Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

Chương 32: C32 Bản thế tử không thể có chút sản nghiệp của mình sao

Ngọc Ý cảm động vô cùng: "Thế tử chàng thật sự quá tốt rồi."

Trương Thành nhanh chóng nhận lấy tờ ngân phiếu đó: "Đa tạ Vu thế tử, đa tạ"

"Khế ước đất và hợp đồng của trang trại bàn giao toàn bộ." Vu Kì Thiên hừ lạnh một câu.

"Vâng, ta lập tức đi lấy." Trương Thành vội vàng chạy về phía căn nhà cách đó không xa, không lâu sau thì cầm một cái hộp gấm đưa cho: "Thế tử tất cả ở trong này."

Liêu Tinh cầm lấy mở ra, nhìn thoáng qua: "Thế tử, quả thật đầy đủ."

"Được."

"Thế tử nếu không có chuyện gì, tiểu nhân lui xuống." Trương Thành thấy Vu thế tử gật đầu, nhanh nhẹn rời đi.

Lão Lýt vội vàng nhìn qua, còn chưa đợi ông ta mở miệng, Ngọc Ý đã nói: "Những người lão Lý ở lại hết, vẫn theo phân công trước kia, nên làm gì thì làm đó, sau này nơi này do thúc phụ trách. Mỗi ngày sữa mới vắt các người tích sẵn, ta sẽ phái người của phủ thế tử tới chở đi."

Lão Lý và mọi người lũ lượt quỳ xuống cảm tạ Ngọc Ý: "Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân giữ lại chúng ta."

"Mọi người không cần khách sáo, mau đứng lên đi, tiền lương của mỗi người các vị là bao nhiêu?" Ngọc Ý hỏi.

Lão Lý mặt mày bực bội: "Trước kia Trương đầu hứa với bọn ta, mỗi tháng mỗi người nửa lượng bạc, vậy nên bọn ta mới tới, chỉ là trang trại hiện nay thua lỗ, bọn ta đã mấy tháng không lấy được lương rồi."


"Không sao, sau này trang trại này do ta quản, đương nhiên sẽ không bạc đãi mọi người, ta phát trước cho mỗi người mười lượng bạc, coi như quà gặp mặt, sau này mỗi tháng mỗi người hai lượng bạc." Ngọc Ý nói.

Mọi người đều đơ ra, sửng sốt không dám tin vào tai của mình.

Hai lượng bạc là chi tiêu hơn nửa năm của người bình thường, đối với người bị nợ lương mấy tháng không lấy được, đột nhiên cho bọn họ mỗi tháng hai lượng

bạc thì có thể không kích động sao.

"Phu nhân, người có thể giữ lại bọn ta, bọn ta rất cảm kích, bọn ta không thể đòi nhiều tiền vậy được, người trả cho bọn ta nửa lượng bạc là được." Lão Lý vội mở miệng.

"Mọi người không cần khách sáo với ta, nếu giai đoạn sau bận rộn tới lúc đó mọi người sẽ vất vả, hãy coi đó là một khoản trả trước cho công việc vất vả của mọi người" Ngọc Ý lập tức từ trong túi của mình móc ra ít bạc vụn, phát cho mỗi người.

Mọi người vô cùng cảm kích, có người thậm chí còn khóc.

Vu Kì Thiên thấy Ngọc Ý thương cho dân tình như vậy, còn hiểu được chỗ khó của họ, Ngọc Ý vừa chu đáo vừa rộng rải thật sự khiến hắn bất ngờ, tán thưởng.

Chỉ là thấy cô phát bạc, Vu Kì Thiên có hơi không vui, sắc mặt lạnh lùng nhìn sang Liêu Tinh: "Lần sau ra ngoài nhớ mang theo nhiều bạc vụn." "Vâng." Liêu Tinh nhận lệnh, thì ra mang ngân phiếu ra ngoài vẫn là lỗi của hắn ta.

Ngọc Ý đặc biệt cho thêm lão Lý hai lượng bạc: "Trở về chữa bệnh cho mẹ già trước, nếu đại phu không chữa được tới tới phủ thế tử tìm ta, ta biết chút y thuật, thúc không cần khách sáo với ta."

Lão Lý cảm động quỳ bụp xuống đất: "Cảm ơn ơn cứu mạng của phu nhân, ta thay mẹ ta cảm ơn phu nhân, cảm ơn."

Lúc này, lão Lý thề ở trong lòng cả đời này chỉ cần phu nhân không đuổi ông ta đi, ông ta sẽ mãi ở lại đây làm việc cho phu nhân.

"Đừng hở một tí là quỳ như thế, con người ta không có nhiều chuyện như vậy, sau này thúc và mọi người có chuyện gì thì nói với ta, gia đình khó khăn, hoặc có ai bệnh nặng, ta có thể giúp được ta đều sẽ giúp." Ngọc Ý đỡ ông ta đứng dậy.

Mọi người vô cùng cảm kích, tất cả đều thề rằng sau này nhất định phải cố gắng làm việc báo đáp phu nhân.

Ngọc Ý bảo lão Lý dẫn người chất hết số sữa đã vặt được kia lên xe ngựa, lúc này mới theo đám người Vu Kì Thiên rời đi.

Có hơn mười thùng sữa, trong xe ngựa đặt kín hết, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, Ngọc Ý và Vu Kì Thiên chỉ có thể ngồi ở trên thùng.

Tuy không thoải mái lắm nhưng suốt chặng đường Ngọc Ý vui vẻ không khép được miệng, nghĩ sẽ dùng sữa làm cái gì, nhất thời đã say mê.

Vu Kì Thiên thấy cô cười ngốc cả đoạn đường, đôi mắt phượng đảo qua đảo lại, giống như nghĩ ra chuyện gì thú vị, cười càng lớn tiếng, hắn có hơi nhíu mày.

Nữ nhân không phải bình thường đều cười không hở răng hay sao, nha đầu này thì hay rồi, cười ha hả, tay chân múa may, giống như con thú nhỏ nhe răng múa vuốt, tuy không có hình tượng, nhưng dáng vẻ chân thật này lại khiến Vu Kì Thiên cảm thấy thoải mái.


"Chuyện gì buồn cười vậy?" Vu Kì Thiên hỏi.

"Thế tử, ta đang nghĩ dùng số sữa này sẽ làm thành đồ ăn ngon gì, thế tử chàng có quen chưởng quầy của quán rượu hay quán trà nào không, ta muốn làm một mẻ để ở chỗ bọn họ bán thử." Ngọc Ý nhìn qua.

"Không quen."

Ngọc Ý có hơi thất vọng: "Không sao, tới lúc đó ta tự mình đi tìm chưởng quầy nói chuyện, chỉ cần đồ tốt thì ở đâu cũng có thể bán được."

"Ta nói không quen là vì ta là ông chủ của quán rượu." Vu Kì Thiên lại mở miệng.

"Chàng sao?"

"Sao hả, bản thể tử không thể có chút sản nghiệp của mình à?" Vu Kì Thiên bĩu môi, nha đầu này có cái vẻ mặt gì đây, hắn nhìn trông rất nghèo sao.

"Ta sao lại quên mất, chàng dù sao cũng là một thế tử, ra tay hào phòng như vậy chắc chắn có con đường làm giàu, vậy đợi sau khi trở về làm xong, ta để ở quán rượu của chàng bán, sau này phải dựa vào thế tử rồi." Ngọc Ý lấy lòng.

Vu Kì Thiên vô cùng hưởng thụ: "Đồ buộc phải chất lượng, quán rượu của ta không cho phép làm ăn gián trá

"Yên tâm, bao chàng hài lòng, làm xong cho chàng thử trước, cảm thấy ổn thì chúng ta bản.

"Được."

Một canh giờ sau, xe ngựa về tới phủ thế tử.

Ngọc Ý lập tức kêu người bê những cái thùng đó vào nhà bếp, bảo tất cả mọi người ra ngoài, bảo trù nương lấy hồng trà và mật ong ra, chỉ giữ lại một người canh lửa, những người khác đều đứng ở bên cạnh nhìn.

Vu Kì Thiên ngồi xe ngựa lâu như vậy rất là mệt mỏi, cơ thể có chút không trụ được, Ngọc Ý bảo hắn về nghỉ ngơi.


Quản gia ở bên ngoài đợi, thấy Ngọc Ý bỏ một giỏ hồng trà đó vào trong nồi, lại đun một nồi nước, quản gia nhíu mày, phu nhân không phải đang quậy à, đâu có

đun trà như này.

Có điều quản gia cũng không nói gì, coi như để phu nhân luyện tay, chỉ cần cô vui là được.

Ngọc Ý nấu hồng trà, rồi đun chín một thùng sữa, sau đó đổ hồng trà vào, đợi nguội một chút thì cho mật ong.

Sau đó Ngọc Ý múc một ít nếm thử, lại đỏ thêm một ít mật ong, mấy lần điều phối, cuối cùng mới hài lòng.

"Thành công rồi, mọi người mỗi người lấy một bát nếm thử, xem thử mùi vị như nào?" Ngọc Ý múc hai bát, mình uống một bát, sau đó mới bê bát còn lại đi tìm

Vu Kì Thiên.

Quản gia thấy cô đi rồi, thật sự tò mò cách làm kỳ lạ như này sẽ có mùi vị gì, ông ta múc một bát uống một ngụm, giật mình, mùi vị này ông ta chưa từng uống, có điều rất ngon, ông ta lập tức uống ngụm to.

Mọi người thấy quản gia uống như vậy rồi, tất cả đều tới nếm thử, ngay cả Liêu Tinh cũng không nhịn được mà nếm thử.

Bên này, Ngọc Ý bê trà sữa đi tìm Vu Kì Thiên, cô quên gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, vừa hay nhìn thấy Vu Kì Thiên đang thay quần áo.

Hắn nửa thân trên không mặc đồ, trong tay Hình Lâm cầm áo choàng ngoài đang muốn mặc giúp hắn, hai người nghe thấy âm thanh đều nhìn ra cửa. Ngọc Ý nhìn mà trợn cả mắt: "Thế tử vóc dáng này của chàng quá tốt rồi, lúc mặc quần áo thì tôn dáng, cởi quần áo thì có cơ bắp nha, không tệ, không tệ."