Thẩm Trừng vừa từ nước ngoài trở về xách theo hành lý đi vào phòng khách Hoắc trạch, nhìn thấy bóng người thân thuộc, đang định đi qua ôm đối phương từ sau lưng, thì ai dè đối phương đúng lúc xoay lưng lại, Thẩm Trừng đứng hình. Đó là Hoắc tiên sinh – cha của Hoắc Cảnh Thần, không phải Hoắc Cảnh Thần, không chỉ mỗi gương mặt, ngay cả dáng người của họ cũng sêm sêm nhau, Thẩm Trừng một mặt cảm thấy may mắn bản thân đã không lỗ mãng chạy lại ôm, không thì đã tạo thành tình trạng xấu hổ cho cả hai bên rồi, một mặt cố tỏ ra lễ phép chào ông: “Xin chào, Hoắc tiên sinh.”
Đối phương nhìn lướt qua cậu, im lặng gật đầu tỏ ý đáp lại.
Sắp đến giao thừa, trường của Thẩm Trừng cho nghỉ xuân, vì vậy cậu quyết định về nước cùng Hoắc Cảnh Thần đón năm mới. Vì lý do bài vở, cộng thêm dạo gần đây công việc của Hoắc Cảnh Thần khá bận rộn, nên đã một thời gian rồi họ không gặp nhau, Thẩm Trừng mang theo hưng phấn dào dạt về nước, nào ngờ người đầu tiên cậu gặp trong Hoắc trạch lại là Hoắc tiên sinh.
Cậu từng nghe Hoắc Cảnh Thần nói, gần nhất Hoắc tiên sinh vừa ly hôn với người vợ thứ năm, hiện giờ đang là người đơn thân, không ngờ Hoắc tiên sinh lại đột ngột về nước vào lúc này, đoán chừng có dự định mừng năm mới trong nước.
Từ sau khi bắt đầu qua lại với Hoắc Cảnh Thần, Thẩm Trừng có thỉnh thoảng gặp Hoắc tiên sinh đôi ba lần, mỗi lần đều có thêm những người khác, có Hoắc Cảnh Nghi nhìn thấu lòng người và Hoắc Cảnh Dung luôn luôn tìm nhầm chủ đề, nên Thẩm Trừng mới có thể bình an vô sự hàn huyên một số ít chuyện trên trời dưới đất với Hoắc tiên sinh, nhưng hiện giờ trong phòng khách chỉ có hai người họ, xoay người đi thì lại quá vô lễ, nhưng cậu thật sự không biết nói gì.
Vì vậy Thẩm Trừng mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ, nghiêm chỉnh ngồi xuống sô pha, vào lúc cậu cho rằng có lẽ bản thân nên chủ động tìm đề tài, không thể xem trưởng bối như không khí được, chợt nghe Hoắc tiên sinh dùng ngữ điệu đều đều ra lệnh: “Qua đây.”
Thẩm Trừng ngây ra, đối phương hơi nghiêng mặt ra hiệu, cậu vội vàng đến ngồi trước mặt đối phương, trên bàn có bày một bàn cờ, đã chơi được hơn nửa ván, Hoắc tiên sinh vẫn kiệm lời trước sau như một, không nói gì, cẩn thận đặt xuống một con cờ, tiếp theo rút tay lại, Thẩm Trừng ngộ ra đối phương muốn chơi cờ với cậu, lập tức cảm thấy xấu hổ cùng cực, bối rối nói: “Xin . . . . Xin lỗi, Hoắc tiên sinh, con không biết chơi cờ vây.”
Hoắc tiên sinh nhíu mày.
. . . . Ông giận?
Thẩm Trừng cảm thấy hơi hoảng, đang nghĩ cách cứu vãn, thì chợt nghe thấy có người ở một bên nhẹ giọng nói: “Không biết chơi cờ cũng không sao, tôi chơi thay cậu. Cậu đi chuẩn bị trà bánh được không?”
Hoắc Cảnh Nghi từ ngoài bước vào, trên mặt mang theo ý cười nhã nhặn, đôi mắt sau cặp kính hơi híp lại. Thẩm Trừng lập tức thở phào một hơi, xong lại dè dặt trông sang Hoắc tiên sinh, phát hiện đối phương không có ý phản đối, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, e dè nói: “Vậy con đến phòng bếp chuẩn bị mấy món.”
“Ừ, làm phiền cậu nha.” Hoắc Cảnh Nghi thân mật cười với cậu, “Tôi muốn uống cà phê, cậu có thể chuẩn bị từ từ, không cần phải gấp.”
Lời của đối phương không cần nghi ngờ là đang cố giúp cậu giải vây, Thẩm Trừng cảm kích gật đầu, đứng dậy lẩn đi, thông qua hành lang dài, đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh kiểm tra xem có gì nấu được, rồi mới bắt tay làm.
Cậu gặp Hoắc tiên sinh mấy lần, thấy đối phương luôn luôn uống trà, dường như không có cảm tình với cà phê cho lắm. Tuy Hoắc Cảnh Nghi không ngại cậu rề rà, nhưng bản thân cậu không dám nhây, cân nhắc đến sở thích của họ, xong chuẩn bị một số món cả ngọt lẫn mặn cùng cà phê và trà nóng rồi lập tức bưng trở lại phòng khách.
Cậu bước vào phòng khách, khéo sao ngay lúc Hoắc tiên sinh đưa mắt nhìn lên, ánh mắt vốn nghiêm túc lại như bị hút ngay tức thì, đường nhìn dính chặt trên người cậu.
Thẩm Trừng thoáng giật mình, nhẹ tay nhẹ chân đặt mâm xuống, hoang mang nhìn lại người cậu, nhất thời hóa đá.
Cậu đang mặc một cái tạp dề, là do cậu mượn tạm của người hầu trong Hoắc gia, tệ hơn hết đó lại là tạp dề dành cho nữ, màu sắc khá hường phấn, Thẩm Trừng thì không để bụng, vốn định trước khi ra khỏi bếp sẽ cởi ra, chẳng qua do đầu óc đang lo nghĩ vu vơ, nên quên mất tiêu, cứ thế đi ra ngoài.
“À, cái này . . . . Cái này không phải của con . . . .” cậu nói năng có phần lộn xộn, vội vã cởi tạp dề ra, tốn công vô ích để thanh minh: “Chỉ là mượn tạm . . . .”
“Đừng khẩn trương.” Hoắc Cảnh Nghi mỉm cười, “Rất hợp với cậu nha.”
Thẩm Trừng lại càng bối rối hơn, ánh mắt Hoắc tiên sinh cuối cùng cũng dời đi, nhưng không có bất cứ ý kiến gì về câu bình luận “Rất hợp” của Hoắc Cảnh Nghi, chỉ toát ra vẻ trầm tư, Thẩm Trừng gượng gạo để tạp dề xuống một bên, cố lái sang chuyện khác, “Con chuẩn bị một ít trà bánh, nếu không ngại, hai người thử xem.”
Hoắc Cảnh Nghi cũng không tiếp tục níu lấy chủ đề này, chỉ mỉm cười, quay qua nói với cha: “Thẩm Trừng đã nói vậy rồi, không bằng cha thử xem mùi vị thế nào?”
Hoắc tiên sinh nhìn thoáng qua hai người họ, không tỏ thái độ gì, cầm một miếng sandwich cá hồi hun khói phô mai lên ăn, vẫn là gương mặt vô cảm như cũ, dường như không thấy ngon, cũng chả thấy dở, cơ hồ không có cảm giác gì với mùi vị của món ăn, cử chỉ thì lại khá nhã nhặn, đến cả động tác nhai nuốt thức ăn cũng toát lên phong phạm quý tộc.
Chắc do Hoắc Cảnh Nghi đã nhìn quen cảnh này, nên không cảm thấy có gì lạ, tự nhiên bốc một cái bánh caramen lên ăn, thậm chí còn vừa ăn vừa thành thật tán dương tay nghề của Thẩm Trừng.
Cậu thấy khá căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đích thân nấu cho Hoắc tiên sinh ăn, nhưng đến tận lúc ăn hết miếng sandwich Hoắc tiên sinh vẫn không có ý kiến gì, cậu khó tránh khỏi cảm thấy thấp thỏm lo âu. Hồi lâu sau, Hoắc tiên sinh mới để ý thấy Thẩm Trừng còn đang đứng ngây ra một bên, lãnh đạm hỏi một câu: “Con đứng đó làm gì?”
Thẩm Trừng thoáng giật mình, gần như là bối rối, Hoắc Cảnh Nghi ngồi bên cạnh bật cười: “Ý ông là cậu có thể ngồi xuống, không cần đứng chịu phạt ở đó.” quay đầu lại, cất lời trêu ghẹo ông cha mặt nghiêm của mình: “Cha đừng dữ vậy chứ, làm cậu ấy sợ, anh hai sẽ mất hứng cho coi.”
Hoắc tiên sinh vẫn cái mặt vô cảm, lia mắt nhìn cậu, Thẩm Trừng vô thức nói: “Con con con con ngồi xuống đây . . . .”
“Ta rất dữ?” giây sau, đối phương hỏi một câu cụt ngủn.
“Không, không có ―― Đương nhiên không rồi!” Thẩm Trừng nhanh chóng phủ nhận.
Hoắc tiên sinh tức khắc nhìn sang Hoắc Cảnh Nghi, Hoắc Cảnh Nghi chỉ nhún nhún vai, không tiếp tục đề tài rỗi hơi này, nhìn thế cuộc cả bàn cờ, thuận tay đặt xuống một con cờ, không chút nể mặt nói: “Được rồi, con nghĩ cha nên nhận thua là vừa, cha già. Con không cảm thấy cha còn có hi vọng chiến thắng, điều này cả hai ta đều rõ nha.”
Hoắc tiên sinh chau mày, nhấp ngụm trà nóng, không tình nguyện nói: “Cha thua.”
Thẩm Trừng ngồi một bên xem không hiểu thế cờ, còn chưa kịp nói gì, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một giọng nói quen thuộc từ phía sau vọng đến, “Mọi người đang làm gì ở đây?” giọng nói kia thoáng khựng lại, ngờ ngợ nói: “Thẩm Trừng? Sao cậu ở đây? Tôi tưởng chuyến bay của cậu tối mới tới chứ . . . .”
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy người bạn đã lâu không gặp, bèn nhoẻn miệng cười, “Đã lâu không gặp, Cảnh Dung.”
Hoắc Cảnh Dung lườm cậu một phát, “Cậu cũng biết đã lâu không gặp ―― Đợt trước lúc cậu về, chúng ta thậm chí chỉ ăn chung một bữa cơm, tôi cược cậu cơ bản không rời phòng anh tôi lấy nửa bước.” cậu vừa nói vừa nhón lấy một miếng bánh caramen, bỏ vào miệng nhai, mấy giây sau ấm ớ nói: “Hừm, xem ra cậu tốn thời gian dài để đi du học cũng không phải uổng phí.”
Thẩm Trừng cảm thấy hơi tức cười, lại có chút xấu hổ.
Những gì Hoắc Cảnh Dung nói là sự thật, mấy tuần trước cậu hiếm lắm mới được vài ngày nghỉ, bèn vội vã đặt vé máy bay trở về, do đã lâu không gặp, Hoắc Cảnh Thần thời thời khắc khắc đều không muốn xa cậu, đến sau, cậu thậm chí chỉ có thể rút ra thời gian một bữa tối để gặp mặt Hoắc Cảnh Dung, hầu hết thời gian còn lại đều ở trong phòng của Hoắc Cảnh Thần.
Không phải họ dành hết tất cả thời gian để lăn trên giường, chẳng qua, Hoắc Cảnh Thần muốn có thời gian riêng tư với người yêu, mà Thẩm Trừng cũng thế, mọi chuyện đều bị Hoắc Cảnh Dung sống chung trong một nhà nhìn thấy hết, nói vậy cũng hợp tình hợp lý.
Thẩm Trừng không phản bác, quyết định chuyển hướng câu chuyện, dời đi sự chú ý của đối phương, “Cậu từ chỗ anh Chung về à?”
Hoắc Cảnh Dung hiếm khi bần thần, dường như khá e dè lia mắt nhìn trộm Hoắc tiên sinh, giọng điệu bực bội thấy rõ: “Thì sao?”
“Không có gì.” Thẩm Trừng cố nhịn cười, tỏ ra nghiêm trang nói: “Chỉ là tôi cảm thấy, hai người có thể trở thành bạn bè, thật sự rất hiếm thấy.”
“Ai là bạn với anh ta!” ngoài mặt Hoắc Cảnh Dung không được tự nhiên, giống như toàn thân rợn da gà, nhăn tít mày, vội vàng phủi sạch quan hệ, “Chỉ là quan hệ về mặt công việc, nếu không chẳng lẽ anh ta cứ kéo dài thời gian điều dưỡng phục hồi chức năng, thì bộ phim này cũng phải tha theo đến một hai năm à.”
Hoắc tiên sinh lắng nghe họ trò chuyện, nhanh chóng bắt được trọng tâm câu chuyện, hạ thấp giọng nói: “Anh Chung?”
Hoắc Cảnh Nghi cười cười, không chút do dự giải thích cho cha nghe, “Chính là người lái xe lúc Cảnh Dung gặp tai nạn xe cộ, con nhớ hình như tên Chung ――”
“Đừng nói nữa, mọi người nhắc tới tên đó làm gì!” Hoắc Cảnh Dung tỏ vẻ nôn nóng, giống như không chịu được nữa.
“Nếu chỉ là bạn bè, sao phải sợ người khác nói.” Hoắc tiên sinh nhìn đứa con nhỏ nhất của ông, như có điều suy tư.
Thẩm Trừng thấy Hoắc Cảnh Dung sắp xù lông giống con mèo bị dẫm trúng đuôi, bèn vội vàng giải vây, “Con cũng quen anh Chung, người này không tệ. Nói vậy, mọi người sắp chuẩn bị bắt đầu quay phim lại à? Tôi nhớ hình như đó là một bộ phim dạng hồi ký, không biết chừng nào công chiếu?”
“Thời gian còn chưa xác định.” nói đến công việc, vẻ mất tự nhiên lúc trước của Hoắc Cảnh Dung rút xuống như thủy triều, tâm trạng cũng theo chiều hướng bình tĩnh lại, thậm chí còn toát lên sự hăng hái khó thể che giấu, “Hiện giờ xem như hoàn thành một phần rồi, sang năm quay nốt mấy cảnh bổ sung, kế đó sẽ bước vào giai đoạn hậu kỳ, ước chừng giữa năm hay cuối năm sau sẽ công chiếu.”
“Vậy không phải rất tuyệt à.” Thẩm Trừng mỉm cười, “Tôi rất chờ mong diễn xuất của cậu.”
“Tôi chả trông mong cậu có thể nhận ra nó hay ở chỗ nào, cậu mua cái vé góp phần cống hiến cho doanh thu phòng vé là đủ lắm rồi.” Hoắc Cảnh Dung chả hề cảm kích xì một tiếng rõ to, con mắt đảo qua bàn, như chợt nhớ ra điều gì, kích động nói: “Không phải mừng năm mới à, chơi cờ vây làm quái gì, mạt chượt, mạt chượt đi!”
Lôi bàn mạt chược ra, Thẩm Trừng cùng ba người kia ngồi xuống, Hoắc Cảnh Nghi chia đều tiền cược cho mọi người, bắt đầu chơi mạt chượt.
Tuy Thẩm Trừng biết chơi, nhưng kỹ thuật lẫn vận khí đều không tốt, miễn cưỡng xem như vật làm nền, còn Hoắc Cảnh Dung cũng chẳng tốt đẹp gì hơn cậu, có vẻ đây thật chất là cuộc tranh tài cao thấp của Hoắc Cảnh Nghi cùng Hoắc tiên sinh, kiểu như kéo dài thắng bại của ván cờ vây ban nãy, hai người đều rất tập trung, sau một lần Hoắc Cảnh Nghi lại tiếp tục ù, mặt Hoắc tiên sinh rốt cuộc tối sầm hết mức có thể.
Hoắc Cảnh Dung nhìn cha mình rồi nhìn anh ba mình, không thèm giảm âm lượng, mà trực tiếp nói với Thẩm Trừng: “Họ lại nữa rồi.”
“Lại nữa rồi?” Thẩm Trừng ngớ ra.
Phải mấy phút sau, Thẩm Trừng mới ngộ ra ý nghĩ của câu nói đó. Hoắc Cảnh Nghi quyết tâm phải thắng Hoắc tiên sinh, nhưng đối với Hoắc Cảnh Dung và Thẩm Trừng thì lại rất rộng rãi, hoàn toàn quẳng qua một bên, thỉnh thoảng thả bài đúng lúc, dưới lòng tốt giúp đỡ của anh, đến cả người kỹ thuật đánh bài không giỏi như Thẩm Trừng cũng ù được mấy ván, không đến mức thua sạch sành sanh, tính ra, tiền cược của Hoắc tiên sinh càng ngày càng vơi.
“Họ lúc nào cũng vậy à?” thừa dịp Hoắc tiên sinh rời chỗ ngồi, Thẩm Trừng nhỏ giọng hỏi.
“Anh ba tôi rất giỏi chơi mấy thứ này, từ cờ Tây cờ vây đến mạt chược đều rất lợi hại.” Hoắc Cảnh Dung hạ thấp giọng trả lời: “Về phần Hoắc tiên sinh . . . . Tuy rằng ông cao tuổi, nhưng vẫn háo thắng thế đó, mỗi lần đều thua thảm hại.” cậu lắc đầu, bày ra biểu hiện không nỡ lòng chứng kiến.
Đánh đến cuối cùng, giống y như dự đoán của Hoắc Cảnh Dung, Hoắc Cảnh Nghi không ngoài ý muốn gặt được thu hoạch lớn dành toàn thắng, Thẩm Trừng cùng Hoắc Cảnh Dung còn lại ít tiền cược, còn Hoắc tiên sinh thì thua hết sạch, nhưng trong lúc chơi mạt chược, Thẩm Trừng bắt được chút manh mối.
Tuy đối chọi gay gắt, nhưng tình cảm giữa hai cha con này không tệ, trái lại còn rất tốt, nên mới chấp nhất thắng bại như vậy, hai bên đều không nhường nhịn nhau, tuy rằng trên thực tế không có khả năng do bên thua đang nhượng bộ, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến tình cảm của họ, vào trước giờ cơm, hai người họ thậm chí còn đi cùng nhau ra ban công hút thuốc.
Trước giờ cơm, Hoắc Cảnh Thần trở về.
Thẩm Trừng đang chuẩn bị đồ ăn thì bị đối phương ôm từ sau lưng, còn chưa kịp đẩy ra, sau gáy đã bị in xuống những nụ hôn nóng bỏng, hô hấp của Thẩm Trừng trở nên gấp gáp, lại dung túng đối phương trong giây lát, mới lau đi nướt bọt vương bên khóe môi, đẩy Hoắc Cảnh Thần ra, mang theo chút tức cười nói: “Anh đợi một chút, em còn đang chuẩn bị cơm.”
“Nếu đợi theo lời em, thì có ưu đãi gì?” Hoắc Cảnh Thần kiềm chế rút lại cánh tay đang ôm cậu, ánh mắt lại ánh lên tia nóng khác thường.
Thẩm Trừng thật sự bó tay, buộc lòng phải vắt óc suy nghĩ.
Từ lúc bắt đầu yêu nhau, cậu phát hiện ra trên thực tế Hoắc Cảnh Thần không hề chín chắn như trong tưởng tượng của cậu, tính cách cũng không rộng lượng, vốn là hình tượng dịu dàng đáng tin lại hoàn toàn sụp đổ ngay trong một ngày, tuy rằng bộ mặt lễ độ tiết chế cũng là một phần của Hoắc Cảnh Thần, nhưng hiển nhiên đó không phải là một phần mang tính chất riêng tư.
Đối phương sẽ có lúc hờn dỗi như con nít, thỉnh thoảng cũng sẽ ức hiếp cậu một cách tàn ác, đương nhiên dục vọng khống chế cùng chiếm hữu thì miễn bàn rồi, vào một lần hẹn hò nào đấy, Thẩm Trừng bị người qua đường lại gần bắt chuyện, thế là ngay trong hôm đó anh chuẩn bị nhẫn bắt Thẩm Trừng phải đeo vào, với danh nghĩa tốt đẹp là phòng đào hoa, mà sau mỗi lần gặp mặt Hoắc Cảnh Thần, trên người Thẩm Trừng sẽ lưu lại không ít dấu hôn, có lúc còn cố tình hôn lên cổ, khiến cậu không cách nào dùng quần áo và phụ kiện che lại, quả thật khiến người khác khóc dở mếu dở.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng kề sát bên tai Hoắc Cảnh Thần nhỏ giọng thủ thỉ, Hoắc Cảnh Thần đương nhiên rất hài lòng với cái cách cậu chặn anh lại, ở trên mặt cậu hôn thêm mấy cái, lại vừa ôm vừa cọ, bỗng thốt ra một câu: “Anh rất nhớ em.”
Rõ ràng là đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi đầu, lại nói ra những câu như thể đang làm nũng, Hoắc Cảnh Thần còn hoàn toàn không vì thế mà lấy làm xấu hổ, thái độ thản nhiên đến gần như không kiêng dè này rất đáng yêu nha. Thẩm Trừng nhìn theo bóng lưng đối phương rời khỏi bếp, bất giác nhoẻn miệng cười.
Đêm 30, ngoài bàn tiệc được đầu bếp chuẩn bị sẵn, Thẩm Trừng cũng chuẩn bị thêm một số món, năm người quây quần dùng bữa, có lẽ những người này không thường đón giao thừa cùng nhau, nên không có trò gì đặc sắc để giết thời gian, ăn cơm xong còn phải đón giao thừa, vậy nên quyết định tiếp tục chơi mạt chược.
Lần này Thẩm Trừng không tham gia, chỉ ngồi bên cạnh Hoắc Cảnh Thần, thỉnh thoảng nhỏ giọng rù rì vào tai nhau, tay hai người để dưới mặt bàn vẫn luôn nắm lấy nhau, chưa một phút rời xa.
Bầu không khí đoàn viên mừng năm mới kiểu này, đã lâu lắm rồi Thẩm Trừng chưa được cảm nhận.
Thuở nhỏ cha mẹ cậu bất hòa, dù có mừng năm mới cũng chỉ đơn giản là ba người ngồi chung, ăn thức ăn đêm giao thừa trong bầu không khí tôn trọng mà xa cách, sau đó cha sẽ ra ngoài chơi mạt chược, mẹ thì giam mình trong phòng, Thẩm Trừng lủi thủi một mình, xem chương trình mừng năm mới với bầu không khí tươi vui trên TV, cuối cùng quyết định tắt TV đi ngủ, một năm rồi một năm cứ bình lặng nối đuôi nhau mà qua.
Tuy bầu không khí mừng năm mới của Hoắc gia không thể nói là hào hứng, nhưng cảm giác một nhà đoàn viên thế này lại khiến người ta quyến luyến, thậm chí có thể nhờ vào sự ấm áp này mà thư thái tinh thần . . . . Dù không phải một phần tử chính thức của Hoắc gia, nhưng họ không đối đãi với Thẩm Trừng như người ngoài.
Thái độ của Hoắc Cảnh Nghi tuy khách sáo nhưng không xa cách, Hoắc Cảnh Dung thì khỏi nói, thậm chí còn hất hàm sai bảo cậu đi chuẩn bị hạt dưa hạt dẻ rồi đồ uống, Hoắc tiên sinh thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn họ, nhưng chưa từng vì cậu và Hoắc Cảnh Thần biểu lộ thân mật mà tỏ ra chán ghét, đương nhiên cũng chẳng đặc biệt vui vẻ gì, chỉ như đang nhìn một đôi tình nhân có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, vẫn chưa biểu hiện bất cứ sự quan tâm đặc biệt hay một ánh mắt khác thường nào, điều ấy khiến Thẩm Trừng cảm thấy biết ơn vô vàn.
Dù không có khả năng kết hôn, nhưng quan hệ của họ đã được gia đình chấp thuận, đây là sự thật không thể nghi ngờ, mà Thẩm Trừng vẫn luôn vì vậy mà cảm thấy biết ơn lòng khoan dung của họ. Tới nửa đêm, Hoắc tiên sinh lại thua gần hết tiền cược, Hoắc Cảnh Dung như chợt nhớ ra cái gì, nói với Hoắc tiên sinh: “Đúng rồi, Thẩm Trừng vẫn chưa được ba mươi tuổi.”
Thẩm Trừng ngây ra, không hiểu tại sao anh lại nhắc đến chuyện đó.
Hoắc tiên sinh bình tĩnh liếc nhìn cậu, “Con có thể gọi ta là cha.”
“Dạ?” Thẩm Trừng ngây ra như phỗng.
“Mau gọi.” Hoắc Cảnh Dung không nhịn được lên tiếng nhắc nhở cậu.
Thẩm Trừng chưa kịp định thần lại, cứ thế máy móc gọi một tiếng “cha”, Hoắc tiên sinh nghe cậu gọi thì có vẻ nguôi đi, từ trong túi lấy ra thứ gì đấy đưa cho cậu. Thẩm Trừng vội vàng nhận lấy, nhìn sơ qua bên trong phong bì màu đỏ, phát hiện là một xấp tiền, mới nhận ra đây là tiền lì xì.
“Cái này ――” Thẩm Trừng cảm thấy cổ họng khô khốc, như bị vật gì chèn ngang, đến cả hô hấp cũng trắc trở, “Con, con không thể nhận.”
“Sao không thể nhận?” Hoắc Cảnh Dung tức giận mắng: “Cậu bớt tự cho là đúng đi, không phải chỉ mỗi mình cậu được cho, trong nhà chúng ta ai mà dưới ba mươi tuổi đều được cho cả thôi.” cậu nói xong, liền chúc một câu mừng năm mới cho có lệ, xòe tay nhận bao lì xì từ cha, bao lì xì vừa đến tay lập tức móc ra đếm ngay.
Hoắc tiên sinh nhìn cậu, sau một giây, mới dùng giọng đều đều để nói: “Cho con, chính là của con.” ông nghĩ nghĩ, rồi lại thản nhiên nói: “Món trà chiều không tệ. Có điều lần sau đừng chuẩn bị đồ ngọt, ta không thích.”
Thẩm Trừng đã hoàn toàn không nói thành lời, đáy lòng dấy lên cơn chua xót, há miệng, đến cuối cùng chỉ có thể bật ra một câu nói tầm thường nhất từ cổ họng, “Cảm ơn.”
Cậu cúi đầu, bỗng cảm thấy vô cùng thư thái, những gì bản thân cậu không đạt được trong quá khứ, giờ đây đã nhận lại được trọn vẹn trong mấy câu nói ngắn gọn của Hoắc tiên sinh cùng ánh mắt đầy thiện ý của mọi người, cậu từng mất đi một số thứ cũ, nhưng lại đạt được một số thứ mới, chưa từng có ai dành cho cậu nhiều đến vậy, không chỉ tình cảm, mà trên hết chính là sự quan tâm săn sóc . . . . Hết thẩy mọi thứ đều đến từ chính người đàn ông đang ngồi bên cạnh cậu.
“Cung hỉ phát tài.”
Hoắc Cảnh Thần mỉm cười, siết chặt bàn tay đang run rẩy ở dưới bàn của Thẩm Trừng.