Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 899

CHƯƠNG 899: NGƯƠI TẠI SAO LÀ PHỤ THÂN CỦA NÀNG

Cửa được kéo ra, một nữ tử mặc quần áo màu xanh lá, dắt Hổ Đầu đi ra.

Cô vừa đi vừa cúi đầu chỉnh quần áo của Hổ Đầu, hơn nữa thay cậu bé lau mồ hôi trên trán, nói: “Chơi ác như vậy, cả người đầy mồ hôi rồi, quay về tìm nhũ mẫu thay quần áo.”

Nhũ mẫu là bà bác mà A Ngữ đại phu mời tới trông Hổ Đầu, tuổi tác rất lớn rồi, còn có hơi hồ đồ, cho nên Hổ Đầu đều có thể bắt nạt bà ta.

Hổ Đầu không dám không nghe lời của a nương, chuồn trở về.

Khoảnh khắc A Ngữ đại phu ngẩng đầu đó, ánh mắt chạm vào Mộ Dung Khanh, cả người cô như bị sét đánh.

Phản ứng của Mộ Dung Khanh, lại không lớn bằng cô.

Cô nhìn Mộ Dung Khanh, trong mắt lập tức đong đầy nước mắt: “Chàng… chàng còn chưa chết?”

Lời này, khiến Tần Châu và Nhu Dao đều như vây trong sương mù.

Cô mất trí nhớ, nhưng lại nhớ được lão thất?

Mộ Dung Khanh vốn còn đè nén sự kích động của mình, nghe thấy lời này, xông tới ôm cô vào lòng.

Sự trống rỗng trong đáy lòng hắn, bỗng chốc được lấp đầy.

Hắn không nghĩ tới sự nghi ngờ hiện nay của Tần Châu và Nhu Dao, Thương Mai đã quên đi tất cả mọi người, lại nhớ được hắn.

Chỉ cần cô còn nhớ được hắn, vậy thì cái gì cũng không quản nữa.

A Ngữ đại phu… Thương Mai giãy khỏi tay của hắn, dùng sức giãy ra, khóc rồi lắc đầu: “Không thể nào, ta tận mắt nhìn thấy chàng bị sói ăn rồi.”

Lời này, khiến Mộ Dung Khanh cũng bình tĩnh một chút.

Cô tận mắt nhìn thấy?

Cô nói như vậy, nhất định là tận mắt nhìn thấy, nhưng người đó rất rõ ràng không phải là hắn.

Người bị sói cắn chết mà cô nói tận mắt nhìn thấy kia là ai?

Người đó bắt buộc phải rất giống với hắn, hoặc theo cô thấy là cùng một người.

Chỉ là, do chú thuật gây ra, là nhìn thấy thi thể, cô mới sẽ tự vẫn, vậy thì, cô đã nhìn thấy thi thể của ai mà tự vẫn? Giống như lời Sở Kính nói, cô tự vẫn, Sở Kính vì cứu cô đã đứt chân, cô mất trí nhớ, sau đó thì mang theo đứa trẻ tới Phong Châu.

Vậy thì, phu quân bị sói cắn nuốt mà cô nhìn thấy, là chuyện trước khi cô mất trí nhớ, vậy cô tại sao chỉ nhớ mỗi chuyện này?

“Ngươi không phải là chàng, ngươi rốt cuộc là ai?” Thương Mai nhìn hắn, nước mắt nơi đáy lòng chưa khô, lại đã có địch ý.

Không biết ký ức trong đầu cô hiện nay, Mộ Dung Khanh không thể trả lời.

Ngược lại là Tần Châu kịp lúc đi tới hỏi: “A Ngữ đại phu, phu quân của ngươi giống hắn không?”

Thương Mai nhìn chằm chằm Mộ Dung Khanh, không thể không thừa nhận: “Phải, gần như giống hệt.”

“Trong thiên hạ, không thể có người giống hệt nhau nhỉ?” Tần Châu muốn nhắc nhở cô.

Thương Mai lại nói: “Đương nhiên không thể giống hệt, cho dù là song sinh, cũng sẽ có vài điểm khác biệt, nhưng người dịch dung lại có thể làm được giống hệt.”

“Ngươi nói hắn giống dịch dung không? Ta quen biết hắn, đây là dáng vẻ vốn dĩ của hắn.” Tần Châu nói.

Thương Mai đã quên những người này, nhưng không quên những gì mình đã học, cô nhìn gương mặt của Mộ Dung Khanh, đó không phải là da mặt giả, là thật.

Nhưng, trên đời này có người giống nhau như vậy sao? Cha của Hổ Đầu…

Cô cố gắng nhớ lại một đoạn ký ức đau thương đó, đoạn ký ức in sâu trong đầu cô, sau đó bắt đầu toàn thân run rẩy, răng lợi va chạm, ánh mắt kinh sợ…

“Không, không, không phải là hắn, không phải là hắn,” Tần Châu thấy bộ dạng này của cô, sợ động phải chú thuật, vội nói: “Hắn là đệ đệ của phu quân ngươi, ngươi nhìn kỹ xem, ngươi nhìn kỹ xem.”

Thương Mai vịn vào thân cây bên cạnh, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Mộ Dung Khanh, đáy mắt Mộ Dung Khanh là một khoảng đau thương, trái tim của cô, cũng tự dưng nhói đau.

Không, nhất định có cái gì không đúng, hắn là ai? Hắn là ai?

Đầu óc của cô giống như có một lượng bông gòn lớn nhét vào, chặn tới mức cái gì cũng nghĩ không thông, nghĩ không thấu.

“Không, các ngươi rốt cuộc là ai? Các người rốt cuộc là ai?” Thương Mai lảm nhảm nói, từng bước lùi lại sau, nhìn bọn họ giống như nhìn thấy quái thú.

Mộ Dung Khanh cũng không nhịn được nữa, đau lòng nói: “Thương Mai, nàng không nhớ ta rồi sao? Ta là Mộ Dung Khanh, lão thất!”

Thương Mai toàn thân rung lên, bỗng nhìn hắn: “Mộ Dung Khanh? Lão thất?”

Nhu Dao luôn nhìn cô, bỗng hô một tiếng: “Không hay!”

Lại thấy Thương Mai đã quay đầu, lao về phía bức tường.

Tần Châu bị dọa tới mức gan phổi nứt vỡ, đang muốn bay qua, lại có một bóng người nhanh hơn nàng ta, trước khi đầu của Thương Mai đập vào tường thì đã ôm lấy cô.

Nhưng, chỉ như này, cũng dọa hắn tới mức tim gần như ngừng đập.

Nhu Dao lập tức chạy tới, rút túi châm từ trong tay áo của nàng ta ra.

Tuy nàng ta không phải là quá am hiểu thuật châm cứu, nhưng những ngày này ở đây, Thương Mai là hết lòng chỉ dạy, cho nên, cao thâm không học được, chút lông tóc cũng đủ dùng rồi.

Sau khi châm cứu, Thương Mai từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Mộ Dung Khanh ôm cô, toàn thân phát run, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Ôm trở về trước, tìm Sở Kính hỏi rõ.” Tần Châu nghiến răng nghiến lợi nói.

Trước đó sợ Thương Mai sinh nghi, sợ động chạm với cô, cho nên tới mấy lần, luôn chưa tìm Sở Kính.

Mộ Dung Khanh chầm chậm ôm Thương Mai đứng dậy, đi vào phòng bên cạnh, cẩn thận đặt cô lên giường, đắp xong chăn, sâu sắc nhìn cô, sau đó, hôn một cái ở trên trán cô, nói với Tần Châu và Nhu Dao: “Hai người ở đây trông nàng ấy, ta đi tìm Sở Kính.”

Sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, đáy mắt như mặt hồ không có gió, không có một chút gợn sóng.

Nhưng, gân xanh trên trán lại có thể nhìn ra đang giật.

Hắn vô cùng tức giận, rảo bước đi ra.

“Vương gia, đừng giết chết hắn.” Tần Châu nói.

Còn cần theo ông ta để hiểu tình trạng của Thương Mai.

Mộ Dung Khanh không lên tiếng, biến mất ở cửa.

Hắn đứng trước cửa, khẽ đẩy ra, sợ động tác quá to, sẽ ảnh hưởng tới Thương Mai ở phòng sát vách.

Trong phòng tối tăm, sau khi cửa mở ra, ánh sáng mới nhanh chóng lọt vào.

Sở Kính đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, biết Mộ Dung Khanh tới rồi.

Ông ta nhìn Mộ Dung Khanh, nhìn đôi mắt u ám của hắn, đáy lòng không khỏi phát run từng cơn.

Nhưng, sau đó, ông ta lại nhìn chằm chằm Mộ Dung Khanh.

Sợ hắn cái gì chứ? Trừ phi, hắn thật sự hy vọng Hạ Thương Mai chết.

Mộ Dung Khanh không có lập tức làm khó, mà từ từ ngồi ở bên cạnh giường, nhìn gương mặt khô quắt đó của Sở Kính, đã cười: “Hoàng đế của Bắc Mạc!”

Nét cười đó, quỷ dị đáng sợ, giống như ác hồn trong địa ngục bước ra.

Sở Kính nhìn hắn, không có đáp trả.

“A Ngữ đại phu, chính là Thương Mai, phải không?” Lời nói của Mộ Dung Khanh, rất nhẹ.

“Ngươi đều biết rồi, còn hỏi? Không thấy ngu xuẩn sao?” Sở Kính lạnh lùng mở miệng.

“Nhưng bản vương hy vọng từ trong miệng ngươi nghe được, nàng ấy là Thương Mai.” Giọng nói của Mộ Dung Khanh vẫn là rất nhẹ, Sở Kính chỉ cảm thấy giọng nói này giống như âm thanh của một thanh đao sắc bén cứa qua cây trúc, tuy nhẹ lại khiến đáy lòng không tự chủ mà phát run.

“Nàng ta chính là Hạ Thương Mai!” Sở Kính đáp.

Mộ Dung Khanh dường như thật sự mong chờ đáp án này của ông ta, sau khi nghe thấy lời của ông ta thì thở phào một hơi, vẻ mặt tươi cười càng rạng rỡ: “Vậy ngươi tại sao gọi nàng ấy là A Ngữ? Ngươi lại từ khi nào làm phụ thân của Thương Mai?”

Mắt của hắn, từ sau khi đi vào thì chưa từng chớp, luôn nhìn chằm chằm vào mặt của Sở Kính, Sở Kính cảm thấy đôi mắt đó chính là một song đao sắc bén, gần như có thể lăng trì ông ta.

“Nàng ta là con gái của Liên Thúy Ngữ.” Sở Kính từ từ điều chỉnh biểu cảm trên mặt, sự suy sụp trước đó bỗng đều thu liễm rồi, khí thế của Đế vương, từ từ trở lại trên mặt, càng mạnh càng mạnh, trong xương tủy, ông ta vẫn là Sở Kính của trước kia, nếu không tránh được, thế nào cũng phải có chút tôn nghiêm.

Ông ta không biết Mộ Dung Khanh sẽ làm cái gì với ông ta, bởi vì, sự bình tĩnh trong đáy mắt Mộ Dung Khanh, giống như một cái bẫy, dẫn ông ta từng bước rơi vào.