Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 908

CHƯƠNG 908: ĐI BẮC AN

Về đến Bảo Nguyên Đường, Thương Mai vẫn luôn như thế, ai có nói gì cũng không nghe lọt tai, dường như cô đã đẩy tất cả mọi người ra khỏi thế giới của mình.

Mộ Dung Khanh lo lắng vô cùng, trước mắt chẳng tìm được cách nào, mấy ngày nữa Thiên Cơ Tử mới đến, Nhu Dao chỉ đành kê một vài liều thuốc an thần để cô ấy ngủ cho ngon.

Hy vọng mấy ngày ngủ mê man này giúp cô ấy bình tĩnh trở lại.

Tần Châu cũng nhân mấy ngày này đi giải quyết vụ án tham ô ở Phong Châu, kể từ ngày Tần Châu cử người vào đóng binh ở nơi này, tri phủ Phong Châu biết ngay rằng mọi việc đã bị bại lộ, bởi thế đã âm thầm vận chuyển bạc đi, nhưng tất cả đều đã bị chặn lại hết cả.

Thực ra vụ án này không khó để giải quyết, bởi vì càng lúc càng có nhiều người dân bất mãn với chính phủ, chỉ cần có lòng điều tra thì có thể điều tra được ngay.

Khâm sai đến điều tra hồi trước đều cầm bạc trở về, rồi sau đó bẩm báo với Tần Châu tri phủ Phong Châu thanh liêm biết bao nhiêu.

Thanh liêm, đúng là thanh liêm thật, Tần Châu nổi nóng khi biết mấy trăm vạn lượng bạc.

Vốn dĩ Tần Châu không định nán lại nơi này lâu, nhưng tình hình của Thương Mai đang bất ổn, nàng không yên tâm rời khỏi đây chút nào.

Cao Phụng Thiên đi Bắc An, tốc độ đi đi về về nhanh nhất là tầm hai mươi ngày, hơn nữa, còn phải điều tra xem Thiên Ân có đúng là con gái của Thương Mai hay không, nếu chỉ là trùng hợp… Haiz, Tần Châu và Mộ Dung Khanh đều không dám tưởng tượng.

Lời Sở Kính nói trước lúc chết khiến cho Mộ Dung Khanh vừa vui vừa lo lắng, vui là vì Thương Mai được gặp con gái, cô sẽ khỏe mạnh lên.

Lo lắng là vì, nếu như Thiên Ân không phải là con gái của bọn họ thì biết phải làm sao đây?

Không thể cướp con gái của người ta được đâu nhỉ.

Bách tính của Phong Châu biết đại phu A Ngữ đổ bệnh đều lũ lượt kéo đến thăm hỏi.

Thấy bách tính thật lòng thật dạ lo lắng cho cô, Nhu Dao không khỏi thở than, làm một đại phu mà được như Thương Mai thì đời này cũng chẳng còn gì luyến tiếc nữa.

Năm ngày sau, Thiên Cơ Tử đến Phong Châu.

Hắn cũng am hiểu bùa chú của Tiên Bi, sau khi nghe kể về tình trạng của Thương Mai, cũng chính mắt nhìn thấy, hắn bèn nói: “Bây giờ không còn cách nào khác nữa, bùa chú này đã dùng nỗi đau xâm nhập vào đầu của nàng ấy, cuộc đời con người không thể nào êm đềm không chút trắc trở, nhưng phàm gặp phải chuyện không vui thì sẽ sụp đổ ngay. Bây giờ chỉ trông ngóng cô bé mà các người gặp ở Bắc An đúng là đứa bé mà Sở Kính đã vứt đi hồi xưa, bởi vì, niềm vui có được sau khi mất đi có thể giải được bùa chú.”

Mộ Dung Khanh và Tần Châu đều thấy hơi thất vọng, bởi vì bọn họ cứ ngỡ rằng Thiên Cơ Tử đến đây có thể giúp đỡ được nhiều lắm, nhưng cuối cùng vẫn phải chờ tin tức từ Bắc An.

Chỉ có một khi phải chờ là chờ trọn cả tháng, thế mà chẳng thấy Cao Phụng Thiên về.

Suốt cả tháng nay, Thương Mai chỉ biết dựa vào thuốc an thần của Nhu Dao, trông cô tiều tụy hẳn đi.

Bên cạnh cô không thể thiếu người được, có một lần Mộ Dung Khanh nhân lúc cô ngủ say mà đưa Hổ Đầu ra ngoài mua hồ lô ngào đường, Nhu Dao bận bịu trong y quán nên kêu Tần Châu tới chăm sóc cô, đột nhiên A Cảnh đến tìm Tần Châu, chỉ vắng mặt trong một thời gian ngắn ngủi thế thôi mà lúc trở về, bọn họ nhìn thấy Thương Mai đang cắt cổ tay mình.

Mặc dù đã cứu được nhưng Thiên Cơ Tử nói: “Bây giờ không thể để nàng ấy làm theo ý mình được, một khi bùa chú ấy phát tác, khả năng tự chủ gần như sẽ mất đi, trong lòng chỉ nghĩ đến cái chết.”

Có nghĩa là không bao giờ được để cô ở một mình.

Cuối cùng Mộ Dung Khanh quyết định chờ đợi ở đây cũng chẳng phải là cách hay, dứt khoát đưa cô đến Bắc An xem xem chuyện gì đã xảy ra.

Mọi người đều cho rằng lâu như thế rồi mà vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Cao Phụng Thiên, sợ rằng điều tra được cô bé ấy chẳng phải là con gái của Thương Mai, có lẽ bọn họ đang tìm cách tìm kiếm xung quanh Bắc An cũng nên.

Mộ Dung Khanh thảo luận với Tần Châu một hồi, hắn muốn Tần Châu phái người đến Bắc An trước để thương lượng với vợ chồng người đốn củi, bọn họ bảo rằng cô bé ấy được nhặt về nhưng vì tình cảm đã được bồi dưỡng đậm sâu, bởi thế không thể để cho bọn họ dắt đi, có điều bọn họ muốn đến thăm thì có thể đến bất cứ lúc nào.

Chỉ cần giúp Thương Mai bình tĩnh lại rồi đi đến Tiên Bi một chuyến, xem xem có cao nhân nào giải nổi bùa chú hay không.

Bây giờ hết cách rồi, Tần Châu chỉ đành đồng ý.

Nàng kêu A Cảnh đi trước, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ ở Bắc An.

Cuối cùng, kêu Nhu Dao viết đơn thuốc cho Thương Mai, nhân lúc tối trời đưa cô rời khỏi Phong Châu.

Nếu như không uống thuốc thì Thương Mai chẳng có ý định đi khỏi nơi này.

Đợi Thương Mai tỉnh lại, cô đã ở trên xe ngựa rồi.

Mộ Dung Khanh ôm cô, vuốt ve gương mặt gầy gò của cô, giọng nói của hắn đượm vẻ lo lắng: “Tỉnh rồi à?”

“Chúng ta đi đâu đây?” Thương Mai hỏi.

“Đi Bắc An, đi gặp con gái của chúng ta, con bé ở đó.” Mộ Dung Khanh nói.

Thương Mai thở dài khe khẽ, cô rụt người vào lòng hắn: “Người tính lừa ta đến chừng nào nữa?”

Bàn tay của cô đặt trên cánh tay của Mộ Dung Khanh, ống tay áo trượt xuống, vết sẹo hiện ra rõ mồn một.

Mộ Dung Khanh nhắm mắt lại, nỗi đau trong lòng khó có thể diễn tả nổi bằng lời.

“Hổ Đầu đâu?”

Một hồi lâu sau, Thương Mai lại hỏi.

“Ngồi chung xe ngựa với Nhu Dao và Tần Châu, ngay sau lưng chúng ta đấy, yên tâm đi, Hổ Đầu không sao cả.” Mộ Dung Khanh nói khẽ.

Thương Mai ừm một tiếng, gương mặt cô rất bình tĩnh.

Một hồi lâu sau, cô lại thỏ thẻ: “Lão thất, ta thường mơ thấy con bé, nó chỉ có một mình thôi, cô độc lắm, ta đau lòng xiết bao, đường Hoàng Tuyền vừa tối tăm lại vừa lạnh lẽo, nó vừa mới ra đời, đến tiếng mẹ cũng chẳng gọi được, nó sợ hãi đến mức nào kia chứ.”

Cơ thể cô run bẩy bẩy, thuốc của Nhu Dao khiến cho chìm vào giấc ngủ, nhưng mà đến giấc mơ của cô cũng đong đầy nỗi đau.

Cánh mũi Mộ Dung Khanh chua xót, lời nói của Thương Mai chạm trúng nỗi đau nhất trong lòng hắn, lúc ba mẹ con cô gặp chuyện, hắn không có mặt tại đó, đây là nuối tiếc lớn nhất trong đời của nàng.

Hắn ôm Thương Mai thật chặt, giọng nói chứa chan vẻ đau lòng: “Đừng như thế nữa được không? Nàng nghĩ xem chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu việc mới đi đến ngày hôm nay, hai năm nay, ta sợ lắm, sợ ngày tháng không có nàng thì ta biết phải sống thế nào đây?”

Sau khi gặp được Thương Mai, hắn gần như không hề nói cho cô biết hai năm nay hắn đã sống vất vả như thế nào, bởi vì hắn cảm thấy dù có thế nào thì đều là chuyện đã qua rồi, hắn đã tìm được Thương Mai, tất cả vất vả trước kia không đáng là gì cả.

Nhưng nếu như cô một lòng một dạ muốn đi với con gái, cuối cùng hắn cũng mất đi cô, hắn không có cách nào chịu đựng nỗi đau này một lần nữa.

“Lão thất, chúng ta đều là người trưởng thành, cuộc sống mang đến đau khổ cho chúng ta thế nào thì chúng ta cũng có thể chịu đựng, khổ cũng được, hạnh phúc cũng được, chịu đựng một chút rồi qua thôi, nhưng còn con gái chúng ta thì sao? Con bé còn nhỏ như thế.”

Cô thở dài, cô bé trong đầu chỉ toàn năng lượng tiêu cực, nhưng mà cô không thể kiềm chế nổi, cô thương xót lão thất, thương nỗi khổ mà hắn đã phải gánh lấy trong hai năm nay, thương nỗi đau tẩy tủy mà hắn từng chịu đựng , nhưng dù mở mắt hay nhắm mắt thì gương mặt non nớt của đứa con gái mới sinh đều xuất hiện trước mắt nàng.

Cảm giác trong lòng cô khó mà diễn tả nỗi bằng lời, dường như trái tim đang bị thiêu đốt trên ngọn lửa, vừa đau vừa nóng rát, không có một phút bình an nào.

Tỉnh lại, là sự dày vò về mặt tư tưởng, thiếp đi, là những cơn ác mộng triền miên.

Cái chết của Sở Kính khiến cho cô cảm thấy thỏa mãn, nhưng mà sau khi cơn thỏa mãn qua đi thì còn lại nỗi đau mà thôi.

Giống như một loại bùa chú nào đó đã kiềm hãm cô bên trong, cô không tài nào giải thoát được.

“Nàng không chịu tin con gái chúng ta chưa chết hay sao?” Giọng nói của Mộ Dung Khanh khàn khàn.

Nhưng mà, hắn nói không đủ mạnh mẽ một chút nào, bởi vì chính hắn cũng không chắc chắn.

Nếu như không phải, đừng nói là Thương Mai, đến hắn cũng khó mà tiếp nhận nổi.

Đó cũng là con gái của hắn cơ mà!

Nhớ đến lúc ban đầu nhìn thấy nàng ở Phong Châu, nụ cười dịu dàng thường nở trên gương mặt nàng, bây giờ nàng lại ảm đạm như thế này, sớm biết là thế thì hắn đừng nhận lại cô cho rồi!

Chỉ cần cô có thể sống vui vẻ!

Thương Mai không đáp, chỉ vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn, nước mắt ướt đẫm quần áo của hắn.