Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 45: Thế thân của Tam Tiểu Thư

Editor: pemichio

Beta: Song Ngư Nhi

“Dạ, Bách Hợp sẽ xuống nghỉ ngơi ngay, tiểu thư, người cũng nên đi nghỉ sớm một chút.” Thấy Huyết Đại gật đầu một cái, nàng liền lui ra ngoài, thuận tiện cũng đóng cửa lại. Huyết Đại đi tới trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ánh trăng, sau đó lên giường ngủ. Nhưng bên ngoài cửa sổ vẫn cón một bóng dáng thon dài đứng đó chờ đến khi nàng tắt đèn nghỉ ngơi mới ẩn thân biến mất trong bóng tối.

Bên trong phủ Hộ Quốc Tướng quân, một cô gái bạch y lặng yên không tiếng động xuất hiện tại bên trong một góc viện nào đó. Ngay sau đó, bên trong nhà cũng đi ra một cô gái với gương mặt và cách ăn mặc y hệt cô gái kia, cô gái nhìn thấy Huyết Đại ngay lập tức tiến lên hành lễ.

“Mai Nhược thỉnh an tiểu thư.” Cô gái mới từ bên trong nhà đi ra chính là Mai Nhược, nàng cũng là một thành viên trong Lưu Vân Các, am hiểu nhất là thuật dịch dung và bắt chước, chỉ cần là người mà nàng gặp qua một lần thì nàng đều có thể bắt chước được đến bảy tám phần, mặc dù không thể hoàn toàn tương tự, nhưng ứng phó với những người ngu ngốc ở đây thì vẫn dư dả.

“Ừ, chúng ta vào nhà rồi nói.” Nói xong nàng cũng đi về phòng mình, sau lưng là Mai Nhược đi theo sát nút. Sau khi đi vào bên trong nhà liền đóng cửa lại, lúc này mới bắt đầu hỏi: “Những lời muội nói torng thư là như thế nào? Tình huống cụ thể là như thế nào, muội hãy nói lại cho ta rõ một chút.”

“Là như vậy tiểu thư, Mai Nhược ẩn vào trong phòng phu nhân để thăm dò tin tức, kết quả nghe được bọn họ đang thương lượng hôn sự của đại tiểu thư, mụ phu nhân kia không muốn để cho đại tiểu thư gả cho tên vương gia tàn phế kia, nên hai người họ âm mưu muốn đẩy tiểu thư đi. Mai Nhược sợ hỏng việc nên vội nàng bảo tiểu thư trở lại.” Hai mẹ con này cực kỳ đáng ghét, ngày thường khi đễ Tam tiểu thư giả mạo là nàng thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn muốn hãm hại tiểu thư, muốn tiểu thư gả cho tên vương gia tàn phế đó, nàng chỉ vừa nghĩ đến thôi là đã hận không thể xông lên cho các nàng một cái tát, chỉ là do thân bất do kị nên không thể làm được mà thôi.

“Hóa ra là như vậy, ta biết rồi. Muội cứ trở về trước đi, nơi này đã có ta xử lý là được rồi, muội trở về ban giúp đỡ Mẫu Đan, có một mình muội ấy chỉ ợ không xử lí hết.” Nếu nàng đã trở lại thì cũng nên xử lí chuyện của mình cho tốt.

“Tiểu thư, nếu không Mai Nhược tìm vài người đến thay ngài dạy dỗ ả đại tiểu thư kia một chút. Nàng ta thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà, lại dám đánh chủ ý lên tiểu thư.” Mai Nhược nghiêm mặt, nắm chặt quả đấm, tức giận bất bình nói.

“Không cần, giáo huấn nàng hãy để ta tự ra tay, chút chuyện nhỏ này không cần phải xuất động người trong Lưu Vân Các, bây giờ bọn họ cũng đủ bận rộn rồi.” Dạy dỗ bọn chúng chỉ cầm mình nàng là đủ, cần gì phải mượn tay người khác.

“Vậy cũng tốt, vậy Mai Nhược xin về trước, tiểu thư bảo trọng.” Khẽ cúi người một cái rồi lui ra ngoài, từ trước đến giờ, tiểu thư chính là người có chủ kiến, hiện giờ nàng cũng không cần ở đây nữa.

Mới vừa đổi về thân phận Tam tiểu thư thì đã có người tới cửa tìm nàng, người tới bên ngoài đã bắt đầu kêu tên của nàng, thấy không có người nào để ý tới nàng ta, nàng ta liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào, thấy một bộ dáng thoải mái, nhàn nhã đang uống trà của Huyết Đại, nàng ta liền nổi trận lôi đình, quát Huyết Đại: “Ngươi được lắm, Ôn Mạt, bản tiểu thư gọi ngươi, thế mà ngươi lại làm bộ như không nghe thấy, còn dám ở trong này uống trà, không đề ý tới ta? Ngươi chán sống rồi đúng không?” Kẻ ngu đáng chết này, từ lúc nào mà nó dám không để mình ở trong mắt? Không cho chút giáo huấn thì chắc chắn kẻ ngu này sẽ quên mất đích nữ là đại tiểu thư nàng sao?

Đại tiểu thư ngang ngược, kiêu ngạo đi về phía trước, đoạt lấy cái ly trên tay nàng dùng sức đập xuống đất, khiến bọt nước văng khắp nơi, dính ướt quần áo của Huyết Đại. Huyết Đại nheo mắt nguy hiểm nhìn lên ả “đích nữ” không biết sống chết trước mặt, ý lạnh nơi đáy mắt lạnh đến mức dường như có thể làm cho đóng băng người khác. Còn cái vị đại tiểu thư ngang ngược, kiêu ngạo kia hình như cũng bị giựt mình, khẽ ngẩn người, trong lòng dâng lên một hồi lạnh lẽo. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ khi nào mà kẻ ngu này có loại ánh mắt sắt bén này chứ?