"Vâng thưa bệ hạ."
"Cái này sao khác với trà bình thường bệ hạ uống, cái túi nhỏ này là thứ gì, lão nó chưa từng thấy?" Tô công công tò mò hỏi.
"Bên trong đựng hoa tươi, có dược liệu, kết hợp với nhau sẽ hiệu quả tốt hơn, đây là do thần nữ tự nghiên cứu. Trà bình thường quá đẳng hoặc mùi vị quá nồng, thần nữ uống không quen, cho nên tự mình điều phối một chút, bệ hạ có thể thử trà an thần này." Ngọc Ý giải thích.
"Được, Tô công công ngươi đi rót cho trẫm một ly nước sôi."
"Được."
Không lâu sau, nước sôi được đưa tới, hoàng đế nhìn cái túi nhỏ, vậy mà có chút không biết bắt đầu từ đâu, nhưng lại không muốn thừa nhận mình không biết làm, hắn ta nhìn sang Tô công công: "Ngươi pha cho trẫm."
"Vâng" Tô công công vội vàng cầm lấy, chỉ là cái túi nhỏ đó không có miệng, căn bản không biết làm sao cả.
"Công công để ta, cái túi nhỏ này là bọc túi, ngoài tránh ẩm tránh mốc, vị trí này có một cái miệng nhỏ, từ đây xé ra là được. Sau đó dùng nước sôi pha trà, một ly trà này uống xong cũng không cần vứt, có thể thêm nước vào uống, một túi trà uống một ngày không thành vấn đề." Ngọc Ý giải thích.
"Thì ra là vậy, lão nô hiểu rồi." Tô công công lập tức xé ra, sau đó bỏ trà vào trong ly.
Tuy hoàng đế đanh mặt, nhưng cũng nghiêm túc nghe, nhìn, dù sao loại trà này hắn ta cũng chưa từng thấy.
Không lâu sau, một mùi hương hoa cúc thoang thoảng xen lẫn một chút mùi trà sộc vào mũi, hoàng đế nhẹ nhàng ngửi, vẻ mặt lạnh lùng không vui lúc này từ từ dịu đi.
"Bệ hạ nếm thử xem." Ngọc Ý mở miệng.
"Được." Hoàng đế cầm ly trà lên, nhấp nhẹ một ngụm: "Hương hoa lẫn hương trà, mùi vị thanh đạm, còn có hơi ngọt, quả thật không tội, ngon hơn nhiều trà trẫm uống thường ngày."
"Bệ hạ nếu thích, thần nữ quay về sẽ làm thêm một ít đưa tới cho bệ hạ."
"Được."
"Bệ hạ nếu không có chuyện gì, thần đưa phu nhân về, không làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi." Vu Kì Thiên nói.
"Được, về đi, Ngọc Ý sau này làm việc đừng lỗ mãng nữa, chuyện ngày hôm nay trẫn không hy vọng xảy ra lần thứ hai." Hoàng đế hừ lạnh một câu. "Vâng, thần nữ nhất định tuân theo lời dạy của bệ hạ." Ngọc Ý hành lễ với hoàng đế, lúc này mới theo Vu Kì Thiên rời đi.
Ra khỏi hoàng cung, Ngọc Ý vừa lên xe ngựa, cả người đều mềm nhũn: "Thế tử chàng đỡ ta một chút, vừa rồi dọa chết ta rồi, hoàng đế cũng quá uy nghiêm, thật sự hỷ nộ vô thường."
Vu Kì Thiên đưa tay đỡ cô, để cô dựa vào mình ngồi xuống: "Ta thấy nàng vừa rồi nói rất khí thế."
"Đó đều là giả bộ, nếu thật sự để hoàng đế nghi ngờ, vậy ta không phải gây rắc rối cho thế tử hay sao? Sau này ta xử lý Lạc mỹ nhân tuyệt đối không thể ngang nhiên được, nhất định phải chơi bẩn." Ngọc Ý giải thích.
Vu Kì Thiên cũng bị cô chọc cười: "Nàng đó, nếu thật sự muốn dạy dỗ ai, nói cho ta là được, ta cho người xử lý kẻ đó, không cần tự nàng ra tay."
"Vậy sao mà được, tự mình dạy dỗ mới đã nghiện."
"Hôm nay nàng cho bệ hạ trà gì?" Vu Kì Thiên hỏi, giọng điệu lập tức cũng lạnh đi vài phần.
"Đó là đồ trước kia ta tự tích trữ, không phải cảm thấy nửa đêm nửa hôm làm phiền bệ hạ, sợ hắn trách tội ta, cho nên ta mới lấy mấy túi trà để nịnh bệ hạ, đó đều là đồ chơi nhỏ thôi" Ngọc Ý giải thích.
"Nàng cho rằng quân vương một nước có thể bị đồ chơi nhỏ của nàng nịnh được à?" Mặt mày Vu Kì Thiên càng thêm khó coi.
Nếu là đồ chơi nhỏ, cũng không thấy cô cho hắn.
"Đương nhiên sẽ không, hoàng đế nghĩ thế nào là chuyện của hắn, ta chỉ cần làm tốt là được. Ta còn có rất nhiều bảo bối khác, mấy túi trà hoa đó chỉ là một hạt vầng trên bánh quy vầng thôi, vậy nên thế tử chàng lấy được ta là nhặt được bảo bối rồi, bản thân trộm vui chứ." Ngọc Ý đắc ý nói.
"Ừ, ta trộm vui."
Ngọc Ý nghe giọng điệu của hắn thì không thấy vui gì cả, lúc này mới hỏi: "Thế tử, chàng sao trông không vui lắm vậy?" "Nàng nói xem."
"Ta nói, lẽ nào là nửa đêm nửa đêm hành chàng thức giấc, khiến chàng đi cùng ta vào cung, chàng không vui sao?" Ngọc Ý hỏi ngược lại.
Sắc mặt của Vu Kì Thiên có thêm vài phần mất kiên nhẫn: "Không phải"
"Vậy còn có thể là gì, lẽ nào là vì mấy túi trà hoa đó, thế tử chàng đừng keo kiệt như vậy mà, người đó là hoàng đế, đây phải là người khác.
"Hoàng đế mới là người khác, từ xưa đế vương khó dò." Vu Kì Thiên bĩu môi nói.
"Ta biết rồi, vậy thế tử trở về ta tự tay pha cho chàng một ly, ta còn có rất nhiều trà hoa, rất nhiều chủng loại, hoàng đế chỉ có hai loại, đúng rồi ta vừa hay có đồ tốt cho chàng." Ngọc Ý từ trong túi lấy ra hai chiếc kẹo m.út.
"Đây là cái gì?"
"Kẹo m.út, ngọt lắm, ăn vào có thể khiến tâm trạng của người ta tốt lên, ta bình thường vui hay không vui đều muốn ăn một cái, còn có thể phòng tránh hạ đường huyết." Ngọc Ý lấy ra xé một cái, đưa cho hắn.
"Ta đâu phải trẻ con, không ăn kẹo." Vu Kì Thiên từ chối.
"Thế tử, chàng cơ thể yếu ăn ít kẹo tốt cho cơ thể của chàng, nếm thử xem, chàng là người đầu tiên ăn cái này đấy." Ngọc Ý đưa tới bên miệng của Vu Kì Thiên.
Nghe thấy nửa câu sau của cô, Vu Kì Thiên lập tức xua tan hơn nửa cơn giận, há miệng ăn.
Hình thù rất lạ, ngọt nhưng không ngấy, quả thật không tệ.
"Mùi vị như thế nào?"
"Cũng được."
Bản thân Ngọc Ý cũng bóc một cái ăn: "Ta biết ngay mà, đây là cái ta thích nhất, tuy chỉ có năm hào một chiếc, nhưng mùi vị này tuyệt đối chính cống, thương hiệu lâu đời rồi." . Ngôn Tình Nữ Phụ
"Năm hào?" Vu Kì Thiên hỏi, dạo này nha đầu này cứ nói một số lời kỳ quặc, hắn cũng chưa từng nghe.
"Ồ, là ý rất rẻ, thế tử ta rất buồn ngủ, ta ngủ trước, lát nữa tới nhà chàng gọi ta." Ngọc Ý dựa vào vai của Vu Kì Thiên rồi nhắm mắt lại.
"Được."
Ly Vương phủ.
Bạch Tử Huân sau khi đưa Lạc mỹ nhân trở về, vừa vào cửa thì Bạch Tử Huân xoay người tát Lạc mỹ nhân một cái.
"Á!" Lạc mỹ nhân kêu lên một tiếng, cả người ngã ra đất, gò má đau rát ập tới, năm ngón tay thấy rõ được.
"Vương gia, xin lỗi, đều là lỗi của thiếp, đều là thiếp gây rắc rối cho người, nhưng thiếp thật sự oan uổng, thiếp chưa từng nói những lời đó, đều là Ngọc Ý bựa linh tinh hãm hại thiếp, cầu xin vương giả làm chủ cho thiếp." Lạc mỹ nhân quỳ xuống cầu xin.
"Im mồm, nữ nhân ngu xuẩn đều là ngươi hại bản vương bị hoàng huynh nghi ngờ, hai bản vương mất hết mặt mũi. Bản vương không muốn nhìn thấy ngươi, người đâu, đưa Lạc mỹ nhân vào lãnh viện, không có lệnh của bản vương cả đời không cho phép nàng ta ra ngoài" Ly Vương tức giận quát.
Hai thị vệ lập tức đi tới, lôi Lạc mỹ nhân đi.
"Vương gia, vương gia thiếp bị oan, vương gia.." Lạc mỹ nhân cầu xin vô cùng thảm thiếp.
Bạch Tử Huân lại không thèm nhìn nàng ta, ý hận ngút trời, hôm nay hắn ta bị nữ nhân Ngọc Ý này sỉ nhục, thật đáng hận, sớm muộn gì hắn ta cũng bắt Ngọc Ý và Vu Kì Thiên trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần.
"Người đâu!" Bạch Tử Huân hừ lạnh một câu.
Một thị vệ chạy tới: "Vương gia có gì căn dặn?"
"Ngươi dẫn người đi theo dõi phủ thế tử, mặc kệ Vu Kì Thiên và Ngọc Ý có bất cứ động tĩnh gì cũng phải lập tức báo cáo với bản vương, bản vương không tin không nắm được thóp của bọn họ." Bạch Tử Huân hạ lệnh.
"Rõ." Thị vệ lập tức đi làm.