Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 11: 11 Ra Oai Phủ Đầu


“Chị Nam Tinh, nhẹ một chút, cẩn thận đừng làm đau chân, Dương Dương sẽ đau lòng lắm”, Thích Cẩm Dương lộ ra khuôn mặt mềm mại đáng yêu, lời nói nghe vô cùng ấm lòng.

Sắc mặt Nam Tinh vốn lạnh lùng, nghe vậy thì đôi mắt đẹp liền dịu đi một chút, nàng ta quay lại gật đầu với Thích Cẩm Dương: “Yên tâm, ta không đau”.

Thích Cẩm Dương thở phào, ngọt ngào cười nói: “Không đau là tốt rồi!”
Thích Vy: “…” Tiểu tử này rốt cuộc học ai mà lại có cái miệng dẻo quẹo như vậy, ở trong biệt trang dụ dỗ tất cả mọi người, ngay cả Nam Tinh lạnh lùng cũng bị hắn dụ dỗ đến mức chỉ hận không thể hái sao hái trăng trên trời xuống cho nó.

Nàng hoàn toàn có thể đoán trước được tương lai khi Thích Tiểu Dương lớn lên và trở thành tai họa của vô số tiểu cô nương ngoài kia, chậc chậc.

Trong lúc bọn họ đang đứng nói chuyện, mọi người vốn tưởng rằng nha hoàn Nam Tinh thực sự đã đá tung cánh cửa vương phủ chỉ bằng một cước.


Hóa ra không phải Nam Tinh có thể một cước đá mở cửa vương phủ kiên cố, mà là cùng lúc đó, cửa vương phủ đã bị mở ra từ bên trong, quản gia vương phủ mang theo đám hạ nhân mạnh mẽ xông ra ngoài, xếp 2 hàng ở 2 bên, bày ra tư thế nghênh đón kinh thiên động địa.

Nét mặt của vị quản gia trung niên anh tuấn thể hiện thái độ khá mơ hồ, có thể thấy ông ta đang định hành lễ vấn an thì Nam Tinh lạnh lùng liền lớn tiếng trách cứ dọa người trước: “Vương phi cùng tiểu điện hạ trở về, đám hạ nhân các ngươi đến tận lúc này mới ra ngoài nghênh đón, đây chính là cách dạy dỗ của Dục vương phủ sao? Thật sự khiến cho ta phải mở mang tầm mắt!”
Mọi người trong vương phủ: “…”
Đội trưởng đội hộ tống âm thầm líu lưỡi, rõ ràng trên đường đi vương phi cùng người hầu bên cạnh không hề tỏ ra thái độ phiền hà gì, làm bọn họ còn tưởng vương phi có tính tình tốt, bây giờ xem ra ngay cả nha hoàn bên cạnh còn kiêu ngạo như thế, e rằng vương phi lại càng đáng sợ hơn.

Chuyện còn chưa xong, sau khi Nam Tinh nói xong thì Thích Cẩm Dương đã đột nhiên lớn tiếng oán trách: “Mẫu thân, người trong vương phủ không hoan nghênh chúng ta trở về sao? Không phải người nói vương gia là phụ thân của con sao? Sao lại không thấy ông ta đến đón chúng ta? Nếu như ông ta thật sự không thích con thì chúng ta cũng không cần miễn cưỡng đến đây, vẫn nên trở về Ninh Thành đi, dù sao năm năm qua cũng không có ai để ý đến, không có ai yêu thương đau lòng cho con mà đến thăm con cả”.

Mọi người: “…” Những lời này thật sự nghe không giống lời của một đứa trẻ 5 tuổi có thể nói, chẳng lẽ là vương phi dạy cho cậu bé nói sao?
Thích Vy thật sự oan không thể tả, nét mặt như muốn nói: “Ta vô tội mà!”
Sắc mặt của quản gia Cổ Tuyết Phong hơi thay đổi, liền cung kính cúi đầu với Thích Vy cùng Thích Cẩm Dương: “Là do lão nô chậm trễ, xin vương phi cùng tiểu điện hạ bớt giận.

Vương gia tạm thời đang vào cung chưa trở về, nhưng trước khi ra ngoài đã dặn ta phải sắp xếp ổn thỏa cho hai vị chủ tử.

Vương phi cùng tiểu điện hạ đường xa mệt nhọc, mời hai vị mau vào phủ nghỉ ngơi trước, nếu như vương phi muốn trách phạt lão nô thì chờ sau khi vào phủ rồi thực thi cũng không muộn, bất kể hình phạt như thế nào lão nô cũng sẽ không một câu oán hận”.

Nói xong ông ta liền phất tay với hạ nhân đứng hai bên, mọi người cũng đồng loạt ân cần hành lễ chào hai mẹ con: “Cung nghênh vương phi cùng tiểu điện hạ hồi phủ!”

Thích Vy nhướng mày, nét mặt tựa cười mà không phải cười.

Không thể không nói, vị quản gia vương phủ này nói chuyện rất hay, bọn hạ nhân cũng đều được dạy dỗ không tồi, nhưng không biết thái độ cung kính của những người này là do chủ nhân Cơ Vấn Thiên ra lệnh, hay là do bởi vì lần này hồi phủ lại có thêm 1 người ngoài ý muốn chính là Thích Tiểu Dương?
Dù là lý do nào đi chăng nữa thì chẳng phải đám người này đang muốn ra oai phủ đầu trước mặt nàng hay sao?
Mang tiếng là nữ chủ nhân vương phủ như nàng nhưng dường như lại rất không được chào đón.

Cảnh tượng năm năm trước tái hiện khiến Thích Vy không khỏi cảm khái, nàng xoa đầu Thích Tiểu Dương, thở dài rồi nghiêm túc nói với cậu bé: “Dù thế nào đi nữa, nếu vương gia đã yêu cầu chúng ta trở về thì chúng ta không thể sống yên ổn ở Ninh Thành được nữa.

Cứ đi vào trước rồi nói sau”.

Nàng nói ra câu này một cách vô cùng miễn cưỡng, rõ ràng không hề muốn nể mặt Cơ Vấn Thiên.


Hạ nhân đứng hai bên đều bất giác nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, nhưng sắc mặt của quản gia Cổ Tuyết Phong thì không hề thay đổi, thậm chí ông ta còn hiểu được thái độ của vương phi.

Nói thật Cổ Tuyết Phong hoàn toàn không có ý định ra oai phủ đầu với vương phi, khi sớm nhận được tin vương phi đã hạ sinh người nối dõi cho vương gia, ông ta vui còn không hết, vừa tờ mờ sáng là đã bắt đầu chuẩn bị nghênh đón.

Nếu như không phải trong cung đột nhiên triệu vương gia vào thì bây giờ phải là vương gia cùng ông ta nghênh đón vương phi cùng tiểu điện hạ mới đúng.

Ông ta đâu có ngờ đám người ở hậu viện vào thời khắc quan trọng lại đi làm ầm ĩ lên, khiến ông ta bị trễ thời gian, cho nên mới nghênh đón chậm trễ như vậy.

Trong ánh mắt của Cổ Tuyết Phong thoáng qua một tia không hài lòng, ông ta thầm nghĩ khi có thời gian nhất định sẽ cảnh cáo đám người ở hậu viện, trước đây gây chuyện cũng không sao, nhưng về sau trong phủ này đã có nữ chủ nhân và tiểu điện hạ, làm gì cũng phải biết trên biết dưới!.