WTER-TSFO: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 39: Gaqin - Đội Trinh Sát Mặt Biển - Mưa Và Onikagiri (2)


"Trừ tà?"

Tachi nhìn tiền bối Fujiwara, chị nhún vai với vẻ mặt có ý 'cứ nghe tiếp đi' rồi lại tập trung vào cái bản đồ. Kengu Yorktown tiếp tục:

"Do có cả tân binh nên tôi sẽ giới thiệu lại, tổ trinh sát chúng ta không chỉ làm công việc trinh sát bờ biển, vào những khoảng thời gian nhất định, chúng ta sẽ hợp tác với phía chính quyền để xử lí các rắc rối 'nho nhỏ' gần đó."

"Trừ tà vốn là công việc của pháp sư, nhưng hiện tại với tình hình của gia đình Ashikaga đang rất thiếu nhân lực, chúng ta cũng sẽ tham gia giúp đỡ. Có rất nhiều cách 'trừ tà' - từ thanh tẩy bằng thuật thức cho tới tiêu diệt bằng phương pháp vật lí, hoặc đơn giản là đánh đuổi, phong ấn chúng lại." 

"Lịch sử Gaqin gắn liền với biển bùn đen, chúng ta gánh chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của ma vật, đây là nhiệm vụ quan trọng góp phần giữ được yên bình cho các bờ biển. Đặc biệt là vào thời gian này, khi ánh nắng của Minh chủ không thể soi rọi hòn đảo, những thứ ẩn nấp trong bóng tối sẽ hoạt động mạnh mẽ hơn - (Tới đây thì Shiki hắt xì một cái, Rennaka đưa cho anh một cái khăn tay) – Chúng ta sẽ có rất nhiều việc để làm song song với việc trinh sát. Tới đây thôi, hi vọng mọi người cố gắng. Tôi sẽ dán nhiệm vụ của mỗi nhóm lên bản đồ khu vực, nhớ sắp xếp thời gian để giải quyết nhé?"

"..."

"Nếu không thì không có tiền lương đâu nhé?"

"Rõ rồi mà."

Câu trả lời của phía thính giả khiến Kengu thấy bực mình. Nhưng chị vẫn tỏ ra bình tĩnh.

"Tôi xong việc rồi."

Kengu bước xuống khỏi cái bậc, Asaneri nhanh rót cho người diễn thuyết nhiệt tình này một cốc nước để xoa dịu cổ họng. Dù Kengu Yorktown không được sinh ra ở Gaqin, nhưng kể từ khi gia nhập vào tổ trinh sát đã thể hiện mình là một học giả tài giỏi, một quân sư tốt có khả năng điều chỉnh và quán xuyến thời gian của mọi người một cách hợp lí. Cũng là người luôn đưa ra các kế hoạch mà không ai nghĩ tới, những ý tưởng thú vị. Cái bảng phân chia thời gian làm việc lúc trước cũng là của Kengu Yorktown đề cử ra, giúp cho cả tổ có thể làm việc hiệu quả nhưng vẫn có thời gian để nghỉ ngơi. Đó là nếu mọi người theo kịp và chính xác cái lịch trình đó.

"Cảm ơn nhé Kengu. Vất vả rồi." 

"Đi trước."

Nagin thay đổi tư thế đứng tựa vào tường của mình và kéo tay nắm cửa, nhanh chóng chuồn khỏi văn phòng trước nhất. Sau đó mọi người cũng lục đục ra về sau khi xem phần việc của mình, cho tới lúc trong phòng chỉ còn lại những gương mặt quen thuộc. 

"Giờ chúng ta sẽ tới vấn đề tiếp theo."

Harunabi kéo cái ghế gỗ ở chỗ bàn làm việc vốn-không-dành-cho-ai-cả và ngồi xuống, chỉ đan hai ay vào nhau và nhìn Tachi với vẻ nghiêm trọng. Không phải mỗi chị mà những người khác cũng thế.

"Vâng?"

Shiki đưa hai tay ra sau đầu và tựa vào thành cái ghế dài trong một tư thế lười nhác, anh liếc mắt nhìn Tachi đầy chán chường.

"Ngoài nhiệm vụ trên, chúng ta sẽ cần điều tra về chuyện đang xảy ra ở đền Kobanskaya."

"Hả?"

Tachi ngắt lời của Rennaka, vì cậu chẳng hiểu gì đang xảy ra hết.

"Nói thật nhé Tachi..."

Tiền bối Heishi mở miệng, và nói bằng một tông giọng trầm hết sức và đầy thất vọng:

"Chúng tôi chẳng thấy ai ở ngôi đền đó cả, cho nên, bây giờ chỉ có ba trường hợp có thể xảy ra thôi. Một, cậu mắc chứng ảo tưởng tuổi vị thành niên và tự tạo ra một người bạn giả tưởng, nếu cần thì tụi tôi có thể dắt cậu đi tư vấn tâm lí. Hai, cậu đã bị ám bởi thứ gì đó mà tụi này vẫn chưa phát hiện được, nếu đúng thế thì sẽ cần đến sự trợ giúp của Ashikaga. Ba, trường hợp tệ nhất, là đền Kobanskaya đã bị ám."

"Khoan, dừng lại tí nào tiền bối Heishi. Anh bảo cái gì 'ám' cơ?"

"Không kết luận được. Chúng ta còn chưa biết nó là gì..."

Asaneri lên tiếng phản bác, Shiki im lặng và lại rơi vào trầm tư ngay sau đó. Biết thế anh không mở miệng luôn cho rồi.

"Dường như thực sự có ai đó đấy. Bởi vì..."

Asaneri ngồi xuống, và chị nói như đang trò chuyện với đầu gối của mình:

"Có người đốt trầm hương, sân cũng được quét sạch sẽ và những món đồ ở trong đền cũng được lau chùi kĩ càng. Và có hai cốc trà vừa mới nguội lúc tôi đến. Ma quỷ hay yêu quái đều không thể làm được những việc đó. Chúng chỉ có thể tạo ra ảo ảnh thôi. Còn đây là tác động thực sự đến từ bên ngoài." 

"Căng thẳng quá đó. Mấy cái đứa này."

Rennaka vừa làu bàu vừa mở cửa sổ ra, bên ngoài trời đang chuyển màu và có gió lạnh, dường như lại sắp có một cơn mưa khác. Anh lại bồi thêm câu nữa để khẳng định ý kiến của mình:

"Cứ cho rằng có thứ gì đó đen tối xuất hiện ở đền Kobanskaya đi, rồi sau đó thì nó sẽ bị linh hồn của Minh chủ đang ngủ say doạ cho sợ chết khiếp hoặc bị người thanh tẩy luôn. Nếu nó có thể ở đó, chứng tỏ nó đã được người cho phép, thế thôi. Mấy đứa nghĩ vì sao ngôi đền đó lại là nơi để khấn vái chứ?"

"..."

"Vì nó là nơi mà tướng quân đang nghỉ ngơi, người sẽ lắng nghe những ước nguyện của con dân trong giấc ngủ."

"..."

"Hiểu chưa?"

"..."

"Nhưng vẫn phải tiến hành điều tra."  -  Harunabi chen vào ngay sau câu hỏi của Rennaka.

"Cái đó thì anh không phản đối."

Tachi im lặng và suy nghĩ. Cậu không có vấn đề gì hết, cũng không thấy mình bất ổn chỗ nào. Cứ cho cậu là một thằng ngốc con người không thể hiểu được Onikagiri đi, thì cái cô pháp sư đó cũng đâu có ý đồ xấu hay trông có vẻ đang ấp ủ một kế hoạch bất chính gì.

Nhưng hỏi cậu có nghi ngờ không, thì câu trả lời là có.

Tachi có thể còn rất non nớt, nhưng tuỳ vào trường hợp. Nếu nó liên quan tới tính mạng, thì cái cảm biến nguy hiểm của cậu đã tự lôi bản thân tránh xa ngôi đền đó rồi. Tuy vậy, khiến cho những người khác cũng bị lôi vào thì có hơi...

"Xin lỗi, tôi không nghĩ chuyện mình đi thắp hương lại gây ra nhiều vấn đề như thế. Các tiền bối vất vả rồi, xin đừng quan tâm quá làm gì..." 

"TACHI HEIAN!"

Harunabi quát. Hôm nay cậu bị quát hai lần rồi đó. Từ nay không tin vào chuyện khấn vái hay cầu may nữa đâu. 

"Đền Kobanskaya thuộc quản lí của tộc Ashikaga, chúng tôi không thể nhắm mắt làm ngơ. Đã vậy, cậu còn là một đàn em của tôi, tôi phải có trách nhiệm với chuyện này. Không tìm ra được chân tướng của thứ đã xuất hiện ở đó, sao tôi dám xưng mình là pháp sư của Ashikaga và thề nguyện trung thành với Minh chủ?" 

"Vâng... Xin lỗi..."

"Bình tĩnh chút đi, ồn ào quá rồi đấy."

Shiki gật đầu đồng ý với Rennaka, đơn giản vì anh thích không gian yên tĩnh.

"Tôi hơi quá khích rồi, xin lỗi."

Harunabi cụp tai và đuôi xuống, chị mím môi. Quả thật Tachi vẫn chưa hiểu rõ hết được trong đầu những người này nghĩ gì. Cái này có gọi là sự khác biệt về chủng tộc không?

Tachi là con người, yếu đuối và kém cỏi hơn họ.

Nhưng vì cậu là con người, nên mới có những thứ họ - á nhân và Onikagiri không có.

Vì những thứ đó, mà Tachi – con người thuần chủng duy nhất trong đội, lại có sức hút với họ - những kẻ không phải người.

Tachi bước xuống cầu thang sau khi quyết định với Asaneri về công việc và hứa trở về nhà ngay sau khi tan ca để nghỉ ngơi. Thông thường tầng trệt bên dưới trụ sở lúc nào cũng rất lạnh lẽo và thường không có ai cả. Thường là vậy.

Có người đang ngồi trên một trong những băng ghế đá đặt sát tường.

Hình như là... tên gì ấy nhỉ?

Tachi cố nhớ lại. Cậu ta trông rất giống với tiền bối Heishi. Có mái tóc màu tối. Một cái sừng nhô ra từ trán. nước da nhợt nhạt lộ ra từ bên dưới lớp quần áo. Tachi nghĩ tới một trường hợp, đó là em trai của Shiki. Có thể anh ấy có một người em trai.

"...?"

Người đó ngẩng đầu lên khi nhận ra Tachi đang nhìn mình chằm chằm. Cái nhìn đó khiến Tachi thấy ngại, như mình vừa bị ai đó nhìn thấu vậy. Trông nét mặt có vẻ trẻ tuổi hơn tiền bối Heishi rất nhiều, điều đó làm Tachi chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình. Theo phép lịch sự với đồng nghiệp, Tachi đã cúi đầu chào một cái khi cậu Onikagiri đó đứng lên.

Chiều cao hơi khiêm tốn quá nhỉ?

Không.

Tachi dẹp bỏ ngay cái suy nghĩ đó.

Đánh giá chiều cao người ta là bất lịch sự.

Nhưng mà...

Vẫn là hơi quá khiêm tốn so với một tiền bối. Cậu đã nhầm vì bị cái băng ghế đánh lừa thị giác.

Tachi cố giữ mặt không đổi cho tới khi cậu ta đi mất. Tốt nhất là không nên để lộ bất kì biểu cảm gì hết, vì một mối quan hệ bền vững trong tương lai. Cơ mà lúc nãy dường như người này bảo có việc cần đi trước, sao bây giờ lại ở đây nhỉ? Tachi tự hỏi và cũng bước ra khỏi trụ sở. Bên ngoài bầu trời đang chuyển hướng sang giông. Nếu về nhà ngay lúc này vẫn kịp. Nhưng Tachi vẫn muốn ghé vào hiệu thuốc một chốc để xem xét cái gói mà Kuramari đã gửi, và cũng muốn ghé đâu đó để mua đồ lót dạ vì từ tối qua tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì. Tốt nhất là cậu nên nhanh chân lên nếu không muốn bị ướt mưa.

                                                       ----------------------------------------------------

Mưa, rơi trên tóc và thấm vào vai áo.

Kẻ mang dòng máu thuần khiết của Huyễn Quỷ, lang thang trên phố. Không nơi dừng chân.

Không có mục đích.

Không có ý nghĩa.

Không biết mình cần làm gì.

Bước chân dạo giữa dòng người qua lại, giương mắt ngắm nhìn những sinh vật khác.

Và rồi. Dừng lại.

Một tiếng gọi.

Một bóng hình.

Đó là một ngày bình thường. Mùa mưa mang theo không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, điều mà một số giống quỷ ưa thích. Cậu ấy, thích đi dạo dưới mưa. Khi những giọt nước mà nữ thần Tiamat đã rót xuống mặt đất, mọi thứ sẽ được gột rửa sạch sẽ. Tất cả.

Nagin Hishamatsu - một trong những Onikagiri có tiềm năng để lãnh đạo gia tộc sau này, cũng giống như những đồng đội khác, tìm tới tổ trinh sát để có được tự do của riêng mình ở các bờ biển nơi sóng vỗ ào ạt.

Những Onikagiri có thể hình nhỏ thường có tuổi thọ kéo dài và tốc độ lão hoá chậm hơn các Onikagiri khác. Do đó nên, Nagin có vẻ ngoài rất trẻ so với tuổi của mình. Tuổi đời của các ma nhân rất dài đối với con người và á nhân, họ có một phương thức xác định tuổi của mình để phù hợp với văn hoá của những chủng tộc khác. Cứ vào đêm trăng tròn thứ mười tám kể từ khi sinh ra, một Onikagiri được tính đã thêm một tuổi, và như thế, vào đêm trăng tròn thứ mười tám kế tiếp, sẽ lại thêm một tuổi. 

Thế giới cứ xoay tròn, tiếp tục phát triển, và ở đó, những câu chuyện được sinh ra. Một cuộc gặp gỡ bất ngờ, một sự kiện đến từ quá khứ, một hành trình đầy màu sắc để hướng tới tương lai. Tất cả đều đang rất cố gắng để sống, để sinh tồn và vượt qua. Tiamat, Gaia, Titania đã tạo ra thế giới. Và những đứa con của họ có trách nhiệm tiếp tục nhiệm vụ của các Mẹ sáng thế.

"..."

"Muốn về nhà ghê."

"..."

"Mà, về để làm gì nhỉ?"