Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 7-1: Em không muốn về nhà! (1)

Hạ ngây người ra nhìn lên, người đó bước xuống xe, đang cầm ô, một người đàn ông cao lớn, phong thái lịch lãm của người giàu có, người đó mặc một chiếc áo dạ đen dài, bên trên đầu là một chiếc mũ phớt lớn, người đó nhỏ giọng nói:

Này cô!

Sao ạ? Anh là ai vậy?

Cô không nhớ tôi sao?

Anh là...

Mãi một lúc sau Hạ mới nhận ra đó chẳng phải là cháu bà cụ hôm nọ sao, anh ta nói là sẽ cảm ơn Hạ nhưng mãi chẳng thấy gì, Hạ còn nghĩ đó chỉ là lời hứa vu vơ của một người không quen:

Lên xe đi!

Không cần đâu!( Hạ vẫn cương quyết)

Kéo tay Hạ lên xe:

Lên xe đi, trời mưa lớn lắm!

Hạ ngồi lên xe, nhưng không nói gì, trong đầu Hạ vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ về chuyện đó:

Nhà em ở đâu?

Hả!

À ở đường Trương Định, số 170!

Ờ! Để anh đưa anh đưa em về nhà!

Không! Em không muốn về!

Sao lại?( Anh ta định hỏi nhưng lại thôi), À mà quên anh còn chưa hỏi tên em, anh tên Định còn em?

Em tên Hạ, Băng Hạ!

Băng Hạ! Tuyết mùa Hạ sao, cái tên đẹp quá!

Anh quá khen!

Họ nói chuyện qua lại, bỗng chốc họ trở nên thân thiết như những người bạn thân, Định có cách nói chuyện rất hài ước, rất dễ khiến người ta hòa vào câu chuyện và sự thật thì Hạ cũng vậy, Hạ bị quấn vào những câu chuyện của Định tự nhiên nhất.

Trong quán bar:

Bên trong một quán bar khá sang trọng, những âm thanh vui rộn cùng những vũ điệu nóng bỏng của những cô nàng sexy kia, Hạ cùng với Định ngồi trên ghế, Hạ khẽ nhấm nháp một chút rượu:

Rượu có ngon không?

Ừm! Cũng được!

Cụng ly mừng cho cuộc gặp gỡ rất có duyên này của chúng ta.

Ừm, ok! Cụng ly nào!

Do những bực tức trong lòng mà Hạ đã uống cạn hết ly luôn:

Em uống từ từ thôi!

Khẽ lau rượu quanh môi, Hạ khẽ nhếch môi cười:

Không sao đâu, gì chứ tửu lượng của em khá lắm!

Có thật không vậy?

Ừm! Đương nhiên!

Họ nói chuyện cười nói vui vẻ, thật lạ là từ trước tới giờ Hạ chưa bao giờ dễ dãi nói chuyện với bất kì người đàn ông nào nhưng với Định thì khác, có lẽ nào là do ấn tượng của bà cụ đã làm cho cô có cái nhìn khác về anh ư. Sau khi rời quán bar, Hạ lúc này chưa say nhưng cũng nâng nâng, chân đi có chút đi loạng choạng, khuôn mặt được tô điểm bằng đôi môi cặng mộng lên vì rượu, đôi má có chút hồng phớt, mái tóc buộc lỏng thả dài tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương của cô.

Cẩn thận chút không ngã!

Định đỡ Hạ nhẹ nhàng, đôi tay khẽ vòng qua eo Hạ:

Em! Em không sao!

Ừm! Có thật không đấy!

Ừm!

Vậy thì lên xe đi! Anh trở em về!

Không! Em không muốn về nhà, anh đưa em đi chơi đi!

Đi chơi! Giờ này sao?

Ừm!

Nhưng!

Đi đi mà!( Hạ cố năn nỉ Định, trông rất giống một cô em gái lũng lịu anh trai)

Ừm! Lên đi!

Chiếc xe nhanh chóng rời đi, những con đường trong nháy mắt đã bỏ lại ở phía sau, Hạ ngồi quay mặt ra phía ô cửa, gió khiến tóc Hạ khẽ bay nhẹ nhàng, trong Hạ rất nhẹ nhàng, Định có thể cảm nhận được sự ấm áp của cô mang lại, trong giây phút suy nghĩ giọt nước mắt tự dưng rơi xuống, sống mũi có chút cay cay, cố nén lại cảm xúc, nở một nụ cười gượng gạo:

Em thích không?

Ừm! Tuyệt lắm! Cảm giác này rất tuyệt!

Ừm! Vậy thì tốt!

Thấy giọng nói của Định có chút lạc đi, Hạ quay đầu nhìn anh:

Anh! Anh sao vậy?

Không! Không có gì chắc là gió mạnh quá, nó khiến mắt cay cay thôi!

Ờ!

Hạ lại quay mặt ra phía cửa, đưa đôi mắt ngắm nhìn những ngôi nhà bỏ lại phía sau, những ngọn đèn đang dần xa dần tựa như những hơi ấm, hạnh phúc mong manh. Đưa Hạ đi một vòng với tốc độ xe gió, chiếc xe từ từ chậm lại rồi dừng lại ở một cây cầu. Định bước ra ngoài, mở cửa xe cho Hạ:

Xuống đi!

Định bước xuống xe đi lên tới một cây cầu, đứng dựa lưng vào thành cầu:

Sao! Đẹp không!

Ừm! Cũng được! Sao lại đưa em đến đây!

Những lúc buồn anh thường hay tới đây, và anh cũng nghĩ em như vậy?

Hứ! Anh lại định ra vẻ nhà tiên tri sao mà lại đoán được lòng em!