Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 5: 5 Là Một Tên Khốn


Cơ Vấn Thiên bị lời của cậu nhóc khơi dậy đôi chút hứng thú: “Xin chỉ giáo!”, hắn nào kém đến nỗi khiến con mình không muốn nhận mình? Phải biết rằng, có biết bao nhiêu quan lại trong kinh liều mạng nhét phụ nữ vào trong nhà hắn đó.

Thích Cẩm Dương nói như thật: “Bởi vì ngươi già quá rồi! Vừa già mà vẻ ngoài còn… ngươi biết đấy! Có cha như vậy mang ra ngoài thì mất mặt biết bao nên đương nhiên phải chối rồi! Giờ ngươi còn không có con, chờ thêm mấy năm nữa thì càng già hơn”.

Nói cách khác là già hơn, xấu hơn và càng mất mặt hơn!
Dù là Cơ Vấn Thiên thì đây cũng là lần đầu tiên bị lời nói non nớt của con trẻ khiến cho câm nín, có một xúc động muốn giải thích rõ mình cũng không già, chỉ là mới từ biên ải vội vàng trở về, phong trần mệt mỏi, trên người còn trúng độc, lười chải chuốt nên mới như vậy.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy mình không cần thiết so đo với một đứa trẻ, cuối cùng chỉ có thể nhịn.

Vì đề phòng Thích Cẩm Dương nói ra những lời càng kinh người hơn, Cơ Vấn Thiên chủ động đổi đề tài: “Nhóc con, phụ thân ngươi đâu? Hắn trẻ lắm sao?”
Thích Vy là một phụ nữ lại dẫn theo một đứa nhỏ lộ mặt trước bàn dân thiên hạ, kiếm tiền nuôi gia đình.

Lẽ nào, chủ gia đình lại không có ý kiến gì ư?
Thích Vy lại thở dài y như ông cụ non, lắc đầu nói: “Người cha kia của ta ấy à, hắn còn không bằng ngươi, chính là một tên khốn, không nhắc tới cũng vậy”.


Chơi xong lại không chịu trách nhiệm, còn đưa họ đến biệt viện nhỏ khiến đứa trẻ đáng yêu như cậu cứ ba ngày hai đầu đi theo nương khám bệnh cho người khác.

Góa bụa con côi như bọn họ đáng thương biết bao!
Cơ Vấn Thiên thấy thái độ của Thích Cẩm Dương thì đoán được chắc trong chuyện này có lý do gì đó, chưa biết chừng người đàn ông kia bở vợ bỏ con mới khiến nàng phải đi ra ngoài kiếm tiền.

Hắn không muốn đụng đến chuyện buồn của nhóc con kia nên trực tiếp đổi đề tài.

Còn về tương lai không xa, sau khi biết cha Thích Cẩm Dương là ai và nhớ lại lời nói cùng với suy đoán của mình, Cơ Vấn Thiên sẽ rối rắm như thế nào, đó lại là chuyện khác.

Thích Vy chờ máu độc của Cơ Vấn Thiên chảy ra gần hết, lại không ép được nữa mới dừng lại hành động lấy máu rồi bôi thuốc cho hắn, tiện thể đưa hai toa thuốc vừa viết cho Hình Tranh: “Một toa là bài tiết độc tố, một toa là thuốc bổ máu, cách dùng và những điều cần chú ý đều viết hết ở trong rồi.

Chất độc cũng hầu như đã bài tiết được tám phần nên không có gì nguy hiểm nữa, còn lại chỉ cần làm theo hai toa thuốc này để tiếp tục bài tiết chất độc và bồi bổ cơ thể là được”.

Hình Tranh thấy sắc mặt Cơ Vấn Thiên quả thật khá hơn lúc trước rất nhiều, lại tận mắt thấy máu tím đen quay trở về thành màu đỏ tươi thì mới yên tâm, thiệt tình nói cảm ơn: “Làm phiền Thánh Thủ Tiên rồi”.

Thích Vy không nhanh không chậm nói: “Cũng không cần, đơn thuốc uống và đơn thuốc bổ mỗi tờ một trăm lượng, cộng thêm tiền khám bệnh tại nhà, tiền thuốc giải độc, cần chi trả tổng cộng một ngàn lượng.

Làm ăn nhỏ nên sẽ không cho ghi nợ!”, so với lời cảm ơn suông không hề ý nghĩa, đương nhiên là cầm bạc trắng trong tay vẫn khiến người ta thích hơn.

Hình Tranh: “…”
Cơ Vấn Thiên khẽ cười, tay ra dấu, Hình Tranh chỉ phải dằn sự kinh ngạc trước sự kê giá của Thích Vy xuống, móc một tờ ngân phiếu từ trong ngực ra đưa sang.

Thích Vy nhận lấy thấy số tiền chính xác, gương mặt dưới lớp mặt nạ mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Nhưng này vẫn chưa kết thúc, Cơ Vấn Thiên lại lấy ra một tờ ngân phiếu mệnh giá một ngàn lượng đưa cho nàng, nhắc nhở: “Hy vọng phu nhân chớ để lộ chuyện hôm nay ra ngoài”.

Thích Vy lập tức hiểu, chính là tiền bịt miệng, nàng hiểu quy tắc ngành mà!

“Yên tâm, con người của ta rất có đạo đức nghề nghiệp, tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện về bệnh tình của bệnh nhân!”, một ngàn lượng phí bịt miệng cao gấp mười lần so với một trăm lượng lấy của các thầy lang khác, tiền này kiếm cũng dễ ghê, bằng thu nhập cả tháng của nàng khi khám vài ba bệnh vặt cho mấy phú ông rồi.

Quá trình điều trị đã xong, Thích Vy cũng không nán lại, nể mặt Cơ Vấn Thiên trả tiền hào phóng bèn đưa một chút thuốc giải độc còn sót lại cho hắn.

Sau đó, nàng lập tức dẫn Thích Cẩm Dương nhanh chóng vỗ mông rời đi.

“Chủ nhân, có c ần sai người đi theo hai người họ không? Lỡ Thánh Thủ Tiên kia không tuân theo giao ước…”, Hình Tranh lo lắng nói.

“Không sao!”, Cơ Vấn Thiên nhìn vết thương đã được băng bó lại bằng băng gạc: “Nàng cũng không biết thân phận của ta, càng không cần phải nói lung tung khắp nơi.

Độc trên mũi tên đã giải, cũng là lúc nên trở về kinh thành.

Nếu không về, e rằng lại có vài người suy nghĩ miên man”.

Hình Tranh thoáng chốc nghiêm mặt.

Không sai, vốn dĩ họ nên đi theo quân đội cùng nhau trở về, nhưng vì bị trúng độc nên đã kéo dài mấy ngày.

Lúc này, không biết các đại thần trong triều vẫn luôn gai mắt chủ nhân sẽ nói xằng nói xiên gì nữa đây.


Mấy ngày sau, Thích Vy từ trong miệng Thích Tiểu Dương biết được hình như người ở căn nhà kia đã rời khỏi thì cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Người đàn ông kia vừa nhìn là đã biết không phải nhân vật tầm thường, tới đây chẳng qua là để giải độc trị thương.

Sau khi xong chuyện, đương nhiên sẽ rời đi.

Có lẽ sau này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại.

Tiếc nuối duy nhất của nàng là lại mất đi một con dê béo có thể làm thịt.

Đương nhiên, lúc này Thích Vy cũng không ngờ được là chẳng mấy chốc hai người sẽ gặp lại.

Chỉ là khi đó, thân phận của cả hai đã khác biệt rất nhiều..