Waiting Love You Me Again

Chương 3

- Giám đốc và cô Uyên Nhi chấm dứt rồi hả?

Thành thấy gần cả tháng rồi không thấy Nhi đến nữa nên không cầm lòng nổi cũng hỏi hắn.

Chân mày Khả Phong co quắp lại hung dữ liền…

- Thư kí mà hỏi nhiều quá dzậy?

- Hi… quan tâm sếp là bổn phận và trách nhiệm của em!

- Đi khuất mắt tui ngay!

Hắn nổi điên rồi nên thằng trợ lí nhanh chóng mang giấy tờ ra nhanh kẻo bị hắn “xử” thật.

Khả Phong ngồi ngửa đầu ra thành ghế phía sau. Mọi chuyện thật sự chấm dứt như ý hắn muốn tại sao không vui tí nào như đã nghĩ. Giờ đây hắn cảm thấy mỗi ngày đều thiếu gì đó rất quan trọng.

Uyên Nhi vốn phiền như thế, ngày nào cũng đeo theo vòi vĩnh làm hắn ghét chết được thế mà giờ không có nàng xuất hiện cảm giá có chút gì đó hơi rảnh rang khó chịu.

Khả Phong vò đầu, hắn cất công làm đủ trò hèn hạ như thế không thể thấy trống rỗng thế này!?

Nàng là do mẹ hắn sắp xếp, có chết hắn cũng không bao giờ chịu đem nàng đặt bên mình cả đời. Khả Phong tuyệt đối không được cảm thấy hối hận vì chuyện mình đã làm.

Chợt đang rầu rĩ, mẹ gọi điện đến hỏi…

- Mai con đi mấy giờ, ba con đi công tác rồi con qua đi với mẹ đi!

- Đi đâu mẹ? - Hắn ngơ ngẩn hỏi lại ngay.

- Thì sinh nhật bé Nhi, tiệc tại nhà như năm ngoái con quên rồi sao?

Khả Phong đơ ra xem lịch để bàn, mai là ngày 15/2 sinh nhật Uyên Nhi.

Và hắn còn sốc hơn nhớ hôm nay là 14/2 – ngày valentine. Hèn gì sáng giờ Thành cứ lượn lờ hỏi mãi hắn ra hôm nay là ngày lễ tình nhân mà Uyên Nhi cũng không mò đến tìm hắn.

Con nhóc đó thật sự tha cho hắn ngày này hay sao?

Mọi năm Nhi đều tặng hắn chocolate tự làm, còn phải tận mắt xem hắn ăn mới chịu, chưa kể ngày 15 sinh nhật nên cứ níu tay níu chân năn nỉ hắn đi.

Thật sự Khả Phong chán chế là thế nhưng năm nào cũng ăn chocolate, đi valentine với nàng rồi dự sinh nhật dù rất là không muốn nên không ngờ năm nay mình không được mời…

Mẹ hắn nói gì hắn không còn nghe rõ nữa, phiền phức hắn chán ghét hai năm nay một lúc bỏ rơi hắn.

Chính hắn đã đẩy bỏ sự đeo bám của nàng làm xung quanh mình trở nên lạnh lẽo, lênh đênh như cái phao bị bỏ rơi giữa biển.

Uyên Nhi thật sự không từ bỏ hắn thật như vậy sao?

Hắn không ngờ bản thân xem sự đeo bám của nàng là thói quen lúc nào cũng không hay biết.

Mò đến buổi tiệc không mời mình, Khả Phong hơi run hi vọng không bị mất mặt. Hắn cầm hộp quà nhỏ là bộ nữ trang Nhi thích hôm nọ, trên người ăn mặc lịch sự cố gắng lịch lãm đi vào dù rất không tự tin nha.

Thật ra đầu óc của hắn cũng chưa thông suốt giữa hai vấn đề để nàng tránh xa hay đem nàng trở lại đeo bám mình nhưng giờ thì hắn cũng đang làm trò đáng thương, xấu hổ khi đi dự tiệc khi không ai mời thế này rồi.

Trước hết hắn sẽ xin lỗi tạm, Uyên Nhi hết giận thì hắn sẽ suy nghĩ tiếp điều mình muốn.

Bạn của Nhi không nhiều, đa số là bạn bè của cha, mẹ và hai ông anh trai của nàng nên toàn mấy người lớn. Năm nay nàng tròn 20 tuổi nên tiệc tưng bừng hơn mọi năm nhiều.

Khả Phong đi vào sân lớn, nhìn quanh may là có anh ba của nàng thấy nên không bị đuổi ra do không có thiệp mời…

- Lâu rồi chưa gặp nha “em rễ”! Con bé ở bên kia kìa!

Hắn cười cười với anh trai của nàng mừng thầm trong lòng không phải lẻn vào tiệc sinh nhật.

Bàn để quà của cô nàng chất cao như ngọn núi nhỏ, Khả Phong nhìn quà của mình hơi bị nhỏ về hình thức (nhưng giá trị chắc không tệ đâu) nhét đại vào một góc sau đó đi tìm Uyên Nhi.

Hắn thấy mẹ mình cũng đứng gần ba, mẹ nàng. Uyên Nhi hôm nay mặc đầm ống, xoè xếp tầng màu hồng trông xinh xắn như một công chúa nhỏ. Môi nàng cười tươi trông không có gì là buồn bã khi không mời hắn đến dự. Khả Phong đã nhục nhã mò đến đây hi vọng nàng không tức giận đuổi về.

Nàng lên cầm lấy micro làm mọi người vỗ taytập trung sự chú ý.

Khả Phong định gặp riêng nàng nói đôi lời nhưng không kịp. Uyên Nhi hơi mắc cỡ có chút lúng túng thật dễ thương.

Trước giờ hắn luôn thấy cô bé nhỏ này dễ thương tại sao khi chọc phá nàng từ bỏ rồi mới thấy bản thân thật ngớ ngẩn đã bỏ qua những điều nhỏ nhặt này không coi trọng.

Hắn cũng không biết phải làm sao để nàng tha thứ với trò quá đáng của mình làm ra nữa. Nhưng dù sao hắn cũng sẽ xin lỗi rồi tính tiếp.

Uyên Nhi nhìn khắp lượt không thấy Khả Phong đứng trong góc tối khuất, nàng cười nhẹ nói…

- Con xin cám ơn các cô chú, anh chị và các bạn của Nhi đã đến dự. Thật sự Nhi vui lắm vì được mọi người quan tâm. Con cũng cám ơn ba mẹ, anh hai, anh ba đã yêu thương con 20 năm qua!

Ba mẹ nàng cười toe toét vì công chúa nhỏ của mình đã người lớn rồi. Ông anh hai của nàng đã 35 tuổi, còn anh ba thì 31 tuổi, cả hai đều có gia đình hết rồi nhưng vẫn cưng em gái hưng phấn vỗ tay hùa theo. Nàng nhìn chỉ cười sau đó lại nói…

- Con thấy rất hạnh phúc vì có mọi người… nhưng con đường phía trước con cảm thấy đã đến lúc tự bước đi một mình. Con đã đăng kí học phần du học New Zealand 4 năm, con sẽ tự làm việc để học và nuôi sống chính con không dựa vào ba mẹ nữa. Hi vọng mọi người sẽ dùng tình cảm ủng hộ cho quyết định của con.

Cả nhà nàng sững ra hết không thể cười nữa vì đột ngột. Nàng đã lén thu xếp hết không cho ai biết.

Khả Phong đứng trong góc khuất nhìn con bé mình ghét, hắn luôn muốn nàng biến mất sẽ đi xa khỏi hắn, không bám đeo bám hắn nữa nay thật sự sẽ đi xa thật xa những 4 năm mà chết đứng.

Khi hắn làm trò lạnh nhạt tàn nhẫn với nàng đuổi nàng đi đâu có buồn tại sao nàng chịu đi lại trở nên khó chịu như thế.

——————-

- Con bé đi du học còn bảo không muốn ép việc kết hôn với con nữa. Có phải con đã làm trò gì không Phong? Con luôn phản đối…

- Con không biết! Mẹ đừng có hỏi con nữa!

Hắn tắt điện thoại rồi nằm phịch ra thở dài. Uyên Nhi sẽ đi thật, thật sự là đi luôn nói gì chỉ là tránh xa hắn. Khả Phong thật sự đang rối lên khó chịu trong lòng nói gì đến vui như đã nghĩ. Sao hắn lại không vui như thế chứ?

Nàng đi là xong hết, hắn sẽ nhẹ nhõm không bị đeo bám nữa, mẹ cũng sẽ không tìm ra ai ngôn đăng hộ đối như thế để ép nữa. Tự do không ràng buộc sẽ trở về với hắn, mọi thứ thật hoàn hảo nhưng không vui chút nào.

Nàng tự ý làm bậy không xin phép ai làm ba mẹ đều giận đến muốn tức chết. Dù sao nàng cũng có liệu trước tình hình này nên không để tâm chỉ vui vẻ ngồi mở hết “núi quà” của mình.

Mở hết chỉ có bộ trang sức nàng thích là hợp ý nàng nhất nhưng không biết là ai tặng. Nàng xem lại khách mời đều tặng đủ đâu có dư ai sao lại có mòn quà này…

- Quà này ở đâu ra vậy mẹ?

- Mẹ không biết! - Mẹ nàng giận, khuyên con không được nên không thèm nhìn con làm nàng cười nịnh bợ ôm lấy làm nũng.

- Mẹ đừng giận con nữa mà. Hai anh con cũng được ba, mẹ cho đi du học đó thôi!

Nàng cố viện lí do để mẹ chấp nhận nhưng bà ấy chỉ than thở…

- Nhưng các anh con đi Mỹ, ở đó có chú của con. Còn con là con gái lại có biết ai ở New Zealand đâu!

- Hi… thế mới gọi là tự lập chứ mẹ!

Mẹ nàng buồn chết được không muốn nhưng nàng cứng đầu không chịu nghe lời. Uyên Nhi ôm mẹ cố năn nỉ mẹ nguôi giận thì anh ba từ bếp đi ra lại đánh đầu nàng…

- Em đó, chỉ giỏi làm cho ba mẹ không vui!

- Em đâu cố ý… chuyện này em suy nghĩ kĩ càng, và tính toán đầy đủ lâu rồi!

- Muốn đi học cũng không khó hiểu, còn chuyện em thích thằng Phong như thế sao cũng bỏ ngang vậy?

Nghe nhắt đến Khả Phong nàng giật mình. Chỉ cần nghe tên mà nhớ đến hắn là tim đau thắt khó chịu.

Chính vì hắn là một phần lí do nàng mới chọn du học xa dù đang học năm hai đại học rồi. Nàng đã cố dùng mọi tình cảm chân thành dành cho hắn mà Khả Phong chỉ đáp lại bằng sự lạnh nhạt, tàn nhẫn. Đã đến lúc nàng thôi ngu ngốc, tỉnh táo mà lấy lại sự tự trọng cho mình không đeo bám hắn làm cho cả hai thêm khổ sở.

Xem ra đến giờ nàng mới biết suy nghĩ chính chắn sáng suốt cũng hơi trễ nhưng còn hơn không.

- Dù sao em đi 4 năm không cần níu kéo làm gì…

- Em dứt khoát thế sao? Nghe em tuyên bố đi du học trong tiệc nó bỏ về luôn trông thảm não lắm đó!

Uyên Nhi nghe liền nhíu mi hỏi lại anh ba…

- Anh nói ai đến tiệc sinh nhật của em?

- Thì thằng Phong, anh có nói chuyện mà chẳng lẽ em không thấy nó đến sao?

Nàng bất ngờ lại nhìn hộp quà nhỏ là bộ trang sức nàng thích. Khả Phong biết là nàng thích, chắc chắn quà này là của hắn thật rồi. Nàng cố ý không mời hắn rồi tại sao lại đến chứ?

Chẳng phải hắn đã cố ý chọc nàng, làm những trò tàn nhẫn, quá đáng để đẩy nàng bỏ cuộc như thế. Tim nàng lại run lên có chút sống lại, nàng hi vọng dù là ít ỏi cũng mong hắn cũng còn chút tình cảm cho mình nhưng không bày tỏ ra thôi.