Trong nội viện của hiệu thuốc Độ An, sau khi bận việc cả nửa buổi trời, Ninh Thần mới có thời gian nhìn đến bồn tắm nước nóng bên cạnh.
Tiếp theo, hắn nhìn sang Mộ Thành Tuyết trên giường.
Trong nhất thời, quả tim và khối óc cùng tranh đấu lẫn nhau, là cởi hay không cởi đồ của nàng ấy đây?
“Vẫn không thể chiến thắng được lương tâm nha!”
Ninh Thần sờ nhẹ vào ngực mình, phát hiện cõi lòng vẫn còn chút hổ thẹn.
Đây chứng tỏ hắn không phải người có lòng lang dạ sói, nhưng chuyện gì cũng đều có nguyên nhân của nó cả.
Rốt cuộc, có phải hắn là một kẻ chỉ biết câu nệ tiểu tiết hay không?
Ninh Thần cố gắng thuyết phục bản thân, cứ duỗi tay ra rồi rút lại.
Đột nhiên, hắn nhớ rằng phụ nữ ở thời đại này thật ra khá bảo thủ; nếu đích thân hắn làm vậy, dù đúng là có lý do chính đáng thì cũng không mấy thích hợp.
Lão chưởng quỹ ơi! Ông hại chết ta rồi!!!
Ninh Thần thầm oán trách nhẹ một câu, sau đó nhìn chằm chằm Mộ Thành Tuyết trong chốc lát.
Rốt cuộc, hắn khẽ khàng quyết định.
“Ta không vào địa ngục, vậy ai vào địa ngục?”
Sau khi hạ quyết tâm, Ninh Thần cẩn thận bước tới cạnh giường, lại cẩn thận nhìn Mộ Thành Tuyết lần nữa.
Xác định nàng sẽ không tỉnh lại trong một thời gian ngắn sắp tới xong, hắn mới yên tâm cởi bỏ phần áo phía sau lưng của nàng.
“A...”
Đột nhiên, Mộ Thành Tuyết khẽ lẩm bẩm, còn cơ thể mềm mại của nàng cũng chuyển động nhè nhẹ.
Biến cố này khiến Ninh Thần rùng mình một cái, mà bàn tay đang vươn ra của hắn cũng lập tức bị rút về.
“Thật quá đáng sợ mà!”
Ninh Thần chường ra một bộ mặt như đưa đám.
Bà thím này chính là kẻ tàn nhẫn, dám cả gan ám sát luôn Hạ hoàng mà.
Ngộ nhỡ nàng tỉnh lại rồi phát hiện ra gì đó, phỏng chừng hắn phải thật sự vào cung làm thái giám rồi.
Roẹt...!
Ninh Thần xé lấy một mảnh vải từ y phục, tự bịt mắt mình lại, sau đó thầm cảm thán bản thân đúng là một vị chính nhân quân tử.
Che mắt xong, xác thật là mình không nhìn thấy gì, Ninh Thần mới thở dài một hơi, thầm tiếc nuối đôi chút.
Hành vi vừa rồi cũng tương tự một câu danh ngôn khá nổi tiếng, rằng: Đàn ông ấy mà, hay còn được gọi là cầm thú đấy!
Chẳng rõ Ninh Thần có tự nhận ra hay không, nhưng hắn quả thực là một người rất thạo việc cởi quần áo cho người khác.
Huống chi, trang phục của Mộ Thành Tuyết cũng không phải dạng khó cởi, chỉ cần kéo tới giật lui vài chỗ là xong.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, ngộ nhỡ có bất cẩn mà dẫn đến hành vi đụng chạm thân thể, đó hoàn toàn là vấn đề của lương tâm.
Đương nhiên, nếu là thật đi chăng nữa, dù có đánh chết thì hắn vẫn không thừa nhận.
Một lúc sau, Ninh Thần cẩn thận bế Mộ Thành Tuyết vào trong bồn tắm.
Vừa mới cởi bỏ lớp vải che mắt ra, hắn lập tức liếc mắt nhìn bàn tay mình để rồi cười ngốc nghếch ngay lập tức, cuối cùng mới hạ quyết tâm là sẽ không rửa cái bàn tay này trong 2 ngày.
Việc còn lại thì dễ dàng xử lý hơn.
Ninh Thần canh gác ngay bên cạnh bồn tắm, cứ mỗi một khắc lại đổ thêm một ít nước nóng vào.
Suốt quá trình này, hắn chỉ ngồi im tại đó mà ngắm thời gian trôi.
“A a...”
Đột nhiên, Mộ Thành Tuyết khẽ rên một giọng đau đớn kéo dài từ trong bồn tắm trước khi ọc ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả làn nước trong.
“Mộ Thành Tuyết!”
Ninh Thần đang muốn bước tới, nhưng Mộ Thành Tuyết kịp thời ngăn cản trong lúc nửa tỉnh, nửa mê.
“Đừng mà!”
Chỉ một tiếng ‘đừng mà,’ nhưng hắn lại có thể nhận ra sự thống khổ trong đó.
Bọt nước bắn tung tóe xung quanh người Mộ Thành Tuyết; mái tóc dài của nàng phất lên; chân khí trong cơ thể tán loạn bạo động.
Trong nhất thời, bàn ghế xung quanh đó tung bay tán loạn, vỡ nát thành từng mảnh gỗ vụn.
Thậm chí cách đó không xa, Ninh Thần cũng chịu cảnh tai bay vạ gió, bị đánh văng ra ngoài.
Đùng...!
Ninh Thần bay đập vào tường trước khi ngã xuống đất.
Hắn nôn ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là bị nội thương không nhẹ.
“Đúng là không tìm đường chết, sẽ không chết mà!”
Ninh Thần chật vật đứng dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng trước khi bước nhanh về phía trước nhằm kiểm tra tình trạng của Mộ Thành Tuyết lúc này.
“...”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Ninh Thần trước mặt, Mộ Thành Tuyết còn chưa kịp nói chuyện thì lại ngất đi.
Ninh Thần giật thót cả mình, sau đó bèn vươn tay sờ nhẹ vào mạch đập bên gáy của nàng.
Nhận ra vẫn còn nhịp tim, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem xét kỹ hơn một chút, Ninh Thần nhận ra sắc mặt của Mộ Thành Tuyết đã tốt hơn rất nhiều, khác hẳn lúc trước đây.
“Lão chưởng quỹ đáng hận kia! Sao không nói sớm hơn, khiến mình bị đánh đau muốn chết hà!” Thấy Mộ Thành Tuyết không sao cả, Ninh Thần rốt cuộc cũng an lòng, thế là nhe răng chịu đau mà càu nhàu một câu.
Mới có mấy ngày, nhưng lượng máu mà hắn ói ra đã gần bằng với nửa đời trước.
Cứ tiếp tục như vậy, chưa đợi đến lúc Trưởng Tôn chém hắn, hắn cũng đã chết vì mất máu rồi.
Mặc dù lầm bầm như thế, Ninh Thần vẫn tiếp tục tự che mắt mình lại rồi bế Mộ Thành Tuyết ra khỏi bồn nước.
Sau đó, hắn lau khô thân thể nàng, ôm nàng đến giường rồi đắp một tấm chăn lên người.
Lúc này, hắn mới tháo băng vải bịt mắt ra,
Nhìn đường cong nhấp nhô trên chiếc chăn bông, Ninh Thần thầm thở dài.
Hắn đã đoán đúng vào cái lần gặp gỡ đầu tiên, làm gì có nữ nhân nào phẳng lì như vậy?
Tí tách...!
Vào lúc này, Ninh Thần đột nhiên cảm thấy sống mũi nóng ran; một giọt máu chảy ra, trượt xuống áo, ngay rơi trên ngực, trông vô cùng chói mắt.
Ninh Thần đỏ hết cả mặt, sau khi suy nghĩ một chút bèn quyết định đi tìm lão chưởng quỹ khám sơ cho mình.
Hắn đoán rằng, bản thân mình không thể nào mất mặt như thế được, hẳn là vì cơ thể bị trọng thương bởi cơn chấn động vừa rồi.
...!
Một lát sau...!
Trong phòng riêng của lão chưởng quỹ, Ninh Thần lo lắng nhìn lão ta bắt mạch cho mình.
Hắn cứ sợ vị đại phu này nói mấy câu kiểu, ‘lục phũ ngũ tạng của ngươi đã bị thương nặng, không có thuốc nào trị được...’
“Không sao cả! Chỉ cần uống hai phần thuốc là ổn ngay”, lão chưởng quỹ rụt tay về, thông báo tình trạng cho hắn biết.
“Phù...” Ninh Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng còn tốt; nhưng khi nhớ tới mình vô duyên vô cớ mà chảy máu mũi ban nãy, hắn lo lắng hỏi: “Thật sự không sao à? Vừa rồi, ta còn bị chảy máu mũi đấy.”
Nghe vậy, lão chưởng quỹ bình tĩnh liếc Ninh Thần một cái, nói, “Người trẻ tuổi, huyết khí thịnh vượng là chuyện bình thường.
Nếu ngươi còn lo lắng, ta sẽ kê cho một đơn thuốc thanh nhiệt là được.”
“À khụ khụ...!Vậy thì không cần, không cần.” Ninh Thần thầm lúng túng, vội ho khan hai tiếng để lấp lửng qua việc này.
“Ninh huynh đệ, chẳng phải ngươi đã cùng Hoàng hậu nương nương hồi cung ư? Cớ sao lại...” Lão chưởng quỹ ngập ngừng, không biết có nên nói tiếp hay không.
Dù sao đi nữa, lão cũng không nên hỏi quá nhiều chuyện liên quan đến nội cung.
“Ha ha...”
Ninh Thần cười xấu hổ; hắn không muốn nói dối, nhưng cũng không thể nói thật được, đành phải nhếch mép cười hàm hồ.
Trước vẻ bối rối của Ninh Thần, lão chưởng quỹ cũng không ép buộc, lại sảng khoái bảo: “Nếu Ninh huynh đệ không muốn nói thêm, tại hạ cũng không làm khó dễ.
Mấy ngày này, Ninh huynh đệ có thể yên tâm ở lại đây.
Chờ vết thương của cô nương kia thuyên giảm rồi rời đi cũng không muộn.”
“Cảm ơn lão chưởng quỹ.” Ninh Thần chắp tay đa tạ.
Tuy nói vậy, thực ra hắn vẫn cần phải suy nghĩ xem bản thân sẽ đi về đâu trong tương lai.
Dù sao đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài; Trưởng Tôn thông minh như vậy, nếu có thể đoán ra nơi này thì hắn chết chắc.
Hắn không thể đảm bảo là Trưởng Tôn sẽ buông tha cho hắn.
Một mình xuất cung không phải chuyện đùa, mà hắn còn xuất cung trên danh nghĩa của Trưởng Tôn.
Có thể nói, nếu như bị bắt về, tính mạng của hắn đều phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của Trưởng Tôn.
Tuy Trưởng Tôn nổi tiếng với danh hiệu hiền lương thục đức, nhưng nếu đã có thể sừng sững không ngã giữa những cuộc ‘câu tâm đấu giác’ trong nội cung như vậy, chỉ có kẻ ngu mới tin Trưởng Tôn là kẻ nhẹ dạ tha người.
(Câu tâm đấu giác: dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau.)
Ninh Thần vò đầu bứt tai trong lúc cất bước quay về căn phòng cũ; không có tiền - đây mới là vấn đề lớn nhất lúc này.
Vì xuất cung gấp gáp trong hôm nay, hắn không dám mang theo bất cứ thứ gì có giá trị, ngoại trừ mảnh ngọc bội của Trưởng Tôn.
Nhưng mà, dù có đánh chết thì hắn cũng không dám bán vật này đi.
Cót két...!
Đẩy cửa ra, Ninh Thần dời một cái ghế đẩu đến cạnh giường rồi ngồi xuống, ngơ ngác nhìn Mộ Thành Tuyết trên giường.
Lão tổ tông này mà tỉnh lại, chắc chắn khoảng 80 – 90% là rời đi ngay.
Hay là, hắn nên mặt dày mày dạn nhờ nàng dắt hắn đi theo nhỉ?
“Ặc...”
Nghĩ đến đây, Ninh Thần không khỏi sửng sốt một chút.
Hắn đột nhiên nhận ra rằng, ngoài cái tên Mộ Thành Tuyết ra thì hắn chẳng biết gì về nàng cả, mà thậm chí còn chẳng biết đó là tên thật hay giả nữa.
Ninh Thần lập tức cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Vì một nữ nhân không quen không biết, không rõ lai lịch như vậy, suýt chút nữa là hắn tự kết liễu luôn mạng sống của bản thân.
Không những thế, chẳng biết hắn còn có thể tiếp tục sống sót yên ổn trong tương lai hay không nữa?
“Bị ma quỷ ám ảnh rồi...”
Ninh Thần khẽ thở dài! Nam nhân nha....!Không nên dễ dàng hứa hẹn như vậy, bằng không sẽ thật sự chết người đấy!
Đến nửa đêm, trong lúc suy nghĩ lung tung, Ninh Thần đã tựa lưng vào cạnh giường mà ngủ thiếp đi.
Lão chưởng quỹ cũng bận việc ở tiền đường, thế nên cũng chẳng hề đến đây quấy rầy.
Khi ánh ban mai chói mắt dần, Ninh Thần mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt, hắn lập tức phát hiện có một đôi mắt sáng ngời đang nhìn mình chằm chằm.
Cũng không phản ứng gì nhiều, hắn chỉ vẫy nhẹ tay, “Chào...”
Chưa kịp nói hết câu, Ninh Thần đột ngột bật người dậy, nhận ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn vô thức lui về sau hai bước, gượng cười nói: “Ngươi...!Ngươi tỉnh rồi à?”
Mộ Thành Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ, chỉ gật đầu rồi bình tĩnh đáp: “Có thể tránh mặt một chút không? Ta muốn thay y phục.”
“Dĩ nhiên...”
Ninh Thần xoay người rời đi cùng với nỗi thấp thỏm trong lòng.
Tuy hắn là đang cố gắng cứu người, nhưng tựu chung là cũng không thích hợp cho lắm.
Thời đại này quá khắt khe với phụ nữ; theo một khía cạnh nào đó, hành động của hắn đã hủy đi sự trinh tiết của nàng.
Sự bình tĩnh của Mộ Thành Tuyết khiến hắn hơi bất an, hoặc có lẽ do hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Ninh Thần chỉ mới đến thế giới này có vài ngày, nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Giờ ngẫm lại, thật ra hắn vẫn cảm thấy có chút mơ màng.
Mọi chuyện quá hư ảo, ảo đến mức hắn cứ có cảm giác như đang gặp một giấc mộng dài.
Hắn sợ rằng, vào thời khắc mà cơn mộng mị này tan vỡ, liệu có ai còn nhớ đến sự tồn tại của hắn hay không?
Có tiếng mở cửa vang lên, Mộ Thành Tuyết bước ra ngoài.
Vẻ mặt của nàng hơi tái, nhưng dù thế cũng không giấu được vẻ mỹ lệ động lòng người kia.
“Đa tạ ngươi.”
Mội lời đa tạ, đã đủ diễn tả hết những gì từng xảy ra trong ngày hôm qua.
Mộ Thành Tuyết nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Ninh Thần cảm thấy cõi lòng nặng trĩu.
Trong bầu không khí im lặng này, cả hai đều không biết phải nói gì.
“Ta phải đi,” Mộ Thành Tuyết nói nhỏ sau một lúc thật lâu.
“Nhanh như vậy?” Ninh Thần giật mình, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt mà thất thanh hỏi.
“Đi lâu như vậy, đã đến lúc phải quay về rồi.” Nhìn Ninh Thần chằm chằm, Mộ Thành Tuyết vẫn giữ giọng kiên định, không hề thay đổi.
“Hôm nay à?” Nói xong, Ninh Thần chợt cảm giác rất bực mình một cách vô cớ.
Cảm giác này cứ như hắn vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trong vậy.
“Ừm.”
Mộ Thành Tuyết gật đầu; vẻ mặt và giọng điệu của nàng vẫn bình tĩnh dửng dưng, khiến người bên cạnh khó có thể nhận ra bất cứ một gợn sóng tâm tình nào.
“À, vậy chúc ngươi lên đường bình an.
Nếu hữu duyên, sẽ gặp lại.” Ninh Thần cười nhẹ, giả vờ thản nhiên đáp lời.
Mộ Thành Tuyết thầm thở dài, cũng muốn nói một “hữu duyên tương ngộ”.
Chỉ là vừa há miệng, cuối cùng nàng lại nói không thành lời.
Kế đó, Mộ Thành Tuyết xoay nhẹ bàn tay, lấy ra một tờ giấy màu vàng óng.
Nàng đưa tờ giấy ấy cho Ninh Thần, dặn dò một câu: “Cho ngươi cái này! Không được để ai biết nhé!”
“Để làm gì á?” Nhận lấy tờ giấy rồi quan sát sơ qua những ký tự lít nhít trên đó, hắn hiếu kỳ hỏi.
“Tâm pháp.” Mộ Thành Tuyết nói khẽ.
“Dùng để tăng cường sức khỏe ấy à?” Nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người đêm đó, Ninh Thần mỉm cười.
“Ừa.” Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Thành Tuyết cũng nở một nụ cười; nàng vuốt cằm, đáp.
“Nhớ tự chăm sóc bản thân mình, đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc nữa.” Ngay thời khắc chia tay, rốt cuộc thì Ninh Thần cũng không yên tâm cho lắm, liên tục căn dặn nàng đôi ba câu.
“Ừm mà.” Mộ Thành Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, nét mặt cũng dịu dàng hẳn đi.
“Sắp phải xa nhau rồi, hay chúng ta ôm nhau một cái nhé?” Vì không muốn để bầu không khí quá mức nặng nề, hắn dang hai tay ra, trêu đùa một câu.
Mộ Thành Tuyết chợt run nhẹ, nhưng lại không né tránh, tùy ý để Ninh Thần ôm vào lòng.
“Phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Cảm thụ “nhuyễn ngọc ôn hương” trong lồng ngực mình, Ninh Thần vô thức siết chặt đôi tay lại, như thể muốn giữ mãi cảm giác hiện tại vào tận đáy lòng...!
...!
Mộ Thành Tuyết cũng đã đi rồi, mà chút ấm áp trong lòng cũng đã tan biến theo làn gió nhẹ, bặt tung bặt tích.
Ninh Thần chợt cảm giác rất đau lòng, thật thống khổ nhưng khó có thể bộc bạch cùng ai.
Tờ giấy vàng óng trong tay hắn vẫn còn vương lại vài vết máu.
Ninh Thần không ngốc, đương nhiên biết rõ vật này từ đâu ra.
Chỉ vì một câu nói đùa vô ý, mà Mộ Thành Tuyết lại liều mạng xông vào ngự thư phòng của Hạ hoàng giữa đêm khuya.
Nàng quá ngốc, ngốc đến mức làm hắn đau thấu tim gan.
Mãi cho đến cuối cùng, hắn vẫn không biết gì về nàng.
Hai người gặp gỡ nhau trong một tình huống kỳ lạ, lại bất đắc dĩ mà thấu hiểu nhau, rồi lại bất đắc dĩ mà tin tưởng lẫn nhau.
Ọc...!
Tâm trạng ngột ngạt bị chấn động, dẫn đến một ngụm máu nào đó trào ra từ khóe miệng.
Ninh Thần dừng bước, chệnh choạng như muốn té ngã.
Haiz....!
Cách đó không xa, lão chưởng quỹ khẽ thở dài nhưng cũng không hề bước tới, chỉ để mặc kẻ thương tâm tự mình gậm nhắm vết thương lòng....