Vũ trụ về đêm mỗi lúc một tối đen. Bức màn đêm buông xuống. Ðầy trời sao mọc,vừng trăng tỏ cũng trồi lên.
Ðại hán đi vào khoang thuyền bảo Tiêu Lĩnh Vu:
-Lên bờ thôi!
Rồi hắn không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời, đã cõng chàng lên lửng nhẩy xuống đất tiến về phía trước.
Nhờ ánh trăng rọi, đại hán cử động cả chân lẫn tay trèo lên vách núi đứng dựng.
Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu nhìn lại thấy vách núi cao ngàn thước, dưới chân nước sông chảy cuồn cuộn. Cảnh tượng cực kỳ kinh hãi.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi:
-Hắn đem mình lên ngọn núi cao hiểm trở này không hiểu có dụng ý gì ?
Ðộng tác của đại hán rất mau lẹ. Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm gã trèo gần đến đỉnh núi. Ðột nhiên gã rẽ qua mé hữu chuồn vào trong một sơn động đen tối.
Tiêu Lĩnh Vu lúc này không nghĩ gì đến chuyện sống chết nữa, nên lòng chàng rất bình thản. Chàng thấy đại hán quành tả rẽ hữu đi rất lẹ mà phải mất quảng thời gian khá lâu mới dừng bước. Gã đưa tay ra phía trước đẩy một cái.
Một tiếng kẹt vang lên! Trước mặt bỗng sáng loà.
Ðại hán đặt Tiêu Lĩnh Vu xuống kéo quần áo ngay ngắn lại rồi đứng chờ.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn ngắm bốn phía thì thấy đây là một toà thạch thất có hai phòng.
Trên nóc nhà treo một ngọn đàn pha lê. Bốn bức vách nhẵn bóng như ngọc. Trong nhà ngoài chiếc ghế bằng gỗ tùng không trần thiết một vật gì khác.
Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ tự hỏi:
-Người này đem ta vào đây làm chi?
Ðột nhiên có tiếng hắng dặng, một thiếu niên áo xanh từ trong góc thạch thất mở cửa bước ra.
Ðại hán áo đen nhìn thiếu niên thi lễ nói:
-May mà tại hạ không đến nỗi nhục mạng của công tử.
Thiếu niên áo xanh vẫy tay một cái, đại hán liền lui ra xoay tay khép cửa lại.
Bây giờ trong thạch thất chỉ còn Tiêu Lĩnh Vu và thiếu niên áo xanh. Thiếu niên vẫy tay khẽ nói:
-Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ bất tất phải sợ hãi...
Tiêu Lĩnh Vu phưỡn ngực ra đáp:
-Tại hạ không sợ chi hết.
Thiếu niên áo xanh ban đầu hơi sửng sốt nhưng sau gã cười mát nói:
-Tiểu huynh đệ là người gan dạ. Gia phụ sai người đi mời tiểu huynh đệ tới đây chẳng qua là để nghe ngóng một câu chuyện, mong rằng tiểu huynh đệ nói thực.
Chúng ta nhất quyết không làm gì tổn thương đến tiểu huynh đệ.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:
-Các vị muốn hỏi gì thì hỏi đi!
Thiếu niên áo xanh vẫy tay nói:
-Mời tiểu huynh đệ đi theo ta.
Tiêu Lĩnh Vu theo sau thiếu niên áo xanh tiến vào phía trong khuôn cửa đá.
Căn phòng này rộng lớn hơn căn ngoài nhiều. Một cái giường trải da cọp kê sát vách. Một lão già nằm trên giường, đắp chăn bông tựa hồ như người bệnh.
Thiếu niên áo xanh nhẹ bước tới bên giường gỗ khẽ cất tiếng gọi:
-Gia gia!
Bỗng nghe lão già thở phào một cái, từ từ quay mặt ra nói:
-Ngươi đỡ ta ngồi dậy!
Thiếu niên áo xanh đưa hai tay đỡ lão ngồi dậy rồi kéo chăn khoác lên mình lão.
Tiêu Lĩnh Vu thấy lão già gầy đét như que củi, bao nhiêu rẻ xương phơi ra hết.
Nhửng người lão to con. Nếu lão không bị bệnh nhất định thân thể khôi ngô vạm vỡ.
Lão già đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu một chút rồi hỏi:
-Hài tử! Ngươi có biết Khâu Vân cô không?
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nghĩ thầm:
-Sao lão này lại hỏi đến Vân di?
Chàng dõng dạc đáp:
-Dĩ nhiên tiểu tử biết y vỡ y là di mẫu của tiểu tử.
Lão già ốm o chau mày hỏi:
-Tên họ ngươi là chi?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tiểu tử là Tiêu Lĩnh Vu.
Laừo già nói:
-Trên chốn giang hồ người ta đồn đại Khâu Vân cô lấy được chiếc chìa khoá cung cấm. Chuyện đó hư thực thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Dĩ nhiên là chuyện thật.
Chàng trả lời một cách thản nhiên ra ngoài sự tiên liệu của lão già ốm o. Lão ngẩn người ra hỏi:
-Từ khi Khâu Vân cô lấy được chiếc chìa khoá cung cấm rồi y biến thành ra kẻ địch của võ lâm thiên hạ. Không hiểu bây giờ y ở đâu?
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu thở dài đáp:
-Vân di đã qua đời rồi!...
Lão già ốm o đột nhiên biến sắc hỏi:
-Trên chốn giang hồ cũng đồn đại tin y qua đời. Tin này đúng sự thực hay sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Phải rồi! Vân di tuy chết rồi nhưng diện mạo vẫn hệt như người sống. Ngoại trừ y không nói năng và không cử động, còn ngoài ra chẳng khác chi người sống.
Lão già chấn động tâm thần nước mắt chạy quanh. Vẻ mặt rất đỗi thê lương khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu:
-Hài tử! Khâu Vân cô có con cái gì không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Có một vị cô nương.
Laừo già vẫy tay nói:
-Ngươi đi nghỉ đi! Trên chốn giang hồ chỗ nào họ cũng dương cạm bẫy để điều tra hành tung ngươi. Nhửng ở đây thì ngươi cứ việc yên tâm chơi đùa không còn lo gì nữa.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng ngờ vực muốn hỏi cho ra manh mối, nhưng gã thiếu niên áo xanh vươn tay nắm lấy cổ tay Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Tiểu huynh đệ! Ta đưa ngươi đi nghỉ.
Rồi không để Tiêu Lĩnh Vu trả lời, gã kéo chàng ra khỏi thạch thất.
Thạch động này ở trong lòng núi, nửa là thiên nhiên nửa do nhân công bồi đắp. Chỗ nào cũng có thạch thất.
Thiếu niên áo xanh dẫn Tiêu Lĩnh Vu di quanh một hồi rồi trỏ gian thạch thất phía trước bảo chàng:
-Gian nhà này dành cho ngươi điều dưỡng nghỉ ngơi. Ngươi vào mà coi! Nếu có việc gì cần ngươi chỉ gọi một tiếng là có người đến ngay.
Thiếu niên áo xanh dường như chẳng thích gì Tiêu Lĩnh Vu. Gã nói rồi bỏ đi ngay lập tức. Thiếu niên ra đến cửa thạch thất đột nhiên dừng bước quay lại bảo chàng:
-Hay hơn hết là ngươi luyện tính cầu an đừng có chạy loạn lên mà rước lấy hoạ sát thân.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
-Tại sao vậy?
Thiếu niên áo xanh đáp:
-Ta có nói ngươi cũng không hiểu được. Ngươi nên nhớ rằng trừ những vật trong phòng này, còn ngoài ra ngươi thấy cái gì cổ quái bất cứ ở chỗ nào cũng đừng nghịch ngợm. Thế là được.
Ðoạn gã trở gót đi nhanh.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng thiếu niên mất hút rồi, lòng chàng không khỏi nẩy ra ý niệm phản kháng .
-Ngươi đã không muốn cho ta coi mọi vật thì ta càng thích coi cho biết.
Bản tính quật cường nghĩ sao làm vậy, chàng từ từ cất bước rời khỏi căn phòng men theo tường đá tiến về phía trước.
Thạch động này ở trong lòng núi tuy rất nhiều lối rẽ, nhửng đường hầm chính rộng rãi nhất. Tiêu Lĩnh Vu cứ bước đi mãi, không biết thời gian đã bao lâu và chàng đã xuyên qua mấy thạch động bỗng nghe sóng vỗ bì bòm nước chảy róc rách.
Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ nghĩ thầm:
-Trong thạch động sao lại có nước chảy réo lên như vậy?
Chàng ngửng thần lắng tai nghe thì rõ ràng tiếng nước chảy ầm ầm ở ngay trước mặt cách đó không xa.
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ tới toà sơn động này đầy vẻ thần bí, dường như trong mỗi tầng cửa đá đóng kín lại có một chuyện bí mật tân kỳ.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thỡ đã đi đến chỗ tận cùng đường hầm. Tiếng nước chảy nghe càng rõ hơn dường như ở ngoài vách đá.
Tiêu Lĩnh Vu vươn tay ra sờ thấy vách đá đầy rêu xanh. Nơi đây chẳng những ít người đi tới mà còn ẩm thấp dị thường.
Ðột nhiên tay chàng chạm vào khối đá lồi ra. Chàng chỉ khẽ lay một chút mỏm đá đã chuyển động.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng nóng nảy, bất giác đẩy mạnh một cái.
Bỗng nghe mấy tiếng lách cách vang lên. Cả toà vách đá bắt đầu di chuyển.
Tiêu Lĩnh Vu kinh hãi vội vàng lùi lại.
Ðột nhiên ánh sáng chiếu vào. Hơi nước thổi qua mặt. Phía trước vách đá lộ ra một khuôn cửa. Chàng biết khối đá lồi ra này là mấu chốt làm chuyển động cơ quan mở cửa.
Phía ngoài cửa đá là một giải thác rộng tựa hồ dải lụa treo dốc ngược coi rất đẹp mắt.
Tiêu Lĩnh Vu ngắm cảnh một lúc rồi động tính hiếu kỳ từ từ cất bước tiến về phía trước.
Khuôn cửa đá này rộng chừng ba thước, Tiêu Lĩnh Vu hai tay vịn vách đá thò đầu nhỡn ra ngoài thì thấy vách núi dựng đứng cao ngất trời Phía dưới là vực thẳm không rõ đáy.
Thác nước từ trên đỉnh núi chẩy xuống trông giống như một bức rèm buông rủ trước cửa động. Nhưng thực ra nó còn cách xa thạch động đến hơn một trượng.
Tiêu Lĩnh Vu đang ngắm nghía phong cảnh. Ðột nhiên nghe có tiếng cười lạt vọng lại:
-Hừ, gã này tự tìm đường chết...
Tiêu Lĩnh Vu chửa kịp ngoảnh đầu lại xem ai nói, bỗng cảm thấy một luồng kình lực đẩy vào người chàng. Chàng không tự chủ được bị hất ra cửa động rớt xuống hang sâu muôn trượng.
Luồng kình lực đẩy chàng rất vừa vặn. Người chàng ra khỏi cửa động là tuột xuống.
Vách đá này rêu xanh dầy đến một tấc mà trơn tuột. Ðừng nói Tiêu Lĩnh Vu không hiểu võ công, mà đến tay cao thủ bản lãnh tuyệt luân cũng chẳng thể nào dừng lại được ở trên vách đá.
Chàng cúi đầu ngó xuống thấy hơi nước dàn dụa chẳng biết vực sâu bao nhiêu.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài than thầm:
-Thế là xong đời! Phen này ta rớt xuống hang sâu muôn trượng tất phải tan xương nát thịt.
Chàng mắc tuyệt chứng ngay từ thuở nhỏ đã bị tử thần uy hiếp nên chàng chẳng coi sinh tử cùng nguy hiểm vào đâu nữa.
Tuy nhiên bản năng cầu sinh của chàng khiến chàng chẳng bó tay chịu chết. Chàng không ngớt cử động chân tay bỗng nắm được một vật mềm nhũn. Người chàng đang tuột xuống cảm thấy vô số vật đó chạm vào tay chàng bị gãy tan tành. Dù sao mỗi lần đì lại một chút cũng làm cho rớt chậm lại rất nhiều.
Ðột nhiên chàng cảm thấy người mình dừng lại. Hai chân tựa hồ bị đánh một đòn nặng, chàng không tự chủ được, hai chân chia hai bên cưỡi lên mỏm đá.
Tiêu Lĩnh Vu định thần nhìn lại thấy mỏm đá lồi ra này chỉ bằng cánh tay trẻ con dài không đầy ba thước. Xung quanh mỏm đá mọc những cây sắc trắng, mỗi cây dài không tới ba tấc. Nhánh nó màu hồng lợt nhỏ như nến hương. Ðầu nó như cái tán, lớn bằng bàn tay người mà nhỏ thì đường kính chỉ chừng một tấc.
Phía dưới mỏm đá là hang sâu ngàn trượng. Phía trên là vách núi dựng đứng. Ngoài những mẩu nấm trắng này còn toàn rêu xanh. Thật là trên không đến trời, dưới không tới đất, một nơi nguy hiểm cổ kim hiếm có.
Thác nước xuống tới đây rộng ra đến trượng rưỡi. Hơi nước dầy đặc. Chỉ trong khoảnh khắc áo quần chàng bị nước bắn vào ướt hết.
Tiêu Lĩnh Vu vừa thoát chết lại nổi tính hiếu kỳ, bụng bảo dạ:
-Lạ thật! Vách núi dựng đứng này rộng đến mấy trăm trượng. Tại sao lại không thấy sinh vật khác mà chỉ có mấy thứ nấm mọc trên đá núi.
Tiêu Lĩnh Vu vươn tay ra sờ vách núi, chàng cảm thấy mềm nhũn, miệng lẩm bẩm:
-Phải rồi! Vách núi này còn có nhiều chất đất nên nấm mới mọc được.
Bầu trời tối dần lại. Vừng thái dương đã bỏ đỉnh núi nên luồng quang tuyến lạt đi nhiều.
Tiêu Lĩnh Vu thấy bụng đói thì nghĩ thầm:
-Nơi đây chẳng có chim muông chi hết. Ðêm đến chắc là lạnh lắm. Xem chừng mình không bị tan xương nát thịt thì cũng đến chết đói hay chết rét.
Chàng đói không chịu được liền hái lấy một bông nấm trắng bỏ vào miệng. Bỗng chàng cảm thấy mùi hương thấm vào phế phủ, miệng lưỡi lại có mùi thơm ngon ngọt rất dễ ăn.
Tiêu Lĩnh Vu ăn liền một lúc 7, 8 cây nấm mới thấy đỡ đói. Chàng tự nhủ:
-Về thức ăn tạm thời không lo lắng nữa, vỡ nấm mọc rất nhiều, hai tay mình vươn ra trong một phạm vi có thể đủ sống được vài ba ngày. Cái lo trước mắt hiện giờ là đêm đến lấy gì để đắp? Cái lo thứ hai là tìm cách nào rời khỏi nơi đây?
Chàng nghĩ tới người đã đẩy mình vào hiểm địa, cũng không sinh lòng cừu hận.
Trời chiều mỗi lúc một tối dần. Gió núi mỗi lúc một mạnh. Thác nước bị gió thổi tung toé thỉnh thoảng lại bắn vào người Tiêu Lĩnh Vu. Chàng hoàn toàn trông vào vách núi ngăn cản ngọn gió lạnh thổi tới.
Ðêm lạnh, hang thẳm. Ngoài tiếng thác chảy ầm ầm cùng tiếng gió réo ào ào, nơi đây hoàn toàn thê lương tịch mịch.
Trước cảnh nguy hiểm này, Tiêu Lĩnh Vu thấy mình chẳng còn cách nào để biến đổi tình thế được. Hiện giờ chàng chỉ có hai đường. Một là văng xuống vực sâu mà chết. Hai là cứ ngồi trên mỏm đá này chịu mọi sự đau khổ rồi chết dần.
Chàng tựa vào vách núi nhắm mắt điều tức dưỡng thần theo khẩu quyết về nội công mà Vân Cô đã truyền thụ cho. Chàng hy vọng nhờ sức điều dưỡng có thể chống đối với cái giá lạnh đêm đông. Chàng không ngờ theo cách này chàng đã qua được một đêm rét mướt.
Lúc trời sáng tỏ, ánh dương quang chiếu vào vách núi. Tiêu Lĩnh Vu lại thấy đói bụng. Chàng vươn tay hái mấy cây nấm mà ăn và chờ đợi cho đêm đến.
Tiêu Lĩnh Vu tiếp tục cảnh thê lương đau khổ thấm thoát đã được ba ngày hai đêm.
Mỗi khi Tiêu Lĩnh Vu thấy đói là lại hái những cây nấm bên mình để ăn, gần đó còn rất nhiều, nhưng tay chàng không với tới nơi. niệm cầu sinh thúc đẩy chàng nghĩ phương pháp để kéo dài mạng sống. Chàng liền cởi áo xé thành từng mảnh dài buộc vào nhau. Một đầu dây cột vào mỏm đá, một đầu quấn vào lưng từ từ tuột xuống. Chàng nắm được một ít nấm rồi lại níu đầu dây trèo lên cưỡi trên mỏm đá.
Chàng nghĩ thầm:
-Ở đây tuy còn nhiều nấm nhưng một ngày kia mình sẽ ăn hết thì chẳng bị chết rét cũng bị chết đói. Huống chi vách núi đứng dựng mà mình cười trên mỏm đá thì chỉ sơ tâm một chút là phải rớt xuống tan xương nát thịt.
Chàng nghĩ lui nghĩ tới không ra được biện pháp nào để giải quyết tình trạng một cách lâu dài, mà chỉ biết qua được ngày nào là biết ngày ấy.
Sau mấy bữa, bao nhiêu nấm trắng mọc ở dưới mỏm đá chàng lấy ăn hết cả. Chàng tính ra đã ngồi trên mỏm đá này được mười ngày mười đêm.
Một hôm khí trời đột nhiên biến đổi. Trời nổi mưa to gió lớn sấm chớp ầm ầm.
Nước mưa hoà lẫn với nước thác hắn lên thành một khoảng trời đất mù mịt.
Tiêu Lĩnh Vu đã mấy ngày chẳng có gì ăn, bụng đói như cào song tinh thần chàng rất cường kiện. áo mặc chàng đã xé ra làm giây mà chàng cũng không thấy rét lạnh.
Trận mưa to gió lớn này kéo dài đến bốn, năm giờ mới ngớt. Mấy giờ này chàng coi lâu bằng mấy năm.
Tiêu Lĩnh Vu ngồi trên mỏm đá mười mấy ngày đêm cũng rút được nhiều kinh nghiệm. Chàng thấy mặt trời qua ngọ rồi chẳng còn bao lâu nữa là hết ngày, vỡ đỉnh núi cao quá, ánh dương quang mỗi ngày chỉ chiếu xuống được vài giờ.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu lên nhìn những nấm trắng mọc phía trên, chàng đói bụng nghĩ thầm:
-Bây giờ phải tìm cách nào hái được ít cây trên kia xuống để ăn lót dạ.
Chàng nghĩ vậy bất giác ngồi thẳng người lên. Tay trái bám vào vách núi. Chàng thấy vách đá rất mềm. Một miếng sa thạch rớt xuống. Năm ngón tay thò sâu vào trong vách được.
Tiêu Lĩnh Vu cả mừng, nghĩ bụng:
-Té ra vách đá này lại mềm nhũn như vậy mới thật là kỳ!
Chàng ấn mạnh tay, vách đá lõm vào. Chàng chỉ dùng sức một chút là đã níu người lên cao được. Chàng vươn tay trái ra hái mấy cây nấm rồi lại tụt xuống mỏm đá.
Tiêu Lĩnh Vu vừa xoay mình chưa kịp xuống thì một tia nước bắn tới. Tiếp theo một bóng đen sì hạ xuống. Chàng chưa nhìn rõ thì bóng đen đã đậu vào mỏm đá.
Bóng đen hạ mình xuống mỏm đá rồi đứng không vững, lảo đảo muốn té hoài.
Tiêu Lĩnh Vu thò tay chụp thì thấy một đám lông mềm mại. Té ra đây là một con chim lớn.
Con chim này được Tiêu Lĩnh Vu giữ vững rồi liền cụp cánh lại đứng ở trên mỏm đá. Chàng thấy con chim đậu đã cao đến trước ngực mình. Giả tỷ nó đứng ngay và dương cổ lên thỡ có lẽ còn cao hơn đầu chàng.
Từ thuở nhỏ chàng đã học tập những môn bác tập, bây giờ thấy con chim to lớn tựa hồ như chim đại bằng nói ở trong sách thì trong bụng mừng thầm tự nhủ:
-Nếu Tiêu mỗ không bị hãm vào vách núi dựng đứng thì đâu có dịp được thấy loài chim đặc biệt này!
Bỗng chàng phát giác ra con chim rẽ đầu nhắm mắt dường như bị trọng bệnh và chỉ còn thoi thóp.
Tay mặt Tiêu Lĩnh Vu vẫn nắm lấy lông chim đại bằng kéo nó gần lại bên mình.
Ngờ đâu con chim đột nhiên há mỏ ra cướp lấy một cây nấm mà ăn.
Tiêu Lĩnh Vu sinh lòng thương xót lẩm bẩm:
-Té ra con chim này đói quá!
Chàng liền cho nó ăn hết những cây nấm vừa hái được.
Con chim ăn sáu, bảy cây liền rồi tinh thần phấn khởi. Nó ngửng đầu lên mà gáy o o. Tiếng gáy làm chấn động màng tai Tiêu Lĩnh Vu.
Chàng giật mình nghĩ thầm:
-Giống nấm trắng kia sao lại thần hiệu đến thế? Con chim này đang mắc bệnh nặng cơ hồ sắp chết, thế mà nó ăn mấy cây nấm đã phục hồi sức lực ngay.
Chàng vốn là người thông minh rất mực, liền nghĩ ngay tới mười mấy ngày liền sở dĩ chàng cứ ngồi tựa vào vách mà không sợ khí lạnh lại không nhọc mệt, có thể xé áo nối dây hạ mình hái nấm, bấm ngón tay vào đá đu mình lên được là do sức lực chàng mạnh hơn ngày trước nhiều. Những cái đó đều nhờ ở chuyện chàng đã ăn thứ nấm trắng này mà ra.
Con đại bằng phục hồi tinh lực, nó vẫy cánh dường như muốn bay lên.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm:
-Con đại bằng này vỡ bị trọng bệnh mà bay tới đây là muốn lấy nấm ăn. Chuyến này nó bay đi còn biết đến bao giờ trở lại? Ðây là cơ hội ngàn năm một thuở để cho ta thoát thân. Sao ta không mượn con đại bằng đưa ra khỏi tuyệt địa này?
Trong lòng xoay chuyển nghĩ, miệng chàng khẽ nói :
-Bằng huynh! Bằng huynh! Phiền Bằng huynh cõng ta ra khỏi tuyệt cảnh này!
Tay mặt chàng cởi đầu dây buộc khỏi mỏm đá rồi cưỡi lên lửng con chim khổng lồ.
Con đại bằng vỗ cánh bay vù lên không, qua làn thác nước lao về phía trước.
Tiêu Lĩnh Vu ngồi trên lưng chim nghe tiếng gió vù vù trong lòng cực kỳ kinh hãi.
Hai tay chàng ôm chặt vào cổ chim.
Ðôi cánh của đại bằng quạt thành gió tuy nghe rất kinh hãi mà thực ra rất vững vàng.
Sau một lúc Tiêu Lĩnh Vu mới đánh bạo thò đầu ra thì thấy núi non chập chùng,phong cảnh hùng vĩ, bình sinh chàng chưa được thấy bao giờ.
Ðột nhiên chàng cảm thấy người mình như sao sa suýt nữa rớt khỏi lưng chim.
Chàng vội quàng hai tay ôm lấy cổ nó.
Nguyên con đại bằng cụp cánh lại sà xuống đáy hang sâu. Khi gần tới mặt đất nó lại dương hai cánh ra để đậu xuống một cách bình yên.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn bốn phía thấy trong hang này tùng xanh bách biếc, cỏ mọc xanh tươi, lại có nhiều thứ hoa rừng xen kẽ, phong cảnh tuyệt đẹp. Trong bụng mừng thầm, chàng lẩm bẩm:
-Không ngờ trong chốn thâm sơn cùng cốc lại có nơi tuyệt mỹ thế này.
Chàng từ trên lưng chim bằng nhảy xuống đi về phía gốc cây tùng.
Cây tùng lớn này sống không hiểu đã bao nhiêu ngàn năm mà thân to bằng cối đá.
Cành lá dầy chi chít. Bóng rợp đến mấy trượng.
Tiêu Lĩnh Vu đi gần tới gốc cây tùng ngó thấy một toà nhà gỗ tựa vào cây. Chàng mừng thầm nghĩ bụng:
-Hay lắm! Té ra nơi đây có người ở.
Căn nhà gỗ này hai cánh cửa đóng chặt. Chàng mừng quá tiến lại đẩy cửa. Cánh cửa mở ra chàng mới nghĩ tới là mình quá đường đột liền dừng lại lớn tiếng gọi:
-Xin chủ nhân trong nhà tha thứ cho vản bối đã có điều vô lễ.
Nhưng chỉ nghe thấy tiếng vọng của mình chứ không có tiếng người đáp lại.
Tiêu Lĩnh Vu ngần ngừ một chút rồi khoa chân bước vào.
Trong nhà quạnh quẽ tiêu điều. Ngoài cái giường gỗ không còn thứ gì khác. Trên giường một người mặt bịt bằng tấm sa trắng ngồi xếp bằng.
Tiêu Lĩnh Vu cất bước tiến lại bên giường mà người kia vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng hồi hộp nghĩ thầm:
-Không hiểu người này còn sống hay chết rồi mà cứ ngồi trơ nhử phỗng.