Vương Phi Xung Hỉ

Chương 47: Chương 47


A Nhiên tỷ tỷ, hôm nay ta sẽ dẫn tỷ cùng đi săn với mọi người trong tộc.
Yên Nhiên lúc này mới chợt nhận ra, tất cả những nam nhân trai tráng đang hiên ngang trên yên ngựa đã đứng cách cô không quá xa từ lúc nào, trong đám người hừng hực khí thế đó có một kẻ thanh y nhạt màu, dáng vẻ kiêu ngạo, đầu ngẩng cao nhìn về một hướng, hắn chính là Thượng Quan Sở Thiên.
Cô lại phát hiện, tất thảy những người tham gia chuyến đi săn này ngoài cô và A La Mỹ ra thì không còn nữ nhân nào khác.
Yên Nhiên thản thốt, ghé sát miệng gần tai của A La Mỹ thỏ thẻ:
- Vì sao chỉ có hai chúng ta là nữ nhân, đi cùng như vậy có chút bất tiện.
A La Mỹ hồn nhiên cười, lung lắc cánh tay cô đong đưa qua lại nhẹ nhàng:
- A Nhiên tỷ tỷ đừng sợ, vào mỗi chuyến đi săn của người Sa đều sẽ dẫn theo một vài nữ nhân, vì cánh rừng cần đến cách thảo nguyên một chặn đường, để dự trữ lương thực chuyến săn phải mất tới vài ngày, những nữ nhân được chọn theo cùng đảm nhiệm việc nấu nướng và làm những việc vặt.
Mặc dù A La Mỹ luyên thuyên giải thích, nhưng Yên Nhiên cảm thấy rất bất an, cũng không thể khước từ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Hơn nữa lần này rời khỏi Sa Tộc, không biết chừng lại có thể nhân cơ hội này mà trốn thoát.
Đi hết nửa ngày đường, cuối cùng cũng đến cánh rừng hoang nằm cách xa Sa Tộc.

Xung quanh như một sâm lâm rậm rạp cây cối, dây leo chằng chịt, địa hình càng tiến sâu vào bên trong lại càng âm u, hiểm trở.
Bọn họ dừng lại tại một mô đất cao, nhìn qua thấy có vẻ bằng phẳng và khô ráo, dựng tạm lều nhỏ, phía ngoài đào sẵn lò nóng.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa những thứ cần thiết, tất cả nam nhân chia nhau ra thành từng nhóm bắt đầu chuyến săn, mỗi đến khi trời xuống núi, thì mọi người đều quay về, mang theo chiến lợi phẩm tập trung lại trong lều, sau chuyến săn sẽ di chuyển về lại Sa Tộc.
Thượng Quan Sở Thiên trên yên hắc mã, thanh y gài chặt tay áo gọn gàng, bên thân mang theo trường kiếm, tay phải cầm cung sắt, trên lưng thắt mũi tên.
Hắn đưa bàn tay thon dài về phía cô, điềm nhiên nói:
- Có muốn đi săn với ta không?
Yên Nhiên sững người, đôi mày thanh tú khẽ động.


Gương mặt tuấn dật đẹp đẽ toả hào quang dưới vòm nắng, không lạnh lùng cũng chẳng hề ấm áp, hắn vẫn yên đó, kiên nhẫn chờ cô.
- Đi.
Yên Nhiên chưa kịp khước từ, thì A La Mỹ đã trả lời thay cô, tiện thể đẩy hạ thân chạm vào bên hông của Yên Nhiên, khiến cô loạng choạng hơi nghiêng mình vào hắc mã.
Chốc nữa thì cô ngỡ mình đã ngã, nhưng chợt một vòng tay vững chắc thoặt ôm lấy ngang eo, Thượng Quan Sở Thiên đà chân nhảy xuống, người không chạm đất đỡ lấy Yên Nhiên vụt lên yên ngựa, đã tại vị nhưng ánh mắt hỗn loạn của cô vẫn chưa kịp thu về, A La Mỹ bên dưới cười cợt, hắn phía sau không nóng không lạnh nhìn cô.
Bất giác Yên Nhiên nhận ra bản thân đã ngồi trong lòng của hắn, cô từ chối:
- Ta không biết cưỡi ngựa, không quen săn bắt, vẫn nên là ở lại thổi cơm, giặt giũ.
- A Nhiên tỷ tỷ, tỷ cứ thoải mái dạo chơi, ở đây ta có thể tự mình lo liệu, những việc vặt vãnh này A La Mỹ ta hoàn toàn thông thạo.
A La Mỹ ngước mặt nhìn lên, ánh nắng ngã vàng vắt ngang trên đôi gò má đỏ lựng, đôi mắt tinh anh vừa nói vừa phát sáng, lại thêm dáng điệu vỗ ngực tự tin.
Mạch Yên Nhiên lại có dụng tâm khác, nếu tất cả nam nhân đều đã di chuyển, khi hai nữ nhân ở cùng cũng tránh điều bất tiện.

Chỉ cần đợi lúc A La Mỹ lơ là, tìm cơ hội tốt mà nhanh chân chạy thoát, từ lúc này cho đến khi mặt trời xuống núi cũng còn khá lâu, nhỡ có bị phát hiện cũng đã nhanh chân tìm được nơi ẩn nấp.
Nhưng cô lại quên người Sa Tộc quen thuộc với cánh rừng này, họ thường xuyên đến đây săn bắt thì sao không thân thuộc từng cành cây ngọn cỏ, trừ phi có thể biến thân thì mọi cách đều là vô dụng.
Còn chưa kịp phản ứng Thượng Quan Sở Thiên đã giật mạnh dây cương lao về phía trước, đi về hướng sâu trong rừng rậm.
Đến đoạn hắn cho ngựa đi chậm lại, đưa ngón trỏ đặt chạm khẽ tại nhân trung ra dấu hiệu im lặng, đảo mắt nhìn quanh những bụi cây.
- Cô có nghe tiếng gì không?
* Rập...rập...*
- Là tiếng bước chân của động vật.
- Là nai rừng.
Hắn quả quyết, gương mặt không có chút nghi ngờ.

Rút ra mũi tên từ túi da trên lưng, giương cung về một hướng, cơ hồ cả Yên Nhiên vẫn chưa tìm thấy được mục tiêu, nhanh như vậy mũi tên đã chạm đích.

* Pặc *
Từ bụi rậm rung chuyển dữ dội, một con nai rừng to lớn nằm quằn quại trên mặt đất, Thượng Quan Sở Thiên xuống ngựa, nhặt chiến lợi phẩm của mình.
Hai người họ chuyên tâm hơn mấy canh giờ, trên lưng ngựa chất đầy xác động vật.

Mặt trời cũng đã chuyển màu, ánh tà dương ẩn mình sau chân núi, một vùng sáng màu lòng đỏ trứng gà nhuộm khắp tán cây, lối mòn trở nên rực rỡ.
Ráng chiều tại cánh sâm lâm cũng hoang sơ, xung quanh ẩn hiện lớp sương mù nhàn nhạt.
* A Húuuuuuuu*
* Híiiiiii *
Hắc mã bị tiếng gầm rú của loài hoang dã làm cho kinh động, Yên Nhiên chao đảo trên cao, Thượng Quan Sở Thiên gằn dây cương điều khiển ngựa bình tĩnh lại, cô khẽ giọng :
- Là tiếng gì vậy? Thật đáng sợ.
- Là sói rừng.
- Ở đây có sói sao?
- Cánh rừng này rất rộng lớn, thú hoang phong phú, xung quanh rậm rạp, có sói là điều hiển nhiên.

Vào buổi tối là thời gian chúng đi săn nhiều nhất.
- Vậy nên ngươi mới dặn mọi người khi mặt trời xuống núi phải trở về lều?
- Đừng động.
Thượng Quan Sở Thiên gắt gao nhìn về đối thủ, hẳn phút này không có tâm tư để trả lời thắc mắc của Yên Nhiên, gài cung sắt lên lưng rồi rút thanh trường kiếm bên mình, dùng chân của hắn đặt lên chân của cô như kìm giữ.
- Ngồi cho vững.
Vô tình bắt gặp khoảnh khắc ánh sáng lóa lên từ mặt trăng phản chiếu qua trường kiếm, luồn sát khí âm thầm xâm nhập nét tuấn mỹ của nam nhân phía sau, cô bất giác nhìn hắn ngây ngốc, trong câu nhắc nhở có tận ba phần dịu dàng.

Hơi thở hung tàn của một con sói đầu đàn dần xuất hiện, nó đứng ở phiến đá cao nhìn xuống, ánh mắt xám xanh doạ người, hai mép răng chảy ra dịch trong suốt, nanh dài sắt nhọn tựa đoản kiếm nhe lên.

Trong thế gập thân sát mặt đất, tứ chi gồng thủ, nó sẵn sàng lao đến bất cứ lúc nào.
Đằng sau một vài con sói khác trong đàn chầm chậm di chuyển đến, đề phòng và cẩn trọng, tiếng gầm gừ mỗi lúc càng áp đảo.
- Chút nữa dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra cô nhất định phải luôn bám sát ta, biết không?
- Ồ.
Yên Nhiên bừng tỉnh, chút lúng túng và xấu hổ đáp lại lời hắn.
Hắn nhìn đám lang sói dưới kia, rồi lại sực nhớ liếc qua trạng thái trên nét mặt hồng nhan, lạnh nhạt hỏi:
- Cô không sợ sao?
Yên Nhiên nhếch mép nhạt nhòa:
- Đến cả chết ta cũng từng nếm trải, thì còn thứ gì có thể khiến ta sợ hơn nữa.
Thượng Quan Sở Thiên cười khẩy, nhưng tất thảy ý nghĩ lại thầm ấn tượng Yên Nhiên, nữ nhân yếu đuối này cũng khéo thú vị.

Từ lúc bị bắt cho đến bây giờ nửa chữ than khóc cũng không thể hiện, trái tim cô, hơi thở của cô đều mười mươi tố cáo khi ấy cô hoảng loạn thế nào.

Nhưng hết mười phần thì chỉ có hai phần là không kìm chế nổi mà run run, còn lại vẫn giữ cái vẻ thế này, bình thản với mọi sự biến chuyển vây quanh.
* Grừuuuuu *
Tín hiệu nguy hiểm phát ra, đồng loạt những đám sói dưới kia lao đến, duy nhất con đầu đàn đứng lại quan sát.
Thượng Quan Sở Thiên vung kiếm đánh trả, đám lang sói này quả rất hung hăng, chút phóng hẳn lên cao hơn thân chiến mã, không ngại đương đầu với vũ khí sắt nhọn.
Trong vài đường đã hạ từng ấy bầy sói xám, số thì bị xuyên thủng tim gan, số thì bị hắc mã giẫm nát.
Mạch Yên Nhiên không sợ cũng chẳng lấy làm tự đắc, cô lia mắt qua phiến đá thăm dò.

Nằm ngoài dự đoán, sói đầu đàn đã mất tâm hơi, cô liền thông báo:
- Sở Thiên thống lĩnh, sói đầu đàn biến mất rồi.

Hắn sững người, tai dường như tham lam đến nghe không rõ.
- Cô vừa gọi ta là gì?
Mạch Yên Nhiên chợt nhớ ra, trong lúc gấp gáp bản thân đã gọi hắn bằng cách xưng hô có phần đường đột.
Nhìn thấy nét mặt của Yên Nhiên không thoải mái, đôi chút ngại ngùng chẳng hồi đáp, hắn cười nhạt trầm giọng:
- Ta rất thích, sau này cứ gọi như vậy.
Chưa bao giờ hắn cảm nhận được giọng nói êm ái tới vậy, kể cả khi A La Mỹ có gọi Sở Thiên ca ca hàng vạn lần cũng không thú vị thế này.

Tim hắn chẳng mấy là loạn nhịp, nhưng cơ hồ Thượng Quan Sở Thiên chỉ nhận ra bản thân đã lỡ nhìn lầm cô với một người khác.
Mạch Yên Nhiên bỏ qua những gì hắn vừa nói, cố gắng tìm kiếm mối đe doạ đang rình rập trong bóng tối.
* Sạc *
Động tĩnh phát ra rất nhanh rồi vội mất, Mạch Yên Nhiên cố ý muốn rời ngựa, một bước trở mình nhảy thoắt xuống đất.
Thượng Quan Sở Thiên có ý ngăn cản, nhưng vẫn là chậm hơn một nhịp.
* Grừuuuuu*
Trong khoảng không đen như mực, một cái bóng vụt lên nhanh đến mức chẳng kịp ngoảnh đầu.

Thượng Quan Sở Thiên kịp nhìn sang bắt gặp, hắn lao đến đẩy ngã Yên Nhiên xuống đất lạnh, ôm trọn bờ vai mảnh khảnh của cô.
- Không sao chứ?
Một giọt nóng ấm nhỏ trên má, hai giọt, ba giọt, ồ ạt bủa vây, cô đưa tay chạm vào thứ chất dinh dính tanh nồng, phân tâm rối loạn.
- Máu.
Hơi thở của Thượng Quan Sở Thiên run run, trong cái lạnh căm căm như hầm băng, một lần nữa sói đầu đàn tấn công, quyết liệt hơn cả thiên binh vạn mã.
Hắn đẩy cô lùi lại, huýt sáo bằng đầu ngón tay ra lệnh cho chiến mã trung thành.
* Híiiii *
Hắc mã nhận được lệnh liền phản ứng, chạy vòng chắn trước mặt Yên Nhiên làm rào bảo vệ.