Vu Kì Thiên không đi vào, mà quay người rời đi.
Sau khi Ngọc Ý thay quần áo xong thì lại bôi một lớp mặt nạ giải độc, vừa muốn ra ngoài thì nhìn thấy miếng ngọc bội để ở trên bàn.
"Đây là của thế tử nhỉ." Ngọc Ý cầm lên đi ra ngoài, Nguyệt Nhi vội đi theo.
Sảnh bên.
Khi Ngọc Ý tới, Vu Kì Thiên đã ngồi vào chỗ.
Vu Kì Thiên hôm nay mặc một chiếc áo choàng da trăn bó tay màu đen tuyền, bên tay áo thêu hoa văn lá trúc tinh tế, ở eo đeo dây lưng cùng màu, khí chất ưu nhã, đẹp xuất trần.
Gương mặt như tượng tạc, lông mày như tranh thủy mặc, sống mũi khá cao, khuôn miệng sắc nét, ngũ quan tinh tế như tác phẩm điêu khắc do nhà nghệ thuật dày công tạo ra.
Lãnh khốc, đẹp trai, hoàn mỹ không tì vết.
Ngọc Ý nhìn tới ngây người, chỉ với gương mặt này cô gả cho Vu Kì Thiên là không thiệt, quá bổ mắt rồi.
"Qua đây ngồi." Giọng nói từ tính dễ nghe của Vu Kì Thiên truyền tới.
Nữ tử từ cửa đi vào mặc chiếc váy màu tím nhạt, không có trang sức, đơn giản ưu nhã, mái tóc được cài một chiếc trâm màu tím, tùy tiện lại không mất đi vẻ đoan trang.
Gương mặt đen thui không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt phượng sáng ngời, trong trẻo, giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, sáng lấp lánh, khiến người khác nhìn một cái thì không thể rời mắt.
"Đa tạ thế tử." Ngọc Ý trực tiếp đi tới, đưa ngọc bội trong tay qua: "Thế tử, ngọc bội của ngài bỏ quên."
Vu Kì Thiên liếc nhìn ngọc bội trong tay cô, hắn hơi nhướn mày, nha đầu này thật sự không biết miếng ngọc bội này đại biểu cho cái gì sao.
Nếu đổi lại người bình thường, nhìn thấy miếng ngọc bội này e là sớm đã chiếm làm của mình rồi.
"Nếu là tặng ngươi thì như nào?" Vu Kì Thiên hỏi.
Tay của quản gia đang ở bên cạnh bê đồ ăn vào chợt cứng đờ, một đĩa đồ ăn nóng hổi suýt nữa đánh đổ xuống đất, may mắn Liêu Tinh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.
"Quản gia, ông vẫn ổn chứ?" Liêu Tinh hỏi.
"Ta ổn mà." Quản gia nghiến răng nói.
Ông ta có thể ổn sao, thế tử có phải đầu bị cửa kẹp không, thế lực mà miếng ngọc bội đó đại biểu là cả hoàng thất đều kiêng kỵ, đều thèm muốn, hắn cứ như vậy dễ dàng tặng cho phu nhân, nhất định là ông ta xuất hiện ảo giác.
Liêu Tinh cũng nghe thấy lời của thế tử nhà mình, sắc mặt sững sờ.
Có điều hắn ta là thị vệ cận thân của thế tử, mệnh lệnh đầu tiên phải chấp hành là phục tùng tuyệt đối, tuy không biết tại sao thế tử lại làm vậy, nhưng phàm là quyết định của thế tử, Liêu Tinh đều sẽ tuân theo.
Ngọc Ý không trả lời, mà nhìn sang quản gia ở một bên: "Quản gia, vẻ mặt bí bách đó của ngươi là làm sao vậy?"
Quản gia vội vàng tìm cớ, nói: "Phu nhân, lão nô buổi sáng ăn đồ bị hỏng, có chút không thoải mái lắm."
"Nếu đã như vậy, vậy ta khám cho ngươi nha?" Ngọc Ý mở miệng.
"Lão nô sao dám làm phiền phu nhân, lão nô đã uống thuốc rồi, đại phu nói thế nào cũng phải mất 1-2 ngày mới khỏi." Quản gia nói dối.
"Vậy thì tốt, quản gia tuổi tác của ngươi lớn rồi, phải chú ý sức khỏe nhiều vào." Ngọc Ý nói xong, thuận tay cầm ngọc bội: "Thế tử, thật sự muốn tặng ta sao?"
"Ừ." Vu Kì Thiên gật đầu.
Quản gia có vẻ mặt không lỡ, xong rồi, thế tử đây là hoàn toàn thua trong tay phu nhân rồi.
Ngọc Ý miết ngọc bội, bất luận là chất liệu hay hoa văn đều là cực phẩm: "Vậy nếu như đi cầm miếng ngọc bội này, có phải có thể đổi được rất nhiều tiền không?"
Sắc mặt Vu Kì Thiên hơi cứng đờ: "Thật đáng không ít tiền."
"Vậy thế tử vẫn nên giữ lại đi, ngộ nhỡ ngày nào đó ngài biến thành kẻ nghèo kiết xác, còn có thể dùng miếng ngọc bội này đổi ít tiền ăn uống." Ngọc Ý đưa ngọc bội qua.
Vu Kì Thiên vừa muốn nhận lấy, Ngọc Ý trực tiếp giúp hắn đeo ở dây lưng: "Sau này thế tử phải bảo vệ tốt đồ của mình, đừng tùy tiện làm mất."
"Được." Trong đôi mắt sâu thẳm của Vu Kì Thiên xẹt qua ý cười.
Quản gia và Liêu Tinh đều thầm thở phào, vội vàng lui xuống.
Ngọc Ý cầm đũa lên bắt đầu ăn, đầu bếp ở nhà bếp của phủ thế tử có thể so với đầu bếp ở khách sạn năm sao ở hiện đại, đồ ăn làm ra thật sự không tồi.
"Thế tử, lát nữa ăn no ta muốn ra ngoài đi dạo." Ngọc Ý mở miệng.
"Ta đi cùng ngươi."
"Không cần đâu, thế tử ngài trăm công nghìn việc, ngài cứ làm đi, ta dẫn Nguyệt Nhi đi là được."
"Được, quản gia tới phòng kế toán lấy ít ngân lượng tới đây, muốn mua cái gì thì mua." Vu Kì Thiên nói.
"Được." quản gia lập tức đi làm.
"Đa tạ thế tử." Ngọc Ý rất hài lòng, thế tử này khá có mắt nhìn, cô lập tức gắp đồ ăn cho Vu Kì Thiên.
Nhìn miếng súp lơ xanh trong bát, sắc mặt của Vu Kì Thiên có hơi nhăn lại, có điều vẫn cầm đũa lên gắp lên ăn một miếng.
Quản gia quay lại vừa hay nhìn thấy, lập tức chạy tới: "Phu nhân, thế tử ngài ấy không ăn được món này.’
Ngọc Ý mặt mày ngại ngùng: "Xin lỗi, ta không biết, thế tử ngài nếu không ăn được thì lần sau nói với ta."
Vu Kì Thiên để đũa xuống, vẻ mặt dịu lại: "Không sao, thỉnh thoảng thử một vài thứ mới cũng không tệ."
Khéo miệng quản gia giật nhẹ, ông ta vừa rồi còn cảm thấy Ngọc Ý bị thế tử cải tạo rồi, sao bây giờ nhìn, ngược lại thế tử bị Ngọc tiểu thư cải tạo thế.
"Phu nhân, nếu không đủ, lão nô đi lấy thêm." Quản gia cung kính đưa qua.
Ngọc Ý nhận lấy, một xấp ngân phiếu rất dày, mỗi một tờ đều là một vạn lượng nên phải có mấy chục vạn lượng, cô không khỏi cảm thán thế tử này cũng giàu quá rồi.
"Đủ rồi, đa tạ quản gia."
Ăn cơm xong, Ngọc Ý dẫn Nguyệt Nhi ra ngoài, đi tới con phố náo nhiệt nhất kinh thành.
"Tiểu thư, vừa rồi thế tử cho người ngọc bội, tại sao người từ bối, miếng ngọc bội đó nhìn một cái là biết cực phẩm rồi?" Nguyệt Nhi nghi hoặc hỏi.
"Nha đầu ngốc, ngươi cho rằng thế tử thật sự tặng ta à, hắn chẳng qua là đang thăm dò ta, vẻ mặt như ăn phải ruồi đó của quản gia đã nói rõ miếng ngọc bội đó không đơn giản, nếu ta thật sự cầm thì nói không chừng chết thế nào cũng không biết đó." Ngọc Ý trả lời.
"Quản gia không phải nói hắn ăn phải đồ bị hỏng hay sao?"
"Chút trò vặt đó cũng chỉ lừa được tiểu nha đầu như ngươi thôi, tuy Vu Kì Thiên trúng kịch độc lại có thể sống tới bây giờ, có thể thấy không phải đèn cạn dầu, vậy nên chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được, đừng lo chuyện bao đồng." Ngọc Ý hỏi ngược lại.
"Tiểu thư nói cái gì cũng đúng, sau này Nguyệt Nhi đều nghe theo người."
Ngọc Ý nhìn thấy cách đó không xa có tiệm son phấn, cô nổi hứng: "Nguyệt Nhi, chúng ta tới đó."
Nguyệt Nhi lập tức đi theo, sau đó hai người đi vào tiệm son phấn.
Bên trong kinh doanh không tệ, rất nhiều nữ tử đều đang chọn lựa, hàng hóa có mười mấy kệ, mỗi kệ để đầy các loại son phấn.
Ánh mắt Ngọc Ý quét qua những thứ đó: "Ông chủ, lấy đồ đắt nhất ở chỗ ông ra đây."
Chưởng quầy thấy là Ngọc Ý, lập tức vô cùng cung kính, bữa tiệc của phủ thế tử ngày hôm qua ông ta cũng tham gia, tận mắt nhìn thấy sự bảo vệ và che chở của thế tử đối với Ngọc Ý, vậy nên chưởng quầy vô cùng nhiệt tình.
Nhân viên cầm một cái hộp gấm đi tới: "Ngọc tiểu thư, những thứ này bảo vật trấn tiệm của cửa hàng bọn ta, sau khi nữ tử sử dụng thì da trắng bóc, căng bóng, tuyệt đối có hiệu quả dưỡng nhan, bảo đảm la của người như trắng gà non."
Ngọc Ý liếc nhìn gương mặt có hơi khô của Nguyệt Nhi, không hề do dự mà gật đầu: "Được, những thứ này ta lấy…"
Chỉ là cô chưa nói xong, một giọng nói chua ngoa từ sau truyền tới: "Trông xấu xí thì cho dù dùng bảo vật trấn tiệm cũng vô dụng, thật sự là phí đồ, ông chủ những thứ này bán cho ta, ta trả ông gấp đôi."