Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 133: Kỳ Lân chết

Tiểu nha đầu ôm lấy tay Dạ Khuynh Thành, gắt gao ôm chặt, sợ nếu buông lỏng thì phụ thân sẽ biến mất, bọn họ vừa mới nhận nhau, không thể để phụ thân lại rời đi, bọn chúng nhất định phải đưa phụ thân về với mẫu thân, để cả nhà bọn họ được đoàn tụ hạnh phúc.

Dạ Khuynh Thành còn muốn an ủi bọn chúng một phen, tiếc rằng tình huống không cho phép.

“Hai tiểu súc sinh chết tiệt, nếu không phải các ngươi đến đây náo loạn, Thiên Tà của ta sẽ không phải chết, đều tại các ngươi, hôm nay nếu ta không xé xác các ngươi ra làm trăm nghìn mảnh thì tên ta sẽ không phải là Tường Vi, chịu chết đi!”

Theo bản năng, nàng lựa chọn dùng cái tên mà Thiên Tà đặt cho mình, bởi vì nàng yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng yêu luôn cái tên hắn ban cho mình, dù cho đây vốn không phải tên thật của nàng, nhưng nàng cam nguyện, chỉ cần là hắn cho, nàng đều yêu.

Nữ nhân nói xong liền giơ mười móng vuốt chộp về phía hai tiểu hài tử, bộ dáng hung ác phối hợp với vết thương khủng bố trên mặt nàng, cả người không khác gì nữ la sát đến từ địa ngục, khủng bố và hung ác.

Dạ Khuynh Thành thấy vậy, cuống quít đem hai đứa nhỏ che ở sau lưng mình, chính hắn lại không thể tránh được, dù cho hắn không bị thương cũng không phải là đối thủ của nàng, huống chi bây giờ bản thân hắn đã bị trọng thương?

Cứng đối cứng như vậy chắc chắn chỉ có con đường chết, Nhật thần và Nguyệt thần ngã sấp một bên cũng thay hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng là bọn họ hữu tâm vô lực.

Thần lực của Thiên Tà là mạnh nhất trong ba người bọn hắn, lại thêm nàng kia đã nhập ma, bọn hắn đã không phải là dối thủ, lui một bước mà nói, dù bọn hắn muốn cứu cũng không kịp nữa rồi.

Mặt thấy lợi trảo của nữ tử kia sắp đụng đến Dạ Khuynh Thành, một bóng dáng màu trắng phiêu nhiên bay tới, phía sau nàng còn có một nam tử áo xanh, một xanh một trắng nhanh chóng phi thân bay đến.

Nữ tử áo trắng ở giữa không trung tao nhão xoay người một cái, ống tay áo nhẹ phẩy, một dải lụa trắng xinh đẹp liền bay ra.

Tại lúc mọi người đang ngẩn người, lụa trắng cấp tốc quấn lấy eo Dạ Khuynh Thành, bên đầu kia lụa trắng là một bàn tay thon thả trắng nõn, chỉ thấy cổ tay nữ tử lật chuyển , lụa trắng liền mang theo thân thể Dạ Khuynh Thành về bên người nữ tử áo trắng.

Nam tử áo xanh nhưng lại vội vàng bay tới trước mặt hai đứa nhỏ, kéo bọn chúng đến chỗ an toàn mới dừng lại.

“Cữu cữu!”

“Mẫu thân cũng đến đây!”

Hai tiểu gia hỏa cao hứng hoa chân múa tay, lại không biết bọn họ đều tới, cũng là một chuyện rất nguy hiểm.

“Đại Nhi, nàng không sao chứ?”

Dạ Khuynh Thành được Tuyết Đại cứu về bên người giờ phút này đang quan tâm hỏi nữ tử bên cạnh, mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng hắn rất kích động, lúc này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Tuyết Đại nhàn nhạt liếc hắn, ôn hòa nói: “Người có việc không phải ta, tự chăm sóc chính mình đi.”

Sau đó cũng không liếc hắn nữa, đối với chuyện hắn đã tìm được trí nhớ nàng cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Sau đó, Ly Nặc và Kỳ Lân cũng đến đây, nhìn thấy hai đứa nhóc bình an vô sự thì nhất thời thở dài nhẹ nhõm, kế hoạch của bọn họ vốn là Tuyết Hoàng và Tuyết Phượng sẽ vào trong lừa Dạ Khuynh Thành đi ra, sau đó Ly Nặc sẽ ở bên ngoài tiếp ứng.

Nhưng là Ly Nặc đợi đã lâu cũng không thấy bọn chúng đi ra, dưới tình thế cấp bách liền muốn tiến vào tìm người, thuận tiện nhìn xem tình huống như thế nào, lại đụng phải Tuyết Đại và Tuyết Thiên, về sau Kỳ Lân cũng gia nhập hàng ngũ.

“Tiểu Hoàng Nhi, tiểu nha đầu, hai tiểu quỷ các ngươi đúng là hù chết thúc thúc, tiến vào lâu như vậy cũng không thấy ra, hại ta lo lắng gần chết.”

Ly Nặc vừa tới nơi thì bắt đầu quở trách hai đứa nhóc, oán giận bọn chúng không đúng.

Sau đó lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, trong lòng hắn không tránh được kích động.

“Chủ tử...”

Một tiếng chủ tử, bao hàm bao nhiêu cảm xúc, có kích động, có vui vẻ, có nhớ nhung,...

Dạ Khuynh Thành nhìn hắn, khẽ gật đầu coi như là chào hỏi.

Bên này đang trình diễn tiết mục cảm động gặp lại người thân, bên kia lại có người nhìn đến đỏ mắt, hận không thể đưa bọn họ xuống địa ngục, một cái cũng không lưu, mà nàng cũng đích xác làm như vậy.

“Các ngươi đều đã đến đây, vậy thì càng tốt, đỡ tốn công ta phải đi tìm, không phải tình cảm giữa các ngươi rất tốt hay sao? Nếu là vậy thì cũng xuống địa ngục đi, ta sẽ chờ các ngươi ở tầng mười tám của địa ngục, hình cục cũng sẽ chọn loại tốt nhất chờ các ngươi đến thử, không cần cảm tạ ta.”

Nàng vừa mới mất đi người mình yêu nhất, lại thêm dung nhan bị hủy, mà những kẻ này lại còn trình diễn một màn người nhà đoàn tụ ấm áp, điều này làm nàng nhìn thế nào cũng thấy chói mắt, nếu cảm thấy quá chói mắt, đương nhiên là phải khiến cho cái hình ảnh này biến mất vĩnh viễn rồi.

Chỉ cần giết bọn họ, cũng không cần tốn nhiều sức giải quyết Nhật thần và Nguyệt thần, nhưng thế đừng nói là một cái thần điện Hắc Ám, tất cả lục giới đều là của nàng, đến lúc đó, nàng muốn ai sống thì kẻ đó được sống, muốn ai chết thì kẻ đó đừng hòng thấy được ánh mắt trời ngày hôm sau.

Nàng vừa dứt lời, bóng dáng liền lấy tốc độ cực nhanh bay về phía đám người Tuyết Đại, nàng ta bay đến đâu, hắc vụ liền tỏa ra ở đó.

Tuyết Đại cũng không dám khinh thường, vội vàng đẩy Dạ Khuynh Thành sang một bên, chính mình lại nghênh đón chưởng phong, ở giữa không trung đại điện, hai bóng dáng trắng đỏ liền quấn lấy nhau đánh túi bụi.

“Kỳ Lân, mau đưa bọn nhỏ đi, đi càng xa càng tốt.”

Nhìn hai người đang giao chiến giữa không trung, rõ ràng là Tuyết Đại đang ở thế yếu, khiến cho tâm hắn cũng bắt đầu lo lắng.

Dựa vào trực giác của hắn để phán đoán, nữ tử trước mắt này tuyệt đối có năng lực đánh bại từng người bọn họ, cho nên điều quan trọng nhất là phải mang hai đứa nhóc đi trốn, cũng để cho bọn họ không bị phân tâm khi chiến đấu.

Kỳ Lân lo lắng nhìn hai người đang giao chiến, vốn định nói cái gì nhưng lại bị Tuyết Thiên ngăn trở, lấy tư cách chủ nhân gia lệnh cho hắn, khiến hắn không có biện pháp nói ra lời.

“Phượng Nhi, Hoàng Nhi, cùng thúc thúc đi thôi, thúc thúc đưa các ngươi rời đi trước.”

Nếu chủ nhân đã ra lệnh, thân làm thuộc hạ hắn không được phép cự tuyệt.

“Nhưng là phụ thân với mẫu thân...”

Tuyết Hoàng có chút lo lắng nhìn Tuyết Đại, hắn không muốn rời đi, nhưng hắn biết nếu lưu lại cũng không giúp được gì, ngược lại còn có thể khiến cho bọn họ vị phân tâm.

“Hoàng Nhi ngoan, mau dẫn muội muội rời khỏi đây, cha mẹ sẽ lại đến tìm các con, nghe lời.”

Dạ Khuynh Thành cũng đồng dạng lo lắng nhưng cố gắng ra vẻ trấn định an ủi.

Hắn thật sự là lo lắng cho an nguy của Tuyết Đại, cũng muốn cùng nàng kề vai chiến đấu, cho dù là chết hắn cũng không oán hận, nhưng mà hắn vẫn còn có cố ky, đó là hai hài tử này, nhất định phải dẫn bọn chúng ra khỏi vòng nguy hiểm hắn mới có thể an tâm gia nhập chiến đấu.

“Được rồi, vậy phụ thân và mẫu thân phải nhanh chóng giải quyết xong rồi tìm tụi con nha.”

Tuyết Hoàng có chút không tình nguyện gật gật đầu, tiếp theo lại mang đôi mắt khẩn cầu nhìn Dạ Khuynh Thành, có chút không muốn nói.

“Nhất định sẽ, chờ chúng ta giết được nàng ta rồi liền tới tìm các con.” Dạ Khuynh Thành gật gật đầu nói.

Tại lúc bọn họ nói chuyện, Tuyết Thiên cũng đã gia nhập vào trận chiến, sau đó Ly Nặc cũng tham gia.

“Phụ thân, vậy Hoàng Nhi và Phượng Nhi rời đi trước, ở bên ngoài chờ mọi người.”

Tuyết Hoàng và Tuyết Phượng ngoan ngoãn tạm biệt Dạ Khuynh Thành, sau đó lưu luyến không rời đi theo Kỳ Lân ra ngoài, mãi đến khi bóng lưng bọn họ biến mất Dạ Khuynh Thành mới thu hồi ánh mắt, lập tức cũng gia nhập vào vòng chiến đấu.

Thực lực bốn người không hề yếu liên thủ công kích vây quanh Tường Vi, nhưng lại không chiếm được ưu thế, thậm chí là đang dần dần bị đẩy xuống thế hạ phong.

“Nữ ma đầu này đúng là khó đối phó, tương lại nhất định sẽ là một mối họa đối với nhân gian, chúng ta cũng đi hỗ trợ.”

Một bên Nhật thần muốn thương lượng cùng với Nguyệt thần, nhưng là vừa quay đầu mới phát hiện đã không thấy bóng dáng Nguyệt thần đâu, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, mới phát hiện ra mục tiêu phải tìm đã gia nhập vòng chiến đấu.

Lúc này phía nhóm người Tuyết Đại thế lực tăng mạnh, lúc trước là lấy bốn địch một giờ đã đổi thành sáu địch một, mặc dù đội hình cường đại nhưng thủy chung vẫn không làm gì được nữ ma đầu.

Trận này lấy nhiều chọi ít nhưng cũng chỉ miễn cưỡng có thể duy trì thế hòa, xét từ một góc độ nào đó, bọn họ đã thua.

Tình hình chiến đấu đã duy trì gần hai canh giờ, song phương đều đã có chút mệt mỏi.

Bỗng nhiên, Tường Vi đang bị vây công biến đổi chiến lược, không cùng sáu người bọn họ chính diện giao thủ, mà là cười quỷ dị, lấy ra chủy thủ phòng thân, thẳng tắp đánh về phía Ly Nặc thực lực yếu nhất trong sáu người.

Chuyển biến này, cơ hồ là xảy ra trong chốc lát, khiến cho nhóm người Tuyết Đại không kịp phản ứng, mà nàng đã lấn người lên, hung hăng đem chủy thủ đâm hướng trái tim Ly Nặc đâm vào.

Mắt thấy sắp đâm trúng mục tiêu, ý cười trong mắt nàng càng sâu, lấy một địch sáu, nàng có chút lực bất tòng tâm, nhưng nếu giết được một người, thì phần thắng lại nhiều hơn.

Nhìn nữ tử lấy tốc độ nhanh như chớp đâm tới phía hắn, muốn né tránh cũng không kịp, Ly Nặc nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong đến.

Xuy một tiếng, âm thanh chủy thủ đâm vào thân thể vang lên, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, mở mắt ra nhìn, mới phát hiện một bóng lưng cao lớn đứng chắn trước mặt hắn.

Bóng dáng kia rất quen thuộc, quen thuộc đến mức hắn nhắm mắt cũng có thể dựa vào khí tức mà nhận ra thân phận đối phương, cũng chính vì quen thuộc đến như vậy mới khiến cho tâm hắn không nhịn được co rút đau đớn.

Đỡ lấy bóng dáng không duy trì được mà ngã xuống, từ từ ôm thân thể hắn nằm ngang, gắt gao ôm vào trong ngực.

Một giây sau, có một chất lỏng ấm áp tràn ra từ khóe mắt hắn, từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt nam tử nằm trong lòng hắn.

“Đồ ngốc, đừng khóc, ngươi không phải là không sợ trời không sợ đất sao? Ta chỉ là bị chảy chút máu mà thôi, ngươi đã bị dọa tới mức khóc, sao ngươi lại trở nên nhát gan như vậy?”

Nam tử trong lòng suy yếu cười cười, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

“Kỳ Lân thối tha, ai nói ta khóc? Ta chỉ là cao hứng, ngươi rốt cuộc cũng bị báo ứng, trước kia ngươi luôn luôn khi dễ ta, xem đi, ông trời đều đến thu thập ngươi rồi.”

Nhìn thanh chủy thủ cắm trong lòng hắn, cả thanh chủy thủ chỉ còn lại cái chuôi ở bên ngoài, còn lại toàn bộ lưỡi dao đều chôn trong cơ thể nam tử, có thế thấy được nữ nhân kia có bao nhiêu độc ác.