Hắn nhẹ nhàng khép mắt lại, cảm giận được toàn thân biến hóa,
khung xương kèn kẹt rung chuyển. Hắn vùi mặt vào trong chăn đệm, chỉ để
lộ ra lọn tóc nhỏ, uốn lượn duỗi người, đôi mắt đen như mực dưới ánh
trăng từ từ biến thành màu tím . Màu tóc xen lẫn hai màu trắng và đỏ
thưa thớt. Tóc trên đầu từ từ dài tới thắt lưng, hỗn độn rủ xuống chăn.
“Lộ Nhi, trên người đệ mát lạnh, thật thoái mái.” Kim Bảo Nhi liếm láp môi
khô, nhíu nhíu mày, “Nhưng mà, sao đệ càng ngày càng nặng vậy?”
Cúi đầu nhìn tiểu oa nhi trong lòng lại phát hiện hắn vùi đầu vào đệm chăn.
Ngủ rồi sao?
Hai mắt mông lung không nhìn rõ màu tóc của hắn, chỉ cảm thấy tóc
ngắn của hắn trở nên hơi dài, mò mẫm một chút, lành lạnh nhưng vẫn mềm
mại như cũ.
Làm sao bây giờ, trên người hắn mát mẻ thật tốt. Nhẹ
chớp mắt, tay nàng bất tri bất giác vươn vào trong chăn, đụng đến một
khuôn ngực bóng loáng rắn chắc.
Cảm giác lành lạnh làm cho nàng
nhịn không được nhẹ giọng ngâm ngư, hai chân cũng thò vào trong chăn, cọ trên đùi lạnh lẽo của hắn, dường như hắn giống như một khối ngọc trơn
bóng, da thịt trơn nhẵn non mềm. Nàng tựa hồ có thể cảm thấy lông tơ của mình có thể đâm bị thương da thịt của hắn, chỉ chậm rãi day nhẹ, chạm
nhẹ.
“Thoái mái sao?” Giọng nói khàn khàn của Lộ Nhi phát ra từ trong chăn.
Khác với giọng nói trẻ thơ vừa nãy, hắn đã có hầu kết của nam tử hán, phát ra âm thanh trầm thấp khàn khàn.
“Ừm, thật thoái mái. Lộ Nhi, nếu tỷ tỷ làm chuyện kì quái gì với đệ ,đệ nhất định phải chạy, rồi đóng cửa bên ngoài lại, có được hay
không?” Nội tâm nàng đang vùng vẫy, rất sợ chính mình xúc phạm tới Lộ
Nhi.
“Chuyện kì quái? Sẽ làm ra chuyện kì quái sao?” Lộ Nhi đang
vùi đầu trong chăn bật cười, tự dùng tay vung chăn đệm ra, nhẹ nhàng ôm
lấy eo của nàng.
Chỗ cổ tay chẳng biết từ lúc nào đã đeo hai vòng tay màu xanh lam phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
“Lỡ như, tỷ làm như vậy” Nàng thở dốc một hơi, cũng vì cảm thấy
cánh tay hắn thay đổi, cúi đầu, vuốt sợi tóc mềm mại giữa trán hắn, rồi
ấn lên đó một nụ hôn, “Hiểu chưa?”
Chỉ như vậy sao?
“Không rõ.” Hắn cười nhạo, cảm giác hay tay của nàng đặt lên thân mình trượt càng lúc càng nhanh.
“Vậy, vậy làm một chút chuyện của người lớn.” Nàng luống cuống, làm sao bây
giờ, chính mình căn bản là không ngừng lại được, hai chân mình chậm rãi
ôm lấy eo của hắn, kích thích muốn dán lên bắp đùi của hắn.
“Cái gì gọi là chuyện của người lớn? Lộ Nhi không hiểu.” Hắn tiếp tục đề cao tinh thần học hỏi không ngừng.
“Thì là…thì là…” Nàng yếu ớt thở hồng hộc, hay tay đặt lên lưng hắn, xoa theo sống lưng rõ ràng của hắn.
“Tỷ tỷ không dạy Lộ Nhi, Lộ Nhi làm sao có thể rõ đây?” Giọng nói
tà mị phát ra tư trong chăn, một tay ôm trọn lấy mông của nàng, một tay
kia xoa xoa cái gáy xinh đẹp của nàng, dùng tư thế ái muội ôm vào trong
lòng.
Hít sâu một hơi, nàng run rẩy rút tay ra, đột nhiên thò tay vào đệm chăn, nâng trọn khuôn mặt của hắn đang trốn trong đệm.
Cảm xúc mát rượu làm cho toàn thân nàng như bị điện giật, ăn mòn ý lực còn lại của nàng.
“Chính là như thế này!” Nàng nhắm mắt lại, nâng khuôn mặt của hắn lên, run rẩy áp cánh môi hôn lên môi của hắn.
Thật không nghĩ tới, bị nàng hôn lên môi, giống như một đóa tường vi nở rộ, tà mị mà xinh đẹp…
Mi mắt nhẹ nhàng nhướng lên, đôi mắt giống như mã não yêu mị nhìn chằm chằm vào mí mắt rung rung của nàng, nở rộ ý cười.