Vưu Vật Quân Sư

Chương 23: Giải quyết phiền toái

Editor: Thiên Băng

Beta: ladyduong

“Ngươi, ngươi nói cái gì?!” Trong điện Phượng Hòa, thái hậu nghe tin tức bẩm báo của Hướng Vệ, kinh hãi,“Ngươi nói, Hương vương đã chết?”

Hướng Vệ cau mày không dám nhìn hắn,“Dạ.” Hơn nữa chết rất bất thường, vết thương trên cổ như triền ti, máu đã khô, là cao thủ gây nên.

Sáng sớm hắn còn nói chuyện cùng ai gia, như thế nào lại chết? Tiểu Chỉ Tử!“Truyền khẩu dụ của ai gia, lập tức đi Lạc Mai cung truy nã Bạch Chỉ!” Hừ, còn có Ly vương, Hương vương chết ngươi cũng không trốn thoát có liên quan.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Trường Phong yên lặng tiếng động xuất hiện phía sau Bạch Chỉ, thấy nàng đang đảo cái gì đó.

Bạch Chỉ giật mình, Trường Phong này, luôn xuất quỷ nhập thần.“Vương gia dùng thuốc đã ngủ được một xíu rồi, ta chuẩn bị đổi một phương pháp khác.” Buông dược ở trong tay ra, liếc mắt nhìn Trường Phong phía sau,“Ngươi như thế nào không bồi ở bên người vương gia?”

Trường Phong bốc lên một khối dược đặt ở mũi ngửi một chút, khó trách hôm nay nàng không đi thái y viện lấy thuốc,“Vương gia đã nghỉ ngơi .”

Bạch Chỉ có chút lo lắng, Mộc Cẩn nhiều ngày ngủ sớm hơn bình thường, không biết có phải thân thể không thoải mái hay không.

Xoạt xoạt xoạt, ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân dồn dập, hai người cảnh giác liếc nhau,“Đi ra ngoài xem sao.”

Trong viện xuất hiện một đội thị vệ, phía sau bọn thái giám cầm trong tay cây đuốc, thấy Bạch Chỉ đi ra, Hướng Vệ không hỏi lí do liền ra lệnh với thủ hạ,“Bắt!”

Chỉ thấy ánh sáng bạc chợt lóe, Trường Phong rút nhuyễn kiếm ra đứng trước Bạch Chỉ, lạnh lùng nhìn Hướng Vệ phía đối diện ,“Đây là có ý gì?”

“Thái hậu có lệnh, lập tức bắt Bạch Chỉ, Trường Phong, ngươi muốn kháng chỉ?” Hừ, Hướng Vệ sớm đã không vừa mắt với Trường Phong, lần này có ý chỉ của thái hậu, hắn muốn nhìn xem Trường Phong có thể cứng rắn bao nhiêu.

Bạch Chỉ cầm cánh tay của Trường Phong,“Không cần xúc động, ngươi đi làm việc của ngươi đi.” Nhìn hắn một cái, chậm rãi đi ra ngoài, thản nhiên cười nói,“Dẫn đường đi.”

Hướng Vệ trong lòng kinh ngạc, tiểu thái giám này trong tình huống như vậy mà không loạn, có dũng khí. Hai gã thị vệ đi lên vừa muốn giữ lấy bả vai của nàng, ánh mắt Bạch Chỉ sáng lạnh bắn xuyên qua,“Ta có thể tự mình đi.” Ngữ khí rét lạnh, làm cho thị vệ này có chút hoảng sợ.

Nhìn người kia bị bọn tiểu nhân mang đi, thân hình Trường Phong chợt lóe, biến mất trong sân.

......

“Bạch Chỉ, ngươi có biết tội không!” Thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, khuôn mặt mang sát khí, Đông Phương Thước ở một bên cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, Hương vương ở trong cung gặp chuyện không may, hoàng thất khó tránh khỏi bị mất uy nghiêm, nhưng nói do Tiểu Chỉ Tử ra tay, Đông Phương Thước khẳng định không tin .

“Bạch Chỉ không biết.” Thản nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản.

“Đồ vô liêm sĩ, còn không quỳ xuống!” Thái hậu phẫn nộ vỗ tay vịn, lại bị Đông Phương Thước ngăn lại,“Từ từ! Mẫu hậu, sự việc còn chưa điều tra rõ, trẫm tin tưởng, Tiểu Chỉ Tử là người có chừng mực.”

Hương vương mê hắn không phải không biết, thái hậu vừa rồi vội vàng, vừa nghe đã biết được chuyện như vậy, tuy rằng ngôn ngữ thái hậu đã cẩn thận che dấu, nhưng không cần đoán cũng biết, Hương vương từ lâu đã gây ra không ít việc xấu, như thế xem ra, cũng xứng đáng. Nhưng mà, thân là đế vương, không thể tổn hại đến vương pháp.“Tiểu Chỉ Tử, một canh giờ trước ngươi đã ở đâu?” (1 canh giờ = 2 tiếng)

“Tiểu nhân ở trong Lạc Mai cung phơi dược.” Bạch Chỉ nhìn không chớp mắt, làm cho trong lòng Đông Phương Thước càng thêm yên tâm.

“Nói bậy, ngày thường, nô tài này đều đi thái y viện lấy thuốc!” Thái hậu cười lạnh, nàng sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội lần này.Bạch Chỉ mỉm cười, giọng điệu bình thản,“Thái hậu thật sự quan tâm đầy đủ đến tiểu nhân, ngay cả hành trình hằng ngày của tiểu nhân đều biết rõ.”

Lời vừa nói ra, Đông Phương Thước có chút không vui nhìn về phía thái hậu, nàng quả thực ở ngoài Lạc Mai cung sắp xếp cơ sở ngầm, vẫn không chịu buông tha cho Cẩn đệ.

“Ngươi, lớn mật, ai gia làm việc mà ngươi cũng muốn nói sao? Người đâu, mang ra ngoài đánh!” Thái hậu bị nàng chọc giận, muốn tử hình tại chỗ, khỏi phức tạp.

“Mẫu hậu làm gì kích động như thế.” Đông Phương Thước thâm ý cười, ánh mắt kia làm cho thái hậu có chút sợ hãi.

“Tiểu Chỉ Tử, ngươi nói ở trong Lạc Mai cung phơi dược, có ai có thể làm chứng?” Rõ ràng không nghĩ để cho thái hậu nhúng tay vào, Đông Phương Thước hơi hơi cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Bạch Chỉ nháy mắt,“Có Trường Phong.”

“Ha ha, ngươi tưởng ai gia và hoàng thượng đều là kẻ ngốc sao, đều là người của Lạc Mai cung, sẽ không che dấu giúp ngươi?” Thái hậu nở nụ cười, nàng chỉ biết tiểu thái giám này không có chứng cớ.

Đông Phương Thước nhướng mày, quả thật, người làm chứng như vậy không có sức thuyết phục,“Còn có những người khác sao?”

Bạch Chỉ dừng một chút,“Không có.”Việc này cũng không dễ xử, tuy nói Hương vương tử không đối chứng, nhưng, hắn cũng muốn có đáp án cho thái hậu. Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến,“Khởi bẩm bệ hạ, Ma quân đại nhân đến.”

Đông Phương Thước trên mặt vui vẻ, y hôm qua đã thấy thái độ của Ma quân đối với Bạch Chỉ, chỉ cần hắn ra mặt, thái hậu định sẽ không nói gì nữa.

Nam tử mặc hắc y mang theo Thanh Phong đi vào trong điện, khóe mắt liếc nhìn một chút tiểu nhân đang quỳ gối kia, khóe miệng khẽ nhếch lên, đột nhiên tiếng nói lạnh lùng truyền đến,“Không biết hoàng thượng đây là có ý gì?” Thản nhiên có sát khí làm cho thái hậu và Đông Phương Thước cảm thấy hoảng sợ.

“Ma quân đại nhân, đây là......” Chẳng lẽ hắn trách cứ bọn họ bắt Bạch Chỉ? Trong lòng Thái hậu dâng lên một tia bất an.

“Hừ.” Hừ lạnh một tiếng, từ tay áo vứt ra một vật, vỡ tan trên mặt đất, lập tức trong điện tràn ngập một mùi hương kì lạ.

Thái hậu hoảng sợ, đây không phải hương liệu đặc chế nàng đưa cho Hương vương sao, làm sao có thể ở trong tay Ma quân, chẳng lẽ......

Trong lòng dâng lên một trận sợ hãi, chẳng lẽ Hương vương kia cũng dám xuống tay với Ma quân?

“Hương vương của Dập quốc dám bất kính với bản quân, không biết hoàng thượng có lời gì muốn nói không.” Khóe miệng cười lạnh, Dạ Lan thẳng tắp nhìn về phía Đông Phương Thước, lại có khí phách của bậc đế vương.

Đông Phương Thước hít một ngụm khí lạnh,“Đức Hải.”

Hải công công nãy giờ đứng bên cạnh Bạch Chỉ bây giờ mới phục hồi lại tinh,“Dạ, hoàng thượng.” Đi theo bên người Đông Phương Thước nhiều năm, hắn tự nhiên biết ý của hoàng thượng, lập tức biến mất bên trong đại điện.

Thái hậu cảm thấy trong lòng bàn tay mình đã đổ mồ hôi, một lát sau, trong tay Hải công công có gì đó khiến cho tâm thái hậu hoàn toàn chìm trong nước.

“Đây là trong phòng Hương vương lục soát được?” Đông Phương Thước nhịn xuống tức giận, Hương vương này chết thì chết đi, tự nhiên để lại cho hắn phiền toái lớn như vậy.

“Dạ.” Hải công công cúi đầu, cũng hiểu được sự việc không ổn, Ma quân là loại người nào, nếu bởi sự kiện mà đối phó triều đình, thì Dập quốc nhất định không có phần thắng.

“Ma quân đại nhân, ai gia cảm thấy, nhất định có hiểu lầm.” Tiếng nói của Thái hậu có chút run run, nhưng trong lòng lại cảm thấy cũng có khả năng Hương vương làm như vậy.

“Thái hậu có ý gì, bản quân nói bậy?” Tiếng nói Dạ Lan lạnh lùng.

“Không, không phải.” Thái hậu có chút chống đỡ không được, không biết nói cái gì cho đúng, trong lòng thật sự hận chết Hương vương.

Vừa nói xong, sát khí kia đột nhiên biến mất, Dạ Lan cười sâu kín,“Mạo phạm người của bản quân, chỉ có một kết cục đó là phải chết.”

Ngữ khí này, giống như đang nói không quan hệ đến mình.Thái hậu đồng tử nhất thời mở to, chẳng lẽ, Hương vương chết, là hắn......

“Bản quân đã tự mình động thủ, không biết hoàng thượng có ý kiến gì không?” Đại khí lớn nhưng lại làm cho Đông Phương Thước có chút chột dạ, ai cũng nói Ma quân võ công sâu không thể lường được, nhìn miệng vết thương của Hương vương là có thể biết.

“Làm phiền Ma quân đại nhân, Hương vương chết cũng không đền hết tội, chỉ sợ ô uế tay Ma quân.” Cứ như vậy, hiềm nghi với Tiểu Chỉ Tử liền rửa sạch .

Vỗ nhẹ nhẹ ống tay áo,“Không sao, bản quân hận nhất người gian trá, chỉ một cái nhấc tay mà thôi.” Lúc Dạ Lan nói lời này, ánh mắt quét về phía thái hậu, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy khẩn trương.

“Ừ, Tiểu Chỉ Tử, nơi này không còn chuyện của ngươi, đi xuống đi.” Đông Phương Thước nhẹ nhàng thở ra, cười cười.

“Tiểu nhân cáo lui.” Bạch Chỉ chậm rãi đứng dậy, đi ngang qua Dạ Lan, tiếng nói trầm thấp tính quanh quẩn bên tai,“Tiểu mèo hoang, lần này, ngươi nên đáp tạ ta như thế nào đây?”