"Được." Vu Kì Thiên đứng dậy, hai người đi vào trong sân.
Trong sân vô cùng yên tĩnh, gió xuân ấm áp, sắc đêm dần buông xuống, vầng trăng treo ở trên cao, vô cùng dễ chịu.
Ngọc Ý vặn eo: "Thế tử, trăng đêm nay thật tròn, sắp tới mười năm rồi sao?"
"Hôm nay ngày mười bốn, ngày mai mười năm." Vu Kì Thiên trả lời.
Ngọc Ý ngồi ở trên ghế đá rộng, tâm trạng rất không tệ, đột nhiên cảm thấy nhìn trăng như vậy thì có hơi vô vị.
"Thế tử, chàng biết đánh đàn không?"
"Biết, nàng muốn nghe đàn à?" Vu Kì Thiên hỏi.
"Ùm."
"Người đâu, đi lấy cây đàn đó của ta tới đây."
"Vâng."
Không lâu sau hạ nhân ôm một cây đàn tới, để ở trên bàn đá: "Thế tử đàn để đây.
"Được, lui xuống đi." Vu Kì Thiên đi tới ngồi xuống, ngón tay trắng trẻo thon dài nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Tiếng đàn uyển chuyển, du dương, lúc thoải mái như dòng nước suối, lúc vội vàng như thác nước, giống như tới từ thâm sơn u cốc, trải qua những nếp gấp của cuộc đời, trải qua những thăng trầm của năm tháng, mang theo trái tim của con người tìm kiếm linh hồn thiêng liêng.
"Mây trôi bồng bềnh tớ liễu không rễ, trời đất bao xa bay theo gió." Ngọc Ý vô thức nghĩ tới hai câu thơ này.
Lông mày Vu Kì Thiên hơi nhíu lại, có hơi bất ngờ, không ngờ Ngọc Ý có thể nghe hiểu tiếng đàn của hắn, còn biết làm thơ, điều khiển hắn tò mò hơn, nha đầu này còn bao nhiêu bất ngờ dành cho hắn nữa.
Quản gia ở bên cạnh nhìn cũng vô cùng vui vẻ, không ngờ phu nhân biết làm thơ, còn nói hay như vậy, quả nhiên những lời đồn bên ngoài không thể tin được, đặc biệt là Ly Vương, thật sự là mắt mù.
Có điều nếu Ly Vương mắt không mù, làm sao lại để phu nhân gả cho thế tử, nói ra thì phải cảm ơn cái mắt mù của Ly Vương.
"Thế tử, chàng đánh đàn cho ta, vậy ta múa một điệu cho chàng nhé." Ngọc Ý nói.
"Được."
Kết quả đợi khi Ngọc Ý múa, mặt của Vu Kì Thiên lập tức đen thui.
Vốn cho rằng Ngọc Ý chỉ là nhảy điệu múa mà nữ tử bình thường hay múa, nếu không được cũng chỉ là nhảy múa linh tinh, kết quả nha đầu này múa vô cùng trêu ghẹo, sờ chân, sờ ngực, vặn eo lắc mộng, yêu mị quyến rũ tận xương.
Vu Kì Thiên chỉ cảm thấy hô hấp cũng có hơi nặng, gò má tự dưng nóng rực.
Hắn lớn vậy rồi, tự nhận từng thấy vô số nữ tử nhảy múa, nhưng chưa từng thấy ai nhảy múa quyến rũ lộ xương như này, dù là vũ nương trong Phong Xuân Luân e là cũng không bằng cô, tay gảy đàn của Vu Kì Thiên cũng có hơi loạn nhịp.
Đây đâu phải bất ngờ, thật sự là kinh sợ.
Nhìn sang những hạ nhân nhìn tới ngây người ở xung quanh, sắc mặt Vu Kì Thiên lập tức lạnh đi: "Không cho phép múa nữa." Hắn hừ lạnh một câu, cũng dừng
đánh đàn.
Ngọc Ý đang múa vui vẻ, cô không hỏi mà hỏi: "Thế tử chàng sao không cho ta múa, không đẹp sao, hay là không đủ gợi cảm, kiểu múa này mặc đồ cổ trang múa không đẹp lắm, hay là ta thay đồ múa lại cho chàng xem nha?"
Sắc mặt Vu Kì Thiên lạnh âm độ, lông này nhíu chặt lại: "Càn quậy."
Bởi vì quá tức giận, Vu Kì Thiên đột nhiên họ kịch liệt.
Ngọc Ý vội vàng chạy tới giúp hắn vỗ lưng, bắt mạch: "Không phải chỉ múa một điệu thôi sao, không múa thì không múa, chàng kích động vậy làm gì"
"Sau này không cho phép múa điệu múa như này nữa." Giọng điệu ra lệnh của Vu Kì Thiên không cho phép nghi ngờ.
"Ta biết rồi, ta biết rồi, sau này ta không múa nữa." Ngọc Ý nói xong, từ trong tóc lấy ra mấy chiếc ngân châm vội vàng châm cứu cho Vu Kì Thiên.
Đâm mấy kim xuống, Vu Kì Thiên quả thật tốt hơn rất nhiều.
"Nàng để ngân châm trong tóc sao?" Vu Kì Thiên có hơi bất ngờ.
"Phải, cái này không phải dùng để phòng thân hay sao, chỉ tùy tiện để vài cái." Ngọc Ý giải thích.
Vu Kì Thiên lúc này mới ý thức được, là hắn sơ xuất rồi: "Sau này để Long Nhị đi theo nàng, phụ trách bảo vệ an toàn của nàng."
"Không cần đâu, Long Ảnh Vệ là phụ trách an toàn của chàng, chàng tùy tiện phải mấy thị vệ cho ta là được, thật ra ta là sợ Ly Vương báo thù ta" Ngọc Ý giải
thích.
Long Nhị đang đi vào thì lập tức có vẻ mặt nhăn nhó, thân là Long Ảnh Vệ luôn thần thân phận hắn kiêu ngạo nhất, hiện nay lại bị phu nhân chê bai.
Nếu là trước đây, Long Nhị chắc chắn không muốn bảo vệ một nữ nhân lắm, còn là một nữ nhân bị tất cả mọi người của nước Thiên Hòa khinh thường, chê bai và căm ghét, nhưng qua vài ngày quan sát này, Long Nhị phát hiện Ngọc Ý không phải phế vật vô dụng như lời đồn, chỉ dựa vào việc cô có thể nấu được trà sữa ngon như vậy thì Long Nhị cảm thấy đi theo cô không thiệt.
"Không sao, Long Ảnh Vệ có rất nhiều người, bớt một người không sao cả, sau này để hắn đi theo nàng." Vu Kì Thiên kiên trì nói.
"Thuộc hạ nhất định thề chết bảo vệ sự an toàn của phu nhân." Long Nhị lập tức nhận lệnh.
"Được rồi, vậy sau này ngươi đi theo ta." Ngọc Ý nói.
"Vâng."
"Thế tử, hay là chúng ta sớm quay về nghỉ ngơi đi, sau này chàng không được tức giận như vậy, ta còn nghĩ múa một điệu cho chàng vui đó." Ngọc Ý vô tội nói. "Ý của nàng ta biết, nhưng điệu múa nàng múa thật sự bất nhã." Vu Kì Thiên bĩu môi nói.
Phải biết cô múa như này thì hắn nên để cô múa ở trong phòng, vừa rồi ở trong sân có nhiều người nhìn như vậy, nha đầu này không hề chú ý chừng mực chút
nào.
"Được rồi, lần sau ta múa kiểu nền nã cho chàng, kiểu chỉ xoay vòng vòng" Ngọc Ý đỡ hắn đi về phía phòng.
Quản gia ở đằng sau nhìn cũng không khỏi nhíu mày, nữ nhân này cũng quá tổn hại phong tục rồi, vậy mà múa điệu múa quyến rũ như thế, chọc cho thế tử tức giận.
Ly Vương phủ.
Sau khi Lạc mỹ nhân bị người của tiệm son phấn đưa về thì cứ cười mãi, không thể ăn cơm cũng không thể ngủ, uống nước cũng cười phun ra, mấy ngày nay giày vò nàng ta tới thảm hại, mặt mày gầy tọp, giống như quỷ vậy.
Ly Vương mời rất nhiều đại phu, thậm chí ngay cả ngự y trong cung cũng tìm tới giúp nàng ta khám chữa, nhưng mọi người đều không có cách gì, chọc cho Ly Vương thẹn quá hóa giận.
"Một đám lang băm đáng chết, nếu không thể chữa khỏi cho mỹ nhân của bản vương, đừng hòng ai sống rời khỏi Ly Vương phủ của bản vương." Ly Vương tức giận gầm lên.
Mọi người bị dọa tất cả quỳ xuống cầu xin, bị dọa sợ gần chết.
Một thái y mở miệng: "Vương giả bớt giận, bệnh này của mỹ nhân lão thần cũng chưa từng thấy, rất quỷ dị. Nếu mỹ nhân là sau khi tiếp xúc với Ngọc tiểu thư mới bị như này, lão thần cảm thấy muốn cởi chuông cần tìm người buộc chuông, nói không chừng Ngọc tiểu thư có cách gì đó."
Ngọc Ý ở trên phố dạy dỗ mỹ nhân của Ly Vương đã truyền khắp kinh thành, Lưu thái y đương nhiên cũng nghe nói.
Bạch Tử Huân liếc nhìn ông ta, người này chính là viện phản của Thái y viện – Lưu thái y, hành y hơn 40 năm, chữa khỏi vô số căn bệnh khó trị, nếu lời này là người khác nói, Bạch Tử Huân tuyệt đối không tin, nhưng Lưu thái y nói thì hẳn phải cân nhắc.
"Ý của ngươi là đây là do nữ nhân xấu xí Ngọc Ý đó động tay động chân sao?" Bạch Tử Huân nhìn qua.
Còn chưa đợi Lưu thái y trả lời, Lạc mỹ nhân vội vàng quỳ xuống đất, đưa tay kéo cẩm bào của Ly Vương, dùng sức gật đầu.
Nàng ta vừa gật đầu, vừa cười ha ha, dáng vẻ muốn bao nhiêu khôi hài thì có bấy nhiêu.
"Đáng chết, nữ nhân xấu xí này thật tàn độc khỉ ổi, vậy mà hạ độc thủ, lẽ nào đám thái y các ngươi ngay cả một nữ nhân xấu xí cũng không bằng sao." Bạch Tử
Huân mặt mày đen thui.
"Điện hạ, Ngọc tiểu thư sử dụng không phải y thuật, e là chiêu độc bàng môn tà đạo gì đó." Một thái y trả lời.