Công nói:
-Phép Ngự kiếm của Trang huynh cũng tiến bộ rất nhiều.
Trang Sơn Bối vẫy tay một cái thu đoản kiếm về rồi nói:
-Nam huynh quá khen rồi!
Liễu Tiên Tử nói:
-Dù Ngự kiếm thuật của hắn có độc bộ võ lâm thì cũng chẳng thể đả thương được Liễu Tiên Tử này.
Nam Dật Công nói:
-Cái đó đã lấy chi làm lạ. Y không đả thương được Liễu Tiên Tử thì tiểu đệ cũng tin rằng y không đả thương được tiểu đệ...
Trang Sơn Bối đột nhiên buông tiếng thở dài nói:
-Hai vị nói đúng đó. Tiểu đệ dù có luyện thêm năm năm cũng chẳng thể thắng được hai vị.
Liễu Tiên Tử và Nam Dật Công trầm ngâm không nói gì. Thực ra trong lòng hai người cảm khái muôn vàn. Mấy chục năm ba người tỷ thí với nhau hoài tuy bề ngoài bất phân thắng bại nhưng Nam Dật Công và Liễu Tiên Tử cũng hiểu Trang Sơn Bối võ công hơn họ một chút. Hồi lâu Nam Dật Công mới lên tiếng:
-Trang huynh bất tất phải khiêm nhường. Sự thực Trang huynh muốn đả bại cả hai người không phải là việc dễ, nhưng tiểu đệ cũng tự biết nội lực mình không dai dẳng bằng Trang huynh được. Nếu trời còn để chúng ta sống thêm mươi năm nữa thì trong vòng nửa ngàn chiêu Trang huynh có thể thắng được tiểu đệ.
Trang Sơn Bối nói:
-Nam huynh lại tâng bốc tiểu đệ rồi.
Liễu Tiên Tử lạnh lùng hỏi:
-Ngươi chịu thua rồi phải không?
Nam Dật Công đáp:
-Tiên Tử nói vậy là thực tình.
Liễu Tiên Tử hỏi:
-Nhưng ngươi có biết rằng chúng ta khó lòng sống nổi năm năm nữa không?...
Mụ đưa mắt nhìn Trang Sơn Bối nói tiếp:
-Nếu hai chúng ta đều chết trước thì dĩ nhiên Trang Sơn Bối chẳng nhọc mình mà tự nhiên đắc thắng.
Theo lời mụ thì Nam Dật Công và mụ khó lòng sống được mươi năm nữa còn Trang Sơn Bối thì mụ không dự đoán được.
Nam Dật Công nói:
-Theo chỗ tiên liệu của tại hạ thì tại hạ chỉ sống được ba năm nữa là nhiều...
Lão ngửng mặt trong chiều trời nói tiếp:
-Hỡi ơi! Thực ra năm năm trước đây tiểu đệ nên nhận thua rồi, nguyên về kiếm khí công của Trang huynh đã hơn tiểu đệ một bậc.
Liễu Tiên Tử tuy là nữ lưu nhưng tấm lòng hiếu thắng hơn cả nam giới. Mụ hắng dặng một tiếng rồi nói:
-Võ đạo bao la bát ngát mà đời người ngắn ngủi trong vòng trăm năm ai mà học hết được? Ngự kiếm khí công của Trang Sơn Bối tuy cao cường hơn chúng ta nhưng chưởng lực và chỉ công hắn lại kém sút một bậc.
Trang Sơn Bối tủm tỉm cười nói:
-Liễu Tiên Tử nói đúng đó. Ba ta tỷ võ mấy chục phen thuỷ chung vẫn đi vào thế quân bình. Hỡi ơi! Hai vị đều cảm thấy khó mà thực hiện lời ước hẹn năm năm sau lại mở cuộc đấu thì tiểu đệ cũng vậy mà thôi...
Lão nghiêm nét mặt thở phào một cái nói tiếp:
-Mấy tháng nay tiểu đệ cũng cảm thấy trong lòng biến đổi. Chẳng giấu gì hai vị.
Ba chúng ta đây tỷ đấu đến sức cùng lực kiệt, e rằng khó lòng sống thêm được ba tháng.
Nam Dật Công nói theo:
-Tiểu đệ cũng cảm giác như vậy.
Liễu Tiên Tử hết nhìn Trang Sơn Bối lại ngó Nam Dật Công, đột nhiên thở dài nói:
-Xem chừng hai vị không muốn tranh giành thanh danh nữa rồi.
Trang Sơn Bối cười khanh khách nói:
-Chỉ pháp cùng khinh công Liễu Tiên Tử trên đời không ai bì kịp. Tiểu đệ dù có luyện ba mươi năm cũng đành chịu thua về môn đó.
Nam Dật Công nói theo:
-Mấy thủ pháp "Tam nguyên liên độ", "Mãn thiên hoa vũ", "Ngũ phụng triều dương" thì tiểu đệ đành vĩnh viễn không bao giờ theo kịp.
Liễu Tiên Tử hứ một tiếng rồi đứng phắt dậy trở gót hạy đi ngay. Chớp mắt mụ đã xuống núi không nhìn thấy bóng nữa.
Trang Sơn Bối vẫy tay nói:
-Nam huynh! Giữa lúc giao đấu một mất một còn mà Tiên Tử phế bỏ được lòng hiếu thắng thì đối với chúng ta đều có lợi. ít nhất là chúng ta còn sống thêm được hai năm.
Nam Dật Công chú ý nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Trang huynh chiếu cố nghĩa tử của tiểu đệ, tiểu đệ cảm kích vô vàn.
Lão nói rồi từ từ đứng dậy cất bước xuống núi.
Trang Sơn Bối nói:
-Tiểu đệ cũng không muốn mình suốt đời lao khổ mới luyện được chút võ công rồi lại đem chôn theo nắm xương tàn ở đáy hang này. Vậy Nam huynh cũng yên lòng.
Tiêu Lĩnh Vu bỗng đứng dậy la gọi:
-Nghĩa phụ!
Rồi chàng chạy theo.
Ðỉnh núi này băng đóng, mặt đất trơn tuột. Tiêu Lĩnh Vu mới đi được hai bước đã trượt chân té huỵch xuống đất. Nhưng đà còn mạnh nên người ngã rồi mà vẫn trượt về phía trước.
Nam Dật Công khẽ xoay tay một cái. Lập tức một luồng ám kình đẩy trở lại.
Tiêu Lĩnh Vu đang trượt về phía trước được luồng kình lực này đẩy lui trở lại. Bên tai chàng nghe thanh âm Nam Dật Công la lên:
-Tiểu hài tử! Việc tu luyện võ công kỵ nhất là chuyện phân tâm. Việc này quan hệ đến cả đời ngươi. Vậy ngươi đừng nghĩ đến ta mà đi theo Trang bá bá để luyện võ công cùng môn tam pháp huyền môn chính tông. Nếu ngươi luyện thành tài thì suốt đời vận dụng không hết.
Giọng nói của lão đầy vẻ từ ái.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy một luồng nhiệt huyết xông lên. Nước mắt chạy quanh,chàng ngoảnh đầu trông lại thì đã không thấy bóng Nam Dật Công đâu nữa.
Trang Sơn Bối vươn tay ra đột nhiên đột nhiên ấn vào huyệt mạch môn sau lưng Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Hài tử! Ngươi hãy tĩnh tâm lại đi!
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy một luồng nhiệt lực từ gan bàn tay Trang Sơn Bối cuồn cuộn chảy ra trút vào nội phủ chàng rồi lại từ nội phủ chu lưu đi tứ chi bát mạch.
Bên tai chàng vẫn nghe tiếng Trang Sơn Bối:
-Hài tử! Nghĩa phụ ngươi là Nam Dật Công bản tính rất kiêu ngạo tự phụ. Ngày trước chúng ta ước hẹn tỷ võ, chính lão đã chủ trương ở sơn động mấy chục năm,bây giờ cũng thay đổi cá tính. Ngày trước lão lại hiếu sát, ai phạm vào thủ hạ của lão thì dù có toàn mạng nhưng cũng thành tàn phế. Nười võ lâm nghe danh lão đều tránh cho xa. Không ngờ lúc trở về già lão lại động lòng từ ái, hết sức bảo vệ cho ngươi. Vậy ngươi đừng phụ nỗi khổ tâm của lão. Chẳng những lão hy vọng ta truyền thụ võ công cho ngươi, mà còn mong cả ba người chúng ta truyền hết tuyệt học cho ngươi nữa.
Lão nhẹ buông tiếng thở dài nói tiếp:
-Nghĩa phụ ngươi dụng tâm như vậy, nhưng đâu phải chuyện dễ dàng. Dù chúng ta đem hết những ngày tàn ra dạy cho ngươi song quả là ở ngươi một phần lớn.
Tiêu Lĩnh Vu thấy luồng nhiệt lực trong lòng bàn tay lão Trang mỗi lúc một mãnh liệt, ào ạt như nước sông đại giang đổ vào người chàng. Chàng muốn nói lại mấy câu nhưng không dám phân tâm.
Trang Sơn Bối lại nói tiếp:
-Ta muốn bàn với nghĩa phụ ngươi là ta có thể đem hết tuyệt nghệ truyền cho ngươi nhưng cần điểm chết một chỗ huyệt đạo để chung thân ngươi khó đả thông được hai mạch Nhâm, Ðốc. Có như thế mới hạn chế được sự thành tựu của ngươi về sau, đồng thời tiêu diệt ý chí ngoan cường khi ngươi học thành tài. Ta chắc nghĩa phụ ngươi cũng không phản đối. Vừa rồi ta đã dùng phép truyền âm nhập mật thương lượng với lão, ngờ đâu lão không chịu và nói rằng ngươi quyết không làm hại võ lâm. Lão còn tự hối đã giết người quá nhiều, dù những người bị giết đó đều đáng tội. Lão muốn mượn tay ngươi làm nhiều việc thiện để bù lại những điều tàn nhẫn của lão ngày trước. Ta thấy nghĩa phụ ngươi rất khổ tâm nên ta không nỡ quyết liệt.
Tiêu Lĩnh Vu toan trả lời nhưng luồng nhiệt lực đang ào ạt xô vào, chàng phải cố gắng nên không rảnh để thốt nên lời.
Bỗng nghe Trang Sơn Bối nói tiếp:
-Sự tiến bộ của ngươi mấy bữa nay đã vượt xa sự tiên liệu của ta, vì thế ta nổi tính hiếu kỳ muốn biết một người luyện hết được tuyệt nghệ của ba chúng ta thì trên thế gian này còn ai là địch thủ nữa không?
Thuỷ chung lão vẫn nói một mình. Tiêu Lĩnh Vu nghe được mà không dám trả lời.
Sau một lúc, Tiêu Lĩnh Vu đã kiềm chế được luồng nhiệt lực tấn công vào nội phủ chàng, chàng liền vận khí hành huyết cho luồng nhiệt lực kia chuyển vào các kinh mạch.
Trang Sơn Bối đột nhiên buông tiếng thở dài nói:
-Ta còn có điều tâm nguyện riêng tây, mong rằng sau khi ngươi học thành võ công kiếm dùm ta hai người. Một người là anh ta, một người là bạn gái...