“Ngươi… Ngươi rốt cục là người hay yêu?” Một người đàn ông có lồng ngực ngăm đen giơ cái xẻng trong tay, run rẩy nói với Trác Diệp.
Phía sau gã có mười mấy người cũng đều hoảng sợ nhìn Trác Diệp, tay đều cầm mấy thứ đồ cuốc xẻng gậy gộc.
Là người hay yêu hả? Khóe miệng Trác Diệp giật giật hai cái, ta là người đấy mấy cha nội! Nhìn những người trước mặt mặc áo choàng vải bố, chân mang giày vải may thủ công, dùng khăn hoặc trâm vấn tóc dài, hoàn toàn là kiểu ăn mặc cổ trang.
Lại nhìn lại mình, áo sơ mi trắng ngắn tay, quần jean màu xanh da trời, giày du lịch, bên hông còng buộc một cái áo khoác màu xanh đậm, trên lưng mang hai túi du lịch, trên cổ tay đeo một đồng hồ kim chỉ nam, mắt kính màu trà che nửa khuôn mặt, tóc dài buộc đuôi ngựa sau gáy, tay cầm kính viễn vọng, tay kia mang một cái chén giữ ấm lữ hành…
Không camera, không đạo diễn, không có bất kỳ nhân viên công tác hay đạo cụ gì, Trác Diệp cũng không ngốc đến mức cho rằng đám người này ăn no rửng mỡ mặc cổ trang đi đùa nàng!
Bộ não của Trác Diệp hoạt động nhanh chóng, một phút trước nàng vẫn còn ở trong sơn động núi Hoa Sơn ở Tây An, nàng nhìn thấy một bức họa kỳ lạ trên thạch bích, ma xui quỷ khiến gì lại vươn tay sờ soạng, sau đó liền bị một cảm giác mê muội đánh úp, nàng nhịn không được nên nhắm mắt lại, mở mắt ra đã thấy đứng đây rồi.
Bản thân mình còn thấy quỷ dị, khó trách mấy người này lại coi nàng như yêu quái…
Lại đánh giá mấy người mặc trang phục cổ này lần nữa, nàng không nhiên có dự cảm không lành, cảnh tượng này… khiến Trác Diệp nghĩ đến đứa bạn tốt mưa nắng thất thường hay nhắc đi nhắc lại một từ trước mắt nàng – Xuyên không!
Trác Diệp khóc không nổi, ông trời đáng kính ơi, chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy sẽ không xảy ra với nàng chứ?
“Nhà ngươi… Nhà ngươi là yêu nghiệt phương nào?” Người đàn ông da ngực ngăm đen kia không thấy Trác Diệp trả lời nên mở miệng hỏi lần nữa, hơn nữa còn cả gan đi về phía trước một bước, cái xẻng trong tay cũng nắm chắc hơn.
Theo sau người đàn ông đó, những người khác cũng nhích lên một bước, xem ra người đàn ông này là thủ lĩnh.
Trác Diệp vẫn không lên tiếng, nàng ép bản thân phải tỉnh táo lại, nhanh chóng nhìn xung quánh, bốn bề là đồng ruộng mênh mông, phía xa xa bên phải là núi xanh đồ sộ nguy nga, xem ra đây là nơi hoang dã ngoại ô. Quan sát xong xuôi, Trác Diệp đột nhiên ra quyết định, nàng quay người, nhanh chân chạy về phía ngọn núi kia…
Trong lòng nàng rất rõ, mấy người này tự nhiên thấy nàng rơi xuống từ trên trời, không rõ lai lịch, nhìn trang phục của bọn họ có thể đoán được nàng rớt xuống thời cổ đại nào đó rồi, cổ nhân đều là một đám mê tín, nếu bị bọn họ bắt, có khả năng sẽ bị xem là yêu quái mà thiêu sống mất! Vì thế kế hoạch quan trọng nhất chính là chạy khỏi đây trước rồi tính…
Đám người kia nhìn thấy Trác Diệp không nói gì mà quay người bỏ chạy liền sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra “con yêu quái” này muốn chạy trốn! Người đàn ông mặt đen quát to một tiếng, mang theo mọi người đuổi theo.
Bình thường Trác Diệp rất ưa thích vận động, tố chất cơ thể không tệ, chạy trốn cũng nhanh, mà những người kia đã cho rằng nàng là yêu quái, trong lòng vẫn lấy làm sợ hãi, chỉ hét to rồi đuổi một đoạn tượng rưng rồi thôi, Trác Diệp thuận lợi thoát khỏi bọn họ.
Không nói tới đám người kia về nhà ba hoa bốc phét thế nào, Trác Diệp sau khi chạy vào rừng xong, xác định bên sau không có ai đuổi nữa mới dựa vào gốc cây già thở hồng hộc.
Thở dốc mất một chặp, Trác Diệp gỡ kính mát xuống, dùng một bên gọng móc vào cổ áo sơ mi, trong lòng bắt đầu suy nghĩ: “Xuyên không thật rồi hả? Thật là xuyên không hả? Có phải đang mơ không?”
Ngây người mất một lúc, Trác Diệp duỗi hai đầu ngón tay nhéo một cái lên tay mình, “A! Đau!” Trác Diệp cười khổ, xem ra không phải mơ rồi.
Nàng thở dài, đứng dậy phủi bụi trên người, nhấc kính viễn vọng nhìn ra chung quanh, sau đó đi thằng về phía trước.
Không biết đã đi bao xa, mặt trời đã lệch dần về phía Tây, Trác Diệp giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều rồi, lại nhấc kính viễn vọng nhìn ra chung quanh, phát hiện dưới núi cách đó không xa có một thôn nhỏ. Nàng cẩn thận quan sát một chặp, phát hiện thôn này cũng không lớn. Mỗi hộ gia đình đều là một căn nhà đất mái tranh, có hàng rào gỗ, cửa chính và cửa sổ cũng bằng gỗ, trong mấy cái sân có vài nông phụ đang cho gia cầm ăn, ở đầu thôn còn có trẻ con chơi đùa.
Nhìn kiến trúc cổ xưa và cách ăn mặc cổ trang ở đây, chút hi vọng còn sót lại trong lòng Trác Diệp cũng tan vỡ nốt, xem ra lúc nhìn thấy những người kia ở đồng ruộng cũng không phải là ảo giác của mình…