“Ừ, đại tiểu thư đâu?” Một giọng nói từ tính mê hoặc truyền tới, đúng là tiếng của Liên Tiêu.
“Đại tiểu thư và Trác cô nương đang nói chuyện trong phòng ngủ ạ.” Có tiếng đáp lại.
“Ồ?” Liên Tiêu khẽ cười một tiếng, ranh mãnh nói: “Đại tiểu thư nhà chúng ta cũng có lúc trốn trong khuê phòng khẽ trò chuyện với bạn thân như mấy cô gái bình thường cơ à? Thế mới lạ đấy…” Giọng hắn không nhỏ, hiển nhiên là nói cho Liên Cầm nghe.
Trác Diệp trong phòng ngủ liếc qua Liên Cầm, khẽ cười.
Liên Cầm đứng dậy đi tới trước mở cửa phòng ra, dựa vào cánh cửa, khoanh tay cau mày lườm Liên Tiêu đang uống trà ngoài sảnh, giọng nói rất không khách khí: “Này! Sao hôm nay đệ lại lăn tới đây làm gì? Có việc gì?”
“Tỷ tỷ!” Liên Tranh trông thấy Liên Cầm thì lập tức hưng phấn chạy tới.
“Không có việc thì không tới được à? Đệ là đệ đệ, tới tìm tỷ tỷ trò chuyện tầm tình, phát triển tình cảm một chút thôi, thái độ của tỷ như vậy là sao? Đúng là làm người ta buồn lòng…” Liên Tiêu nháy đôi mắt xinh đẹp như thêu, ra vẻ tủi thân nói.
Liên Cầm vừa đưa tay đỡ lấy Liên Tranh, vừa khinh bỉ bĩu môi nói với Liên Tiêu: “Làm trò, ta còn không biết đệ chắc?” Nàng dừng một chút rồi lại nhướn mày cười nói: “Muốn gặp Trác tiểu mỹ nhân chứ gì?”
Liên Tiêu không chối, chỉ nâng chum trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười như cam chịu…
“Tỷ tỷ, Trác tỷ tỷ đến thật sao? Tranh Nhi nhớ tỷ ấy quá.” Liên Tranh ghé vào vai Liên Cầm, cố gắng nhìn vào phòng ngủ.
Không đợi Liên Cầm nói chuyện, Trác Diệp đã đứng dậy đi tới đưa tay ôm thấy Tiểu Liên Trong trong ngực Liên Cầm, hôn chụt một cái lên khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp kia, cười nói: “Ta cũng nhớ Tranh Nhi! Hơn một tháng không gặp, Tranh Nhi lại càng ngày càng đáng yêu nhỉ!”
“Trác tỷ tỷ…” Liên Tranh hơi đỏ mặt, ngại ngùng rũ đầu xuống khiến Trác Diệp cười khẽ một tiếng.
Liên Cầm bước tới mấy bước, ngồi xuống trên ghế trong sảnh, bất nhã gác chân lên, ung dung nhướn mày.
“Liên công tử.” Trác Diệp cũng đi vào trong sảnh, khách khí chào hỏi với Liên Tiêu.
Áo đỏ tóc đen, da trắng như tuyết, nốt ruồi đỏ chu sa rực rỡ chói mắt, đôi mắt hoa đào như phát sáng, đôi môi gợi cảm cong lên thành một đương hoàn mỹ, quả thực là xinh đẹp tà mị không nói nổi thành lời! Trác Diệp thầm than trong lòng, người đàn ông này đúng thật là… Một con hồ ly tinh chuyển thế!
“Hơn một tháng không gặp, Trác cô nương gầy đi rất nhiều…” Giọng điệu Liên Tiêu thương tiếc, tham luyến nhìn Trác Diệp. Nàng tiều tụy đi nhiều, chân mày còn hơi đen.
Trác Diệp ôm Liên Tranh tới ngồi xuống ghế cạnh Liên Cầm, mỉm cười nói: “Con gái mà, gầy chút cũng tốt.
Âm Nhi châm trà cho mọi người, kéo Xảo Linh đang nhìn Liên Tiêu với đôi mắt si mê ra ngoài.
“Nàng gầy quá, thật ra đẫy đà một chút sẽ tốt hơn nhiều.” Liên Tiêu dừng một chút rồi nhìn Trác Diệp, cười khẽ: “Nhưng Trác cô nương lúc này đã thu hút ánh mắt Liên mỗ lắm rồi, nếu đẹp hơn nữa thì chỉ e Liên Mỗ sẽ càng trà không nhớ cơm không ăn vì cô nương mất…”
Liên Cầm nghe vậy thì làm bộ run cả người, xoa nắn tay bĩu môi nói: “Buồn nôn thấy sợ…”
Khóe miệng Trác Diệp hơi giật: “Liên công tử… thật biết chê cười.”
Liên Tiêu không để ý tới dáng vẻ không chịu nổi của Liên Cầm, chỉ nhìn sâu vào mắt Trác Diệp rồi thở dài nói: “Sao Trác cô nương lại… luôn không tin Liên mỗ thật lòng nhỉ?”