Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 95: Xen vào chuyện của người khác

Liên thị nhìn gương mặt kiêu căng này của Hạ Đoàn lại nhẹ nhàng quay đầu vén góc mành lên, giọng điệu lãnh đạm nói: "Hạ Đoàn, trước khi ta gả cho Tướng gia nhà ngươi thì đã từng có một thời gian nghiên cứu thuật bói quẻ Chu Dịch, mọi vật trên thế gian đều có thể sinh ra quẻ tượng. Ngươi có biết ta thấy gì trên mặt ngươi không?"

Hạ Đoàn cười lạnh: “Phu nhân thấy gì?"

Liên thị thả mành xuống và nhìn hắn: “Trên mi tâm của ngươi đây khí suy bại, vận số đã hết, nên sắp xếp hậu sự của ngươi đi."

Hạ Đoàn cười ha ha: “Không ngờ phu nhân cũng làm được thân côn rồi."

Hắn đánh xe ngựa đi về phía phủ Nhiếp Chính Vương.

Hai ngày nay, An Thân Vương đều trấn giữ ở phủ Nhiếp Chính Vương, nghe có người báo là Liên thị muốn gặp mình, ông ta đứng phắt dậy, sau đó lại ngồi xuống, hít sâu một hơi: “Mời bà ta vào."

Ông ta cố lộ vẻ bình tĩnh, nhìn bà đi dưới bóng cây bước tới, trên người mặc chiếc váy màu xanh dường như hòa cùng một màu với cây Thạch Lực. Trên mặt bà không lộ ra cảm xúc gì, thậm chí trong ánh mắt cũng không còn thần thái của nhiều năm trước nữa.

Tim ông ta lại không khỏi nhói đau.

Ông ta nhớ nhiều năm trước, ông ta từng một lần tới trong phủ của Liên Đại học sĩ. Trong cơn mưa, bà ngồi trong đình vẽ tranh, chính là vẽ cảnh bờ hồ, bà cắn đầu bút vẽ, có vẻ không hài lòng lắm, chân mày nhíu lại và nhìn chằm chằm vào trên mặt hồ phủ đầy sương. Ông ta không nhịn được bước tới, nói: "Cảnh đẹp như vậy, chỉ để ý thưởng thức thì được, cứ cố đưa vào trong tranh, tuy trông có thể rất sống động lại luôn cảm thấy nhạt nhòa."

Bà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ta và cong môi cười, cuộn bức tranh lại.

Vẻ tươi cười này thật sự khiến trời đất phải thất sắc.

Vì vậy, bà nhìn phong cảnh, trong mắt có thần thái kỳ lạ. Ông ta nhìn bà, bà trở thành cảnh đẹp mắt nhất trong thế giới của ông ta.

Bây giờ, bà vẫn là cảnh đẹp mắt nhất của ông ta, chỉ là trong mắt bà lại không còn phong cảnh nữa.

Trong lúc đang mải suy nghĩ, Liên thị đã đến trước mặt ông ta, phúc thần hành lễ: “Tham kiến Vương gia."

"Đã lâu không gặp, nàng có khỏe không?" Ông ta nghĩ giọng mình chắc hẳn đủ bình thản, nếu không phải mắt vẫn không dời, lần gặp mặt này lại xem như là tốt đẹp.

"Tốt." Liên thị trả lời.

Hạ Đoàn cũng đi tới, đứng ở bên cạnh, luôn nhìn An Thân Vương và Liên thị.

"Mời ngồi!" An Thân Vương nói.

Liên thị đi tới và ngồi xuống, hai tay giao nhau và đặt ở trước người, có vẻ rất đoan trang, không khác với các phu nhân khác.

"Hôm nay ta tới là muốn thay Thừa tướng nói một tiếng xin lỗi với Vương gia, ngày trước hắn lỗ mãng mạo phạm, mong Vương gia tha tội." Liên thị quy củ nói.

An Thân Vương “Ù” một tiếng: “Nàng chuyển lời cho hắn, lời xin lỗi này là hoàn toàn không cần thiết."

Ông ta không nói có tha thứ cho Thừa tướng hay không, chỉ nói không cần xin lỗi.

Liên thị khế nói một tiếng: “Ừ"

Bà không cảm ơn, dường như bà thật sự chỉ tới chuyển lời.

Bà ngẩng đầu, nhìn hạ nhân và thị vệ tuần tra đi nhanh bên ngoài phủ, hỏi: "Thương Mai có ở đây không?”

"Thương Mai ra ngoài rồi." An Thân Vương không dám nói rõ chân tướng, sợ bà lo lắng.

Liên thị quay đầu nhìn ông ta: “Thương Mai là con gái của Liên Thúy Ngữ ta."

Trên mặt An Thân Vương cuối cùng lại lộ ra nụ cười có vẻ trẻ con: “Bản vương biết."

Liên thị lại “” một tiếng. Có hạ nhân dâng trà lên. Bà nhận lấy và cầm ở trong tay, nói với vẻ không để ý lắm: “Bây giờ trong nhiều hoàng tử như vậy, ta tán thưởng nhất chính là Thái tử."

An Thân Vương quay đầu cười. Nụ cười này làm Hạ Đoàn thấy khó hiểu. Sau đó, hắn nghe được An Thân Vương nói: "Đúng vậy, Thái tử quả thật đáng để thưởng thức."

Mọi người nghe được câu này cũng không cảm thấy có gì châm chọc, dường như thật lòng tán thưởng vậy.

Liên thị lại đứng dậy: “Vương gia công việc bận rộn, ta không quấy rầy nữa, cáo từ."

Hạ Đoàn thoáng ngẩn người: “Phu nhân đi luôn sao? Phu nhân mới tới được một lúc, sao không ôn chuyện thêm với Vương gia?"

Hạ Đoàn cảm thấy ba câu nói chuyện hôm nay quá đáng ngờ. Dường như bà tới đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng ý của Tướng gia là hi vọng bà ôn chuyện với An Thân Vương về việc nhà, nói chút chuyện cũ rồi mới nói tới chuyện của Thái tử. Bà lại chỉ nói một câu bà rất thưởng thức Thái tử, lại tính là xong chuyện à?

Liên thị lại nhìn An Thân Vương: “Vương gia còn có lời gì muốn nói với ta sao?”

An Thân Vương lắc đầu: “Nói xong rồi."

Liên thị lại “Ừ” một tiếng, nhìn Hạ Đoàn nói: "Vương gia không có lời gì muốn nói với ta, đi thôi."

Trong lòng Hạ Đoàn rất tức giận, nhưng ngại vì An Thân Vương ở đây nên không dám nổi giận, chỉ tùy tiện chắp tay lại đi ở phía trước.

Liên thị quay đầu liếc nhìn An Thân Vương, ánh mắt này bao hàm quá nhiều điều. Nhưng An Thân Vương đọc được rất rõ ràng là bà muốn nhờ cậy: Nhờ ngươi chăm sóc cho con gái ta.

An Thân Vương khẽ gật đầu, ánh mắt si mê tiễn bà rời đi.

Ở trước mặt Liên thị, ông ta chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình. Nhiều năm trước là vậy, bây giờ cũng vậy.

Ông ta không cảm thấy yêu một người là chuyện đặc biệt xấu hổ.

Sau khi Hạ Đoàn trở về, lại nói cho Hạ Thừa tướng nghe hết những lời hai người nói chuyện với nhau.

Sau khi Hạ Thừa tướng nghe xong cũng rất tức giận. Với thông minh tài trí của Liên thị, bà không nên nói như vậy. Bà có cả trăm cách để có thể lôi kéo An Thân Vương.

Nguyên nhân gì khiến bà không tình nguyện chứ? Là bà cho rằng lần này mình tốt với bà là giả vờ sao? Hay đang thử thăm dò mình?

Hạ Thừa tướng cố nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Được lắm, Liên Thúy Ngữ, ta lại chơi với nàng một lần."

Tô Thanh rất nhanh lại nghe được chuyện An Thân Vương và Liên thị gặp nhau, trở về nói cho Mộ Dung Khanh và Thương Mai biết.

Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai, thản nhiên nói: "Rõ ràng năm đó mẫu thân nàng đã chọn sai người."

Trong tay Thương Mai cầm thuốc, đưa thìa tới bên môi hẳn: “Uống thuốc xong lại nói."

Mộ Dung Khanh nhíu mày: “Hạ Thương Mai, vì sao nàng luôn kê thuốc đắng như vậy?"

"Không đăng, ta đã nếm thử rồi!" Thương Mai lại đẩy cái thìa tới, cạy môi hắn ra: “Uống.”

"Nàng lại thử một ngụm nữa đi. Nếu nàng có thể không nhíu mày, ta lại uống." Mộ Dung Khanh đẩy tay nàng ra.

Thương Mai cúi đầu uống một ngụm, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nuốt xuống ực một tiếng, gương mặt bình tĩnh nói: "Không đứng, hơn nữa còn thêm cam thảo nên hơi ngọt."

Mộ Dung Khanh cúi đầu mắng một câu: “Chẳng lẽ đầu lưỡi của bản vương có vấn đề?"

Hắn cầm thuốc qua uống một hơi cạn sạch, đắng tới nhe răng nhếch miệng.

Thương Mai nhanh chóng cầm bát đi ra ngoài, đến trong phòng bếp lại rót một bát nước, cố súc miệng.

Thuốc có thêm nhiều Hoàng Liên như vậy, sao có thể không đắng được? Đắng chết đi được! Đăng tới mức đầu lưỡi cũng sắp tê dại

rôi.

Sau khi nàng ra ngoài, thấy ba người đàn ông đang thảo luận chuyện Liên thị, lại còn thảo luận đến trên người mình.

Tô Thanh nói: "Thật ra nhìn dáng vẻ và tính tình của Hạ đại tiểu thư còn tốt hơn lão hồ ly Hạ Hòe Quân nhiều. Ta thật sự nghi ngờ, liệu có phải nàng được nhặt về hay không."

Tên miệng rộng Tiêu Thác này nghe được Tô Thanh nói tới vấn đề này, lại nhìn Mộ Dung Khanh nói: "Đêm đó ngươi ngủ cùng Hạ Thương Mai, vì sao ngươi phải ngủ với nàng? Chuyện này mà truyền đi, danh dự của ngươi cũng bị hủy rồi."

Thương Mai nghe Tiêu Thác như vậy lại không biết mình nên khóc hay cười. Đó là danh dự của nàng hay danh dự của hắn chứ?

Sau đó, nàng lại nghe được giọng nói lười biếng của Mộ Dung Khanh: “Tiêu Thác, trước đó từng nói tới tiểu thư nhà họ Trần, ngươi có từng gặp qua chưa?”

"Sao ngươi lại thích xen vào việc của người khác như thế hả?" Tiêu Thác mất hứng nói.

Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: "Hả? Cho nên thế nào? Bây giờ không phải ngươi đang xen vào việc của người khác sao?"

Tô Thanh cười ha ha.

Thương Mai ngồi trên ghế băng nhỏ ngoài sân nghe ba người đàn ông ngồi bên trong nói chuyện hoàn toàn không liên quan tới việc tranh đoạt, cảm giác này đặc biệt thoải mái.

Chỉ là trong không trung có một đám mây đen chậm rãi bay qua, dần dần che đi ánh nắng rạng rỡ. Thương Mai biết, sau khi Mộ Dung Khanh lành vết thương, cũng nhìn thấy rõ bộ mặt mọi người trong kinh, một cuộc tranh đấu này cũng sắp xảy ra.