Vương Phi Muốn Soán Ngôi

Chương 8: 8 Vào Thành Ở Đế Đô



Edit: Cá Mực 99 Bởi vì gần đây trong hoàng thành đế đô dân chúng đối với một nhà Trấn Quốc tướng quân ngày càng tôn kính hơn chút, đến cả phủ An Định Hầu ở trong hẻm phía thành Nam Tử Quy người đi đường lui tới trước cửa so với ngày xưa nhiều hơn không ít.

Suốt bốn năm Trấn Quốc tướng quân Lâm Hướng Thanh dẫn binh bình định Tây Nam, vì để biểu dương công lao lớn lao này tiên đế đã ban thưởng tước vị An Định Hầu, cũng ban thưởng cho tòa phủ đệ này, ngay cả tấm biển bốn chữ tên phủ An Định Hầu đều được tiên đế ngự bút đề lên, Lâm gia năm đó được thánh sủng có thể thấy rất nhiều.

Lâm Hướng Thanh cùng phu nhân ở nơi này ba năm, ngay khi phủ An Định Hầu tọa lạc ở đây, nơi này đã thành một trong những ngõ hẻm lúc ấy phồn hoa nhất, nhưng mà sau ba năm Lâm Hướng Thanh liền dẫn vợ con đến tới biên cương thành Nhật Quang, đã hơn mười năm phủ An Định Hầu không một bóng người, ngõ Tử Quy từng náo nhiệt cũng từ từ yên tĩnh trở lại.


Bên trong bức tường phủ An Định Hầu bởi vì thời gian dài không tu bổ mà cành cây leo ra cả ngoài tường, cành lá mọc sum xuê ở bên ngoài tường viện tạo ra những bóng mát, chợt có hai ba con mèo nhỏ chui lên đầu tường, ngõ nhỏ trông an tĩnh thanh bình ở hoàng thành phồn hoa nhất để đô có vẻ không thích hợp, bất quá hai ngày này bởi vì trước cửa luôn luôn có người đi đường đi qua, ngõ nhỏ Tử Quy này cũng nhiều nhân khí hơn.

Ngày hôm đó, sáng sớm cửa lớn An Định Hầu thưòng lui tới luôn đóng chặt lại mở rộng ra, sau khi có nhiều người đi qua tò mò hướng bên trong nhìn, thì có người to gan hướng nữa người vào trong cửa thăm dò, thấy bà tử ở trong viện vẩy nước quét nhà tò mò dò hỏi: "Các ngươi đây đang làm cái gì vậy? Có phải Lâm tướng quân đã trở về rồi không?" Bên trong cánh cửa bà tử cầm cây chổi quét tước cả người đầy mồ hôi, trên mặt biểu tình vui sướng, nàng nói: "Tướng quân ở biên quan giết địch làm sao có thời gian trở về nha, là Đại công tử cùng Tam tiểu thư sắp trở về!" Tin tức này lan truyền nhanh chóng, không đến nửa ngày trong hoàng thành hơn nửa dân chúng đã biết Đại thiếu gia và Tam tiểu thư Lâm vài ngày nữa sẽ trở về, người kể chuyện ở Yên Vũ lâu cũng rất biết xem xét thời thế thuận theo tâm lý mọi người, đang nói đến chuyện xưa của Lâm tướng quân cùng hai vị thiếu tướng quân lập tức quay qua nói về Tam tiểu thư Lâm gia năm ấy mười sáu tuổi dẫn binh xuất chinh hiệp trợ phía Tây vùng dậy đánh lui Cao Thưởng man di.

Trên lầu ba Yên Vũ lâu, Giang Văn Bạch nhìn thấy Ngụy Trạc ngồi ở bên cửa sổ bình tĩnh uống trà nghe kể chuyện, hỏi: "Ta nghe nói hôm nay lâm triều thiếu chút đã đánh nhau, điện hạ ngài không quản tới còn ở lại chỗ này uống trà xem kịch?" Dưới lầu người kể chuyện đang nói Tiểu cô nương mười sáu tuổi Lâm gia ngày đó dẫn binh tập kích bất ngờ như thế nào, dưới tình thế lấy ít đánh nhiều tập kích quân địch trở tay không kịp, Ngụy Trạc thấy người kể chuyện kia mặt mày hớn hở giống như chính mình tận mắt nhìn thấy, bất giác có chút buồn cười, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Giang Văn Bạch, hỏi ngược lại: "Vì sao ta phải quản?" Giang Văn Bạch nhất thời im lặng, hắn rất muốn nói với Ngụy Trạc một câu, triều đình từ trên đến dưới trừ ngươi ra còn ai có thể quản được, nhưng may mình có lý trí, chỉ sờ sờ cái mũi của mình nói: "Chỉ sợ cho dù hiện tại ngươi mặc kệ, chờ Ngự Sử thai khuyên can không có kết quả vẫn sẽ tới tìm đến ngươi." Dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận huyên náo đánh gảy cuộc nói chuyện của hai người trên lầu, Giang Văn Bạch có chút hiếu kỳ đi tới một bên cửa sổ sát tường khác đẩy cửa ra nhìn xuống xung quanh, cách đó không xa một tiểu đội nhân mã đang đi tới, người cầm đầu cưỡi một con ngựa đỏ thẫm dáng người cao thẳng dung mạo anh tuấn, sau người là hai chiếc xe ngựa cùng vài tên tùy tùng mặc y phục hàng ngày nện bước đi ngay ngắn.

Giang Văn Bạch không khỏi cười nói: "Xem ra là Tiểu hầu gia cùng Tam tiểu thư Lâm gia đã trở lại." Từ lúc thân ảnh đoàn người Lâm Như Mộ cùng Lâm Chỉ xa xa xuất hiện ở ngoài thành, liền có không ít dân chúng cố ý tiến đến cửa thành Bắc muốn thấy phong thái của thiếu tướng quân Lâm gia cùng Tam tiểu thư, Lâm Chỉ mặc dù ngồi ở trong xe ngựa nhìn không thấy đến người, nhưng mà Lâm Như Mộ cưỡi con ngựa cao to đi ở phía trước đủ để thỏa mãn tưởng tượng và chờ mong của tất cả dân chúng vây xem.

Trước bất luận bên ngoài Lâm Như Mộ vốn là anh tuấn, còn vì một thân hắn bởi vì thường xuyên chinh chiến mà phong thái khí phách sắc sảo sớm đã dung nhập vào mỗi một cái động tác mỗi một cái ánh mắt, không riêng các thiếu nữ xinh đẹp ngay cả nam tử cũng nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn mấy lần vị tướng quân trẻ tuổi này, dù sao vị này so với hình dáng trong thoại bản càng thêm uy vũ khí phái.

Bởi vì người ngựa đi theo nhiều, vì để tránh cho làm dân chúng kinh hoảng, Lâm Như Mộ chỉ dẫn theo vài tên tùy tùng đi vào thành trước, những người còn lại được an bài chờ ở ngoài thành chia từng nhóm lần lượt vào thành nhập phủ.

Sau khi vào thành, Lâm Chỉ mở cửa sổ xe ngựa tùy ý nhìn qua bên ngoài, thái độ của dân chúng nàng đã đoán được trước, xem ra an bài Bạch Lộ đi trước mang những thoại bản đó vào bên trong đế đô vẫn có chút hiệu quả, Lâm Chỉ đang muốn đóng cửa sổ, bỗng nhiên như cảm nhận được ánh mắt ở nơi nào đó, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, một khuôn mặt quen thuộc rồi như lại xa lạ đập vào mắt nàng.


Nhìn thấy Ngụy Trạc anh tuấn vẫn luôn một dạng lạnh lùng có một không hai kia như trong trí nhớ ở trước mắt không thay đổi, Lâm Chỉ tiếp nhận cặp mắt thâm thúy kia, mặt không chút do dự hướng hắn cười, sau đó ngay khi Ngụy Trạc chưa kịp phản đã đưa tay đóng lại cửa sổ xe ngựa.

Đối diện với nụ cười của một cô nương xa lạ hướng về phía mình Ngụy Trạc có chút không được tự nhiên, bất quá hắn xưa nay không có quá nhiều biểu tình nên cũng không có người nhìn ra được.

"Di? Là nàng?" Bên cạnh truyền đến tiếng kinh ngạc của Giang Văn Bạch.

Ngụy Trạc nhìn về phía người bên ngoài, "Ngươi biết nàng?" Giang Văn Bạch nói: "Ngày đó ở trong núi Vu Châu người bôi thuốc trị thương cho ta chính là cô nương ở trong xe ngựa kia, không nghĩ tới nàng lại là vị Tam tiểu thư Lâm gia kia a?" Ngụy Trạc hiểu rõ, lập tức một tia không được tự nhiên kia cũng biến mất hầu như không còn, thì ra vừa rồi tiểu cô nương kia không phải cười với chính mình, mà bởi vì nhận ra Giang Văn Bạch bên cạnh mình mới mỉm cười.


------------------------------------------------------------Lời từ Edit: trên app đang bị lỗi chữ không cách dòng được, mọi người lên web đọc tạm nhé, edit sẽ cố gắng ra chương đều.

tks cả nhả đã ủng hộ edit.

^^.