Liêu Tinh sững sờ, nhìn thấy Ngọc Ý cẩn thận châm cứu, bắt mạch, kiểm tra giúp thế tử, sắc mặt lập tức xấu hổ.
Đúng vậy, người ta là một nữ tử còn không sợ, là hắn hẹp hòi rồi.
Cả một đêm lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi chân trời phía đông xuất hiện màu bạc trắng, sắc mặt tái nhợt của Vu Kì Thiên mới hồi phục lại bình thường.
Lông mày nhíu chặt của hắn cũng giãn ra, cả người dựa vào thành bồn tắm như vậy, yên tĩnh cát tường, giống như đang nằm ngủ vậy.
Ngọc Ý lại bắt mạch giúp hắn, rất lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm: "Độc tố trong cơ thể thế tử nhà ngươi đã giải được hai phần rồi, đỡ ngài ấy về nghỉ ngơi đi, mấy ngày này đừng cho ngài ấy ăn đồ quá bổ, ăn chút thức ăn thanh đạm là được."
Liêu Tinh kích động không ngừng, cảm kích đến chảy n.ước mắt: "Đa tạ Ngọc tiểu thư, đa tạ."
"Không cần, nhớ kỹ không được để cho bất kỳ ai quấy rầy thế tử nghỉ ngơi, về chuyện ta giúp ngài ấy giải độc cũng không được nói ra ngoài, ta về thay y phục trước." Ngọc Ý đứng dậy từ trong bồn tắm đi ra.
"Vâng."
Y phục trên người cô ướt sũng rồi, ngồi trong bồn gần như cả đêm không động đậy, đột nhiên đứng dậy, cả người choáng váng cực độ, ngã nhào xuống dưới.
Liêu Tinh mau tay nhanh mắt đỡ lấy cô dậy: "Ngọc tiểu thư, người vẫn ổn chứ?"
"Không sao, chỉ là ngồi cả đêm mệt quá, đợi lát nữa bảo người chuẩn bị cho ta một chút đồ ăn." Ngọc Ý bước ra khỏi bồn tắm, xoay người rời đi.
Cửa được mở ra, đám người quản gia và Hình Lâm đợi ngoài cửa cả đêm đều vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi: "Thế tử thế nào rồi?"
"Không sao, thế tử nhà ngươi ổn lắm, chỉ là có chút yếu." Ngọc Ý đáp lại một câu, trực tiếp rời đi.
Quản gia và Hình Lâm chạy vào trong, dìu thế tử và thay y phục.
"Sao thế tử còn đang hôn mê?" Hình Lâm hỏi.
"Ngọc tiểu thư giúp ngài ấy áp chế được độc tính rồi, chưa tỉnh lại cũng là chuyện bình thường." Liêu Tinh lên tiếng.
Hình Lâm lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giúp thế tử thay y phục, khiêng hắn lên giường nằm nghỉ.
Bên này, Ngọc Ý vừa trở về viện của mình, a hoàn Nguyệt Nhi lập tức chạy tới: "Tiểu thư, quần áo của người sao lại ướt sũng rồi, nô tỳ lập tức thay quần áo khô cho người."
Kể từ khi Vận Đình vào sống ở phủ thế tử, Nguyện Nhi cũng chuyển đến đây sống cùng, tối qua thấy tiểu thư không về, Nguyệt Nhi lo lắng cả đêm không ngủ.
"Tối hôm qua ngâm mình trong bồn tắm châm cứu cho thế tử, không cần lo lắng." Ngọc Ý vội vàng thay quần áo ướt, lúc này trên người cũng ấm áp hơn một chút.
"Tiểu thư, vậy người nghỉ một lúc đi." Nguyệt Nhi đau lòng nói.
"Được." Ngọc Ý cả đêm căng thẳng thần kinh cao độ, lúc này đương nhiên buồn ngủ đến không chịu nổi, ngả đầu xuống liền ngủ ngay.
Không lâu sau, người hầu bưng một ít đồ ăn tới, Nguyệt Nhi nhận lấy, thấy tiểu thư nhà mình ngủ say, cũng không gọi cô dậy.
Buổi sáng, người trong cung đến cho truyền Ngọc Ý vào cung, Nguyệt Nhi đành phải gọi tiểu thư dậy.
"Tiểu thư, trong cung có người tới bảo người vào cung."
Ngọc Ý ngáp một cái: "Sớm như vậy sao, vậy ta đi trước đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, xem hai vành mắt thầm quầng kia kìa, đến phủ thế tử rồi không cần ngại ngùng hay thận trọng gì cả, chúng ta tới đây là để hưởng phúc."
"Vâng, tiểu thư."
Ngọc Ý nói với quản gia một tiếng, rồi rời đi cùng với công công đến truyền chỉ.
Ngọc Ý vừa lên xe ngựa liền tìm đến vị trí trong góc: "Công công tối qua ta ngủ không ngon, ta chợp mắt một lúc, đến nơi thì gọi ta." Sau đó nhắm mắt lại liền ngủ.
Khóe miệng công công giật giật, Ngọc tiểu thư này thật sự là bất cẩn lơ đãng, như vậy mà cũng có thể ngủ, có điều ông ta cũng không nói gì, hiện tại Ngọc tiểu thư chính là người mà bệ hạ xem trọng nhất, đương nhiên không thể đắc tội.
Xe ngựa đi thẳng đến hoàng cung, đến cửa cung mới dừng lại.
"Ngọc tiểu thư, đến rồi." Công công gọi to.
Lúc này Ngọc Ý mới mở mắt, ngáp một cái và theo công công xuống xe đi vào.
Rẽ trái rẽ phải, không lâu sau hai người đã đến điện phụ của hoàng cung, bên ngoài cả điện phụ đều là thị vệ, ba lớp trong ba lớp ngoài, trận địa này khiến Vân Đinh kinh ngạc.
"Công công, sao lại có nhiều thị vệ như vậy?"
"Việc hôm nay cô phải dạy cho mọi người liên quan đến sinh kế của toàn bộ thành Nam Nguyên, đến căn cơ quốc gia của nước Thiên Hòa, bệ hạ đương nhiên coi trọng rồi, những người này đều là phụ trách bảo vệ." Công công giải thích.
"Thì ra là thế." Ngọc Ý đi thẳng vào.
Bên trong, hàng trăm người được chọn để học tập đã chờ sẵn ở đó, trên chiếc ghế cao chính là hoàng đế bệ hạ.
Ngọc Ý lập tức hành lễ: "Thần nữ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Bình thân, những người này đều là người mà trẫm đã tuyển chọn cẩn thận, nguyên liệu cần thiết cũng đều chuẩn bị đầy đủ rồi, bây giờ ngươi hãy dạy bọn họ cách làm, việc không kể lớn nhỏ, không được giấu giếm." Hoàng đế nói với sắc mặt nghiêm túc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Thần Có Tội, Xin Quỳ Ván Gỗ
=====================================
"Thần nữ tuân lệnh, vậy chúng ta bắt đầu với khoai lang sấy đơn giản nhất, rửa sạch khoai lang và hấp chín, sau đó để nguội rồi cắt thành lát hoặc sợi dài.
Không được phơi nắng mà đặt phơi ở nơi thông gió khô mát, để nó được hong khô tự nhiên, thích ăn cứng thì phơi mấy ngày, thích ăn mềm thì phơi ngắn thời gian một chút.
Khoai lang sấy làm xong thì dùng giấy gói lại, để ở nơi thông gió khô ráo, bảo quản một hai tháng cũng không thành vấn đề, khoai lang như vậy có hàm lượng đường vô cùng cao, ăn mấy miếng là no rồi."
Ngọc Ý vừa nói vừa cầm lấy con dao làm bếp và khoai lang bên cạnh, đích thân thị phạm về độ dày và độ rộng khi cắt thành lát và sợi, những người khác nhìn thấy lập tức cắt theo.
"Sao không thể phơi nắng, chẳng phải sẽ nhanh khô hơn sao?" Công công không hiểu mà hỏi.
"Ánh nắng mặt trời có nhiệt độ quá cao, chỉ khiến bề mặt khô cứng chứ bên trong lại vẫn còn ẩm ướt, như vậy trông thì như làm xong rồi nhưng bảo quản mấy ngày sẽ hư hỏng, gặp phải những ngày mưa thì sẽ mốc, vì vậy không thích hợp." Ngọc Ý giải thích.
Hoàng đế ngồi trên cao vị khẽ nheo con mắt đen như chim ưng, quan sát Ngọc Ý, không ngờ rằng nha đầu này thật sự có chút bản lĩnh.
Tiếp theo, Ngọc Ý lại nói ra hết toàn bộ cách làm bánh khoai lang, khoai lang sợi và tương khoai lang, vừa nói vừa biễu diễn cho mọi người.
Mọi người đều học rất nghiêm túc, còn có mười mấy người phụ trách ghi chép lại, viết ra tất cả các bước.
Sau khi bánh khoai lang và khoai lang sợi được làm xong, ngửi thấy mùi thơm phức kia, hoàng đế không khỏi nhướn mày.
"Hoàng thượng, người có muốn nếm thử một chút không, mùi vị không tồi đâu?" Ngọc Ý nói, lầm lấy một miếng bánh khoai lang và ăn.
Công công bên cạnh giật giật khóe miệng: "To gan, sao cô có thể ăn trước mặt bệ hạ, đây là đại bất kính rồi."
Ngọc Ý không cho là vậy: "Công công, ông quá chuyện bé xé ra to rồi, thứ làm ra không phải để mọi người ăn sao, ta không nếm thử thì làm sao biết được mùi vị thế nào, chẳng lẽ bệ hạ không muốn biết thứ mà bách tính thành Nam Nguyên sau này ăn có mùi vị thế nào sao?"
"Không sao, đưa cho trẫm đi." Hoàng đế nhẹ nhàng nói.
Ngọc Ý lập tức bưng qua, hoàng đế cầm lấy một miếng định ăn, công công lập tức ngăn lại, vội vàng lấy trâm bạc ra thử độc, xác định không có vấn đề gì mới để cho hoàng đế ăn.
Hoàng đế nếm thử bánh khoai lang đó, nó khác với những thứ khó nuốt mà bách tính thường dân làm ra kia, còn mang theo chút mềm dẻo và ngọt thanh, mùi vị quả thực không tồi.
"Không ngờ rằng bánh khoai lang này lại còn thế làm ra được mỹ vị như vậy." Hoàng đế khen ngợi.
"Đương nhiên rồi, tay nghề của thần cũng không phải chém gió mà ra." Ngọc Ý đắc ý, cắt những chiếc bánh khoai lang còn lại ra thành từng miếng nhỏ, phân cho mọi người: "Các ngươi cũng nếm thử đi, nhớ lấy mùi vị này, như vậy sau khi các ngươi làm xong mới biết được có ngon hay không?"