Quản gia nhìn tấm thiệp vài giây, sau đó tiếp nhận, nó với gia đinh: "Lui ra đi!"
"Vâng, nô tài cáo lui!"
Gia đinh lui xuống, quản gia lại nhìn tấm thiệp trong chốc lát, thẳng đến Lăng Tuyết Mạn chờ đợi không nhịn được, mới thản nhiên nói: "Thưa Vương phi, Liễu Thái Phó chính là đương triều nhất phẩm văn uyên các đại học sĩ, từng là thầy dạy học của Hoàng Thượng và bảy vị Vương gia, rất là được Hoàng Thượng cùng các Vương gia tôn trọng. Thái Phó ngài chắc là chưa thấy qua, tấm thiệp này -"
Quản gia ngừng lại, mở ra, nhìn đến tên dự kiến bên trong, chân mày nhíu nhíu, hai tay đưa lên, không có bất luận biểu tình gì, nói: "Tấm thiệp này là Liễu tiểu thư đưa tới!"
"Liễu tiểu thư?" Lăng Tuyết Mạn lại mê mang, hồ nghi tiếp nhận, ánh mắt chuyển qua mấy hàng chữ nhỏ trên thiệp, nhất thời vui mừng kêu lên, "Thì ra là Ngô Đồng cô nương! Ha ha, xưng là Liễu tiểu thư phủ Thái Phó, làm ta không biết! Quản gia, ngươi mau phái người chuẩn bị một chút, Ngô Đồng cô nương nói là buổi chiều đến đó!"
"Vương phi, ngài nhất định phải mời Liễu tiểu thư đến Vương phủ sao?" Quản gia hỏi hết sức bình tĩnh, sắc mặt lại trầm trọng dị thường.
Lăng Tuyết Mạn vẫn đang vui mừng, nghe vậy có chút mất hứng, "Quản gia, ta không có bạn bè gì, hiện tại thật vất vả kết giao được một người, nàng còn từng giúp ta, ta đương nhiên muốn mời nàng đến đây!"
"Nhưng Vương phi, chủ tử vừa mất không lâu, nếu có người ngoài đến, chỉ sợ chủ tử sẽ mất hứng, chủ tử luôn luôn không thích nhiều người." Quản gia dùng hết khả năng nghĩ lý do.
"Ây da, các ngươi thật phiền, Vương gia nhà ngươi cũng không còn, ngươi còn quản hắn cao hứng hay không sao?" Lăng Tuyết Mạn nhíu đôi mày thanh tú, tức giận bật thốt lên: "Cái gì cũng làm theo chủ tử nhà ngươi, hắn hiện tại không chừng đã đầu thai chuyển thế! Ngươi còn muốn nghe lời hắn nói sao?"
"Vương phi, chủ tử là trời, chủ tử thích làm gì, nô tài tất nhiên là muốn mọi chuyện chu đáo, há có thể làm trái với ý nguyện chủ tử?" Sắc mặt quản gia có chút khó coi, nhìn thẳng Lăng Tuyết Mạn, giọng ddieuj chân thành.
"Ta mặc kệ, ngươi không cho ta ra phủ, lại hủy xích đu của ta, hiện tại đến bạn bè của ta ngươi cũng không cho đến, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì? Ta còn là không phải Vương phi nhà ngươi? Ta không phải là chủ tử của ngươi sao?" Lăng Tuyết Mạn đen mặt, nhướng mày chất vấn.
Quản gia mím môi, đột nhiên quỳ xuống, "Vương phi, ngài đương nhiên là chủ tử, nhưng nô tài khẩn cầu ngài từ chối không cho Liễu tiểu thư đến Vương phủ được không?"
"Không được! Ngươi không cho ta giải thích hợp lý, ta không chịu!" Lăng Tuyết Mạn tức giận, kích động, nàng đã sớm quên dâm tặc cảnh cáo, mà căn bản nàng cũng chưa từng để lời cảnh cáo của dâm tặc ở trong lòng, quay người lại đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói: "Ta tự mình đi đón Ngô Đồng!"
"Vương phi!"
Quản gia sầu muộn hô một tiếng, trong lòng không ngừng kêu khổ, dùng bạo lực ngăn chặn không phải biện pháp, ngộ nhỡ làm bị thương Vương phi, hắn không cách nào giải thích với chủ tử, nhưng chủ tử nhà hắn lại hạ lệnh, không được cho Liễu Ngô Đồng tới, đại khái là tâm hồn còn thương tổn đi, bây giờ nên làm gì?
Vừa quay đầu lại, thoáng nhìn Xuân Đường Thu Nguyệt dại ra, quản gia rống một tiếng, "Còn không mau đi theo Vương phi?"
"Vâng!"
Hai nha hoàn vội đi theo, mà quản gia cắn răng một cái, nhanh chóng đi Hương Đàn Cư.
Một khắc sau, quản gia đứng ở trước mặt Mạc Kỳ Hàn, "Xin chủ tử cho chỉ thị!"
Mạc Kỳ Hàn tối tăm khuôn mặt, nhìn quản gia, trầm thấp nói: "Vương phi sao lại ngang ngược như thế? Được rồi, không cho nàng xuất phủ, an bài ba ngày sau cho Vương phi lại về Lăng gia một chuyến, tiểu Vương gia không nên đi, ngươi đi theo, chú ý chặt chẽ Lăng Bắc Nguyên."
"Vâng, chủ tử! Vậy về Liễu tiểu thư -" Quản gia chần chờ, muốn hỏi vấn đề phỏng tay này.
Mạc Kỳ Hàn âm thầm cắn môi một chút, mắt nhắm thật chặt nói: "Nếu không còn cách nào khác ngăn Vương phi, liền chiều ý nàng đi."
"Vâng, chủ tử!"
"Có mặc áo khoác vào cho Vương phi chưa?"
"Thưa chủ tử, Xuân Đường đã hầu hạ mặc vào."
"Ừ, ngày hôm nay trời lạnh, nha đầu kia sợ lạnh, đừng để bị cảm."
Quản gia kinh ngạc nhìn Mạc Kỳ Hàn, thầm nghĩ, chủ tử cuối cùng đã không còn đặt tâm trí nơi Liễu tiểu thư, mà chuyển qua trên người Vương phi!
"Tư Khuynh, ngươi ngây ngẩn cái gì?"
Giọng không hài lòng nhàn nhạt vang lên, quản gia vội cúi đầu, "Chủ tử thứ tội! Nô tài muốn nói Liễu tiểu thư buổi chiều đến, nếu là nhìn đến áo khoác Vương phi mặc, chỉ sợ sẽ..."
Người đối diện không có lên tiếng, mặt trầm xuống nhìn không ra cảm xúc gì, đầu quản gia lại thấp một phần, chỉ yên lặng nhìn vạt áo Mạc Kỳ Hàn.
Thật lâu sau, mới nghe được một tiếng thì thầm không thể nghe thấy, "Nhìn đến thì đến đi, không cần để ý nàng."
"Vâng, nô tài hiểu rõ."
"Lui ra đi."
"Nô tài cáo lui!"
"Mộng Thanh!"
Mạc Kỳ Hàn nhẹ thở hai chữ, liếc mắt nhìn về phía bóng trắng ở cạnh cửa đang chuẩn bị chuồn êm đi ra ngoài, nhướng mày, không nhanh không chậm nói: "Đệ muốn đi đâu?"
Lâm Mộng Thanh bị bắt tại trận, chu mỏ, trở lại, một mặt nịnh nọt cười, "Sư huynh, đệ đâu có muốn đi đâu? Chính là vào trong viện đi dạo một chút, đi một chút mà thôi."
"Phải không? Không phải muốn dịch dung thành bộ dáng thị vệ nào đó, nhìn Vương phi của ta cùng Ngô Đồng gặp nhau đi?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, hừ lạnh.
"Ô, sư huynh, làm sao huynh biết? Đây là chuyện đệ mới vừa nghĩ đến, huynh là con giun trong bụng đệ sao?" Lâm Mộng Thanh buồn bực, lộn trở lại, miễn cưỡng nằm sấp ở trên bàn.
Mạc Kỳ Hàn liếc liếc mắt, ngồi xuống, cầm chén trà lên, tao nhã phẩm trà, hương trà bay vào yết hầu, uống một chút, mới chậm rãi nói: "Nếu bàn về thấy rõ lòng người, sư đệ không bằng sư huynh!"
"Ừ ừ, sư huynh tâm tư kín đáo, đệ tất nhiên là kém hơn. Nhưng, đệ chỉ xem sư tẩu chút xíu thôi sẽ trở lại, được không?" Lâm Mộng Thanh tội nghiệp ngẩng đầu lên, thương lượng.
"Không được, sớm hay muộn sẽ cho đệ nhìn thấy, gấp cái gì? Ba ngày sau, ta sẽ cho Tuyết Mạn đi Lăng gia, đệ chú ý bảo vệ nàng, đến lúc đó không phải đệ có thể thấy nàng sao?" Mạc Kỳ Hàn để chén trà xuống, nhìn Lâm Mộng Thanh, nghiêm mặt nói: "Tuyết Mạn bây giờ rất quan trọng với ta, đệ phải đem hết toàn lực bảo vệ nàng an toàn trở về, làm được không?"
Lâm Mộng Thanh tắc lưỡi, lau mồ hôi trên trán, rên: "Sư huynh, đệ cũng không lấy bạc của huynh, sao huynh lại bắt đệ làm loại chuyện lên núi đao xuống biển lửa này! Người ta còn muốn cưới vợ sinh con, lần này ngộ nhỡ phải hiến thân..."
"Nói nhảm nhiều như vậy?" Mạc Kỳ Hàn liếc mắt, trực tiếp ngắt màn biểu diễn của Lâm Mộng Thanh, nói tiếp: "Nếu đệ chết, sư huynh sẽ giúp đệ cưới một cái xác phụ nữ, đệ yên tâm đi."
"A! Sư phụ, sư huynh khi dễ con!"
Lâm Mộng Thanh tru lên như sói, chạy đi ra bên ngoài.
Nhưng, đang chăm chú xem con kiến đánh nhau, Thiên Cơ lão nhân giận dữ hét: "Gào cái gì? Chết thì chết, nhân sinh tự cổ thùy vô tử, con không đọc qua thơ a?"
Tuy chưa đc 30🔅nhưng tớ sẽ đăng truyện lần này và tớ cảm thấy rất buồn