Vương Mệnh

Chương 37: Tùng Lâm Đại Chiến



Phát hiện có sự lạ trong rừng, Giang Phong lệnh cho thuyền áp sát bờ, rồi đích thân lên bờ tra xét.

Giang Phong có Ẩn thân thuật, đảm nhận việc tra xét vô cùng thích hợp, còn 2 gã hộ vệ và 2 gã sĩ binh đều là phổ thông NPC, bị sát tử là vĩnh viễn biến mất, nên Giang Phong không loạn dụng.

Hơn nữa bọn họ không có kỹ năng gì đặc biệt, nếu xuất hiện còn có thể bứt dây động rừng, không có lợi.
Tiến gần hiện trường, quanh cảnh khiến Giang Phong không khỏi chấn kinh.
Cục trường hỗn loạn, cực kỳ hỗn loạn.

Có nhân, có thú, có cả Man binh.

Hơn trăm người chơi đang bao vây một đội mười tên Man binh.

À không.

Phải nói là mười tên Man binh đang bao vây hơn trăm người chơi, bởi bọn họ bị phân thành mấy nhóm nhỏ độ hai, ba mươi người, đâu lưng vào nhau kiên cường chống lại sự tấn công mãnh liệt của bọn Man binh.

Bọn Man binh không trực tiếp chiến đấu mà mỗi tên chỉ huy khoảng 20 dã thú, có sói rừng, có báo gấm, điên cuồng vây công địch phương.

Song phương lẫn vào nhau, chẳng phân hậu phương, chẳng phân tiền tuyến, khích chiến cực kỳ khốc liệt, chém giết bất kể sinh mạng.
Một bên là hơn trăm người chơi, phải đối phó với hai trăm dã thú mất hết lý trí, chỉ biết điên cuồng lao vào địch thủ cắn xé.

Không chỉ có thế, bọn Man binh thỉnh thoảng còn nhân lúc phòng ngự sơ hở, thừa thế công kích, khiến bọn họ khổ không kể siết.
Thế nhưng, những người kia chiến đấu rất kiên cường, lại rất có phép tắc, chiến sĩ vây quanh bên ngoài, pháp sư, cung thủ ở trong, liên tục thi triển pháp thuật.

Nhờ đó mà chiến cục vẫn chưa thể ngã ngũ.

Chỉ sau khi Giang Phong đến hiện trường hơn khắc, bọn họ đã sát tử được hơn trăm dã thú, nhưng cũng phải đối bằng cái giá rất nặng nề, hơn năm mươi sinh mạng đã ngã xuống dưới móng vuốt của bầy thú dữ cùng độc thủ của bọn Man binh.

Chỉ trong khoảng thời gian không lâu, hàng trăm sinh mạng đã ngã xuống đủ thấy cuộc chiến thảm liệt đến mức nào.


Hơn nữa, bọn Man binh đều có trang bị Độc trủy thủ, khiến địch phương phải đối phó vô cùng chật vật.
Nhìn mấy chục người chơi bị sát tử, thi thể vẫn còn nằm trên mặt đất, Giang Phong khẽ lắc đầu.

Không dưng chẳng ai chạy vào đây làm gì.

Chắc chắn bọn họ đã nhận nhiệm vụ gì đấy, vì tưởng lệ mà mạo hiểm.

Trời làm hại, đáng thương.

Tự làm hại, đáng chết a.

Có gan mạo hiểm thì cũng phải có gan gánh vác hậu quả.
Trong “Vương Mệnh” người chơi sau khi bị sát tử sẽ bị giảm 1 cấp, và phải 30 phút sau đó mới có thể đăng nhập, trong khoảng thời gian này, thi thể sẽ lưu tại nguyên địa.

Trang bị trên người và trong hành trang tùy xác suất mà rơi ra.
Song phương chiến đấu một lúc nữa.

Dã thú đã bị giết sạch, nhưng những người còn sót lại cũng không quá hai mươi.

Thế cuộc biến đổi, bọn họ dựa vào số đông, chuyển sang vây đánh mười tên Man binh.

Bọn họ nhân số đông hơn, nhưng bọn Man binh có đẳng cấp cao hơn, vì thế mà tuy chiếm thượng phong, bọn họ vẫn không thể giành được áp đảo tính.

Có điều, nếu bọn họ không quá khuyết dược, giành thắng lợi chỉ là chuyện sớm muộn.
Tưởng đâu chiến cuộc sẽ nghiêng dần về phía những “dũng sĩ” kia.

Nào ngờ, trong lúc bọn họ vừa thở phào vì thoát khỏi hiểm cảnh, chợt đâu trong rừng có một loạt ám khí bắn ra, khiến vài kẻ trong lúc bất phòng, không kịp né tránh, bị trúng ám khí, rồi trúng độc, liên tục thất huyết.

Cùng lúc đó, ở phía đối diện, hàng loạt phong tiễn phóng ra, cũng đả thương thêm mấy người nữa.
Bị tiền hậu hiệp kích, bọn “dũng sĩ” dần rơi vào thế kém, đối chiến Man binh thì phải luôn đề phòng phía sau, còn phân binh truy lùng kẻ tập kích thì không đủ nhân lực.


Với nhân số hiện tại, đối phó bọn Man binh đã khá là chật vật.

Không còn cách nào khác, cả bọn chỉ đành liều mạng.

Nhờ thế mà tạm vãn hồi cục diện.
Giang Phong suy nghĩ giây lát, quyết định chuyển một vòng, truy tìm hai kẻ giấu mặt.

Kẻ phóng ám khí là một lão già Man tộc, ngoại mạo và trang thức tương tự với lão đại vu mà Giang Phong đã gặp ở Giang Lâm thôn.

Nhưng kẻ kia lại là một thiếu niên, tuổi độ 16, vận trường bào bằng vải thô, đầu đội mão cỏ, chân đi giày cỏ, liên tục phát xuất phong tiễn, ánh mắt nhìn những người kia đầy vẻ hận thù.
Nhìn thiếu niên pháp sư, Giang Phong khẽ lắc đầu.

Thấy chiến cục đã gần tàn với phần thắng đang nghiêng dần về phe Man binh, Giang Phong quay lại bờ sông, huy động hộ vệ và sĩ binh lên bờ.

Còn 2 chiếc bè và 2 tiểu thuyền được lệnh di chuyển ra giữa dòng để đề phòng bất trắc.

Giang Phong không sợ bọn Man binh, nhưng lo những người chơi kia túng thế làm càn.

Lòng người khó lường a.

Trước khi hành sự đều suy tính kỹ lưỡng vốn là tác phong của Giang Phong.

Dù đôi khi cẩn thận một cách không cần thiết, nhưng cẩn tắc vô ưu mà.

Lo trước vẫn hơn.
Giang Phong thống lĩnh 2 hộ vệ và 2 sĩ binh nghênh ngang tiến thẳng đến hiện trường, quang minh chính đại đứng ngoài quan chiến.

Song phương tuy vẫn không ngừng chiến, nhưng đều nhìn bọn Giang Phong với ánh mắt đề phòng.

Mấy người chơi kia đều tỏ vẻ kinh ngạc.


Giang Phong thì như phong lưu công tử, còn bọn sĩ binh, hộ vệ thì trang bị toàn thân, theo bọn họ thì đội ngũ khá lạ lùng.
Giang Phong cũng không vội tham chiến, chỉ đứng ngoài quan sát.

Chuyện gì không có lợi, Giang Phong không làm.

Chẳng phải cổ nhân đã nói : nhân bất vi kỷ, trời tru đất diệt đó sao.

Giang Phong không tự nhận mình là thánh nhân, xả thân hy sinh vì đại nghĩa.

Mà ở đây cũng chẳng thể xem là đại nghĩa được, hy sinh ích gì.

Hơn nữa, sau khi xong chuyện còn có thể bị đổ cho là cướp quái đoạt trang bị.

Bách hại vô nhất lợi a.

Không làm.

Chờ chiến hậu thu thập tàn cuộc có lợi hơn.
Chiến cuộc dần tàn, nhóm người chơi chỉ còn lại năm người có thể tiếp tục chiến đấu, nhưng đều ở vào thế cùng lực kiệt.

Phe Man binh tính cả lão già cũng còn lại 5.

Bọn Man binh đẳng cấp cao hơn, lại có thêm thiếu niên pháp sư ở ngoài, nên thắng bại chỉ là vấn đề thời gian.
Năm vị “dũng sĩ” chiến đấu trong tuyệt vọng, mỗi lúc một thêm cật lực, thấy thế nguy, một người trong bọn hướng về Giang Phong cầu viện :
- Bằng hữu.

Giúp chúng ta đối phó bọn chúng.

Chúng ta sẽ hậu tạ.
Giang Phong suy nghĩ một lúc, quyết định động thủ, nhưng vì không muốn để lộ thân phận nên chỉ lệnh cho bọn sĩ binh hộ vệ tham chiến.

Hơn nữa, đối thủ không đáng để Giang Phong xuất thủ.

Song phương giao chiến lâu như thế rồi, lại là quần chiến, dù có sát tử được bọn Man binh cũng chẳng hy vọng thu hoạch được thứ gì đáng giá, đương nhiên là đối Giang Phong không đáng giá.


Còn mấy vạn kinh nghiệm, đối Giang Phong lúc này cũng không phải là nhiều.

Để bọn sĩ binh chiến đấu còn có thể thu được ít kinh nghiệm.

Hai gã hộ vệ thường xuyên theo Giang Phong chiến đấu, hiện giờ đều đã 41 cấp.
Bọn sĩ binh và hộ vệ cũng không gia nhập cuộc chiến mà thẳng đến chỗ ẩn nấp của lão già Man tộc.

Lão cả kinh, vội phóng ám khí.

Thế nhưng, ám khí chỉ thật sự nguy hiểm khi nào là “ám”, còn khi trở thành “minh” thì hiệu quả rất hạn chế.

Chỉ có một gã sĩ binh bị trúng ám khí, trúng độc thất huyết.

Ba gã còn lại thừa thế xông vào.

Ba gã cận chiến chức nghiệp quần ẩu một lão già viễn trình chức nghiệp, kết quả không có gì khó đoán.

Sau một hồi bạo đả, lão già Man tộc đành làm vong hồn dưới kiếm đối phương.
Giang Phong thi triển tế tự kỹ năng “Tam Tổ chúc phúc” bổ sung sinh mạng cho gã sĩ binh trúng độc cho đến khi thời gian trúng độc qua hết, gã không còn đáng ngại nữa, mới bước tới luyện hết vật phẩm trên đất.

So với cuộc chiến ở Giang Lâm thôn, thu hoạch không mấy khả quan :
‘Man tộc đại vu thủ cấp : đặc thù vật phẩm.

Giao nộp Quan phủ sẽ được tưởng lệ.”
“Truyền thừa thạch : đặc thù vật phẩm.

Bí phẩm của đại vu.

Lưu lại kỹ năng truyền cho người được truyền thừa, tiêu hao pháp lực = đẳng cấp x10; yêu cầu : đẳng cấp kỹ năng = đẳng cấp /2.

Đại vu có thể dùng sinh mạng vi đại giới, đẳng cấp kỹ năng = đẳng cấp đại vu, hậu quả : đại vu tử vong.

Kỹ năng truyền thừa yêu cầu không thay đổi.”
Ai ! Đúng là chẳng đáng để xuất thủ a.