Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 1: Chương 1


Cô là Nhã Tịnh, từ bé đã được cha mẹ phát hiện ra thanh âm tự nhiên có giọng hát khiến mọi người mê mẩn.

Bất quá đi ngược lại giọng hát ấy cô lại mong muốn bản thân sẽ là một võ sư, cô ngày ngày đều kiếm cớ ôm chân lão ba cùng mẹ xin đi học võ.

Biết không thể cưỡng lại sự cứng đầu của đứa con gái nhà mình họ liền chấp thuận cho cô.

Bất quá nào ngờ...cái thân thể tồi tàn của cô quả thực khó mà có thể dung nạp được cường độ tập luyện.

Sau đó cô đành lau hai hàng nước mắt bị ba mẹ cấm luyện tập, từ đó cô chỉ có thể chuyên tâm mà ca hát.

Cũng là cái tên Nhã Tịnh nhưng trong thế giới cổ đại....
Nàng sinh ra là con của một đứa con bị ghét bỏ bởi mẫu thân của nàng chỉ là một tỳ nữ thấp kém, trong một lần lão gia say sỉn mà lâm hạnh mẹ nàng nên mới sinh ra nàng.

Bởi phụ thân nàng vốn là một tướng quân được hoàng thượng trọng dụng nên có rất ít thời gian ở nhà.

Chính vì vậy việc nhà đều do một tay tướng quân phu nhân nắm giữ, mẹ con nàng bị đẩn tới một biệt viện, cuộc sống còn thua cả kẻ hầu người hạ.

Xuân hạ thu đông chỉ có bánh bao mốc cùng một chiếc mền rách ôm lấy nhau bao bọc qua ngày.

Nhiều lần nàng muốn cùng mẹ trốn đi nhưng vì bà yêu vị tướng quân ấy nên tình nguyện chịu khổ, chỉ mong kiếp này có thể là phu quân của nhau.

Cuối cùng ba cô vì muốn bồi dưỡng nhân tài cho quốc liền kéo hết những đứa con của mình phải đi luyện tập những chương trình luyện tập khắc nghiệt trong quân doanh.


Chỉ trừ đích nữ của chính thất từ nhỏ thân thể yếu kém.

Vậy mà lại là người được sủng nhất gia.

Nàng từ bé đã sớm nhận diện được nhiều việc cũng chỉ biết mỉm cười thầm lặng sống trong sự khinh bỉ của mọi người.

Chỉ cần nàng cố gắng sống là được.

Nàng muốn sống, muốn thêm một ngày được yêu thương mẫu thân, muốn thêm một ngày được tắm mình dưới ánh nắng ấm áp kia.

Rồi tới một ngày xấu trời, vị trí của các chòm sao bị xoay chuyển tạo ra một lỗ hổng kỳ ảo...
Nhã Tịnh cô vừa đi hát xong liền bị một fans cuồng bám đuôi bắt cóc, hắn giả làm tài xế của cô rồi cứ vậy mà đánh thuốc mê cô cùng trợ lý của mình.

Trên con sông kia không biết là do hắn bị mù hay sao nhìn gà hóa quốc nhầm cô với nữ trợ lý liền đem cô vào bao hất xuống sông.

Cô đem ánh mắt mơ hồ mở ra rồi chỉ có thể chửi thề.

Nếu có kiếp sau ta nhất định phải giết ngươi....
Còn ở Lang Quốc, Tứ vương gia cùng tướng quân vừa mới chiến thắng trở về liền nghe tin Tứ vương gia bị bệnh nặng e rằng khó mà qua khỏi.

Hoàng thượng nghe vậy liền ban hôn đích nữ của tướng quân cho Tứ vương gia mong rằng việc xung hỉ có thể giúp Tứ vương gia sẽ khởi sắc...
Bất quá Tướng quân yêu chiều đích nữ hết mực sao nỡ gả con gái cưng cho Tứ vương gia? Qua bao năm cùng xông pha chiến trường lão ta đương nhiên biết vị vương gia mặt lạnh kia là kẻ như thế nào liền không muốn.

Sau đó những đứa con gái khác lão ta cũng càng không muốn cho tới khi lão nhớ ra mình còn có một đứa con gái khác liền đảo lộn đúng sai, đem cô trở thành đích nữ sau đó gả cô cho Tứ vương gia.

Nào ngờ đêm hôm ấy sau khi cô được mẹ cho uống canh liền bị độc mà mất mạng....
Đêm hôm ấy gió đêm gào rít, âm dương đảo lộn kéo linh hồn cô quay về quá khứ nhập tới Nhã Tịnh kia.

Sớm hôm sau cô bị tiếng ồn ào đánh thức.

Mẫu Thân cô từ sớm đã ở trên đầu giường cô, thấy cô tỉnh lại hai mắt bà đã ứa lệ.

-"Nhi nữ ngoan, con tới đó phải ngoan ngoãn nghe lời nghe không? Phải cẩn trọng từng chút một.

Sau này con sẽ tên Như Tuyết, sẽ sống tốt hơn.

Nhất định, con phải sống tốt hơn bây giờ!"
Việc đầu tiên nàng làm chính là nhíu đôi mày liễu cong cong sau đó liền cảm thấy dạ dày khó chịu, nhìn khung cảnh xung quanh một loạt cô liền nhận ra bản thân vốn không phải là đang ở hiện thực đi? Mơ rồi sao? Đưa tay lên tự vả bản thân một cái.

Đau! Thật đau! Nhưng cô vẫn ở đây! Nữ nhân tự nhận mẫu thân của cô liền hai hàng nước mắt lăn dài.


-"Ta biết là ta không tốt! Trước giờ không thể cho con cuộc sống tốt đẹp nhưng, mong con đừng hận người mẫu thân này!"
Mặc kệ như nào! Giờ cô phải diễn trước đã, đem hai hàng nước mắt lăn dài nhìn bản thân vận y phục đỏ cô liền suy tính bản thân hẳn sắp xuất giá.

Ôm lấy đùi mẫu thân cô bắt đầu sụt sùi.

-"Mẫu thân mong người thứ lỗi cho nữ nhi bất hiếu! Chẳng thể chăm sóc người nữa rồi, mong rằng sau này người có thể sống thật tốt! Nữ nhi nếu có thể nhất định sẽ về tìm người!"
Cùng lúc đó người bên ngoài đã gõ cửa, mẫu thân cô vội hạ khăn đỏ của cô xuống.

Đám người kia liền mở cửa xông vào kéo cô đi.

Kiểu này tới 90% hẳn không phải cô nguyện ý rồi!
Dạ dày cô ngày càng khó chịu hơn.

Sau khi bị ném lên kiệu cô liền nghe được để đi tới nơi kia phải mất hơn một ngày đường, đám người đưa cô rời đi ai nấy đều cầm theo đao kiếm, nhìn qua lớp vải mỏng che đầu cô chỉ biết cười khổ.
Vừa lên xe hoa cô liền ngất đi, sau đó cô liền được một vài ký ức của "Nhã Tịnh!"
Lần nữa mở mắt ra đã tới trưa, mọi người đều đang nghỉ.

Mở mắt ra lần nữa cô chỉ biết nước mắt lưng tròng.

"Lời gì cũng không cần nói, ta chạy trước có được hay không?"
Bỗng dạ dày cô khó chịu thật sự...cô liền không chịu được mà phun ra một ngụm máu.

"Trúng độc rồi? Hay cô bị tức quá mà thổ huyết rồi? Hay cô mắc bệnh nan y rồi?"
Một loạt dấu hỏi chạy qua đầu cô.

À không! Giờ phải gọi là nàng rồi!
Nàng lấy khăn tay vội lau đi vết máu trên miệng lại thấy dưới kiệu có một tấm ván bị bung ra, dưới đó lại có một bộ thường phục.


Nàng nhếch môi cười trong kiệu vội vã thay ra bộ thường phục rồi yên lặng núp một bên.

Ban đêm chờ khi mọi người đều ngủ say nàng liền yên lặng mà trốn ra.

Cũng may đám người đó cứ ngỡ bỏ đói nàng nàng liền sẽ không có sức mà bỏ chạy nên không canh phòng quá nhiều.

Nàng nhếch môi cười yên lặng trộm đi một vài "tài sản" có vẻ quý giá rồi mau chóng lăn đi.

Bất quá nàng cũng không đi xa bởi ban đêm nơi này hẳn có nhiều dã thú! Nhờ vào cơ thể khỏe mạnh của thân thể này nàng chọn một cái cây cao rồi leo lên.

Đối với ký ức của bản thể này nàng vẫn chưa tiếp nhận được hết hoàn toàn nhưng nàng tin bản thân nhất định sẽ sớm được tiếp thu toàn bộ sự thật!
Bây giờ điều khẩn thiết nàng phải trốn khỏi đây trước sau đó kiếm một doanh trại nào đó rồi gia nhập! Bởi lẽ nàng hẳn sẽ bị truy nã đi? Nếu tới khu dân cư hẳn sẽ khó đường trốn thoát.

Nằm vắt chân suy tư buổi sáng cũng mau tới.

Đám người kia không thấy nàng đâu liền khóc không ra nước mắt! Nếu không tìm được nàng coi như bọn họ tiêu đời rồi!
Sau khi đám người ấy đuổi qua nàng, đứng trên cành cao nàng chắc chắn đám người ấy đã đi xa mới dám leo xuống.

Nhìn kìa! Việc này hẳn sẽ ảnh hưởng tới phủ Tướng Quân đi! Nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, chỉ tội cho mẫu thân.

Mong rằng bà sẽ không sao, chờ tới khi nàng có đủ sức mạnh nhất định sẽ quay về cứu mẫu thân!
Một cơn gió lạnh thổi qua cuốn đi bóng dáng nhỏ bé của nàng khuất sâu trong rừng xanh.