Chỉ là mỗi lần nhớ về cha của mình trước đây thì lại cảm thấy chua sót.
Từ khi xuyên về đây cô đã không còn gặp lại họ nữa.
Hoa viên dưới tay cô chăm sóc càng ngày càng tốt hơn, càng mỹ lệ hơn trước rất là nhiều.
Mỗi ngày, hắn đều về nhà với cô một tấc cũng không mới dời thì làm sao còn khí thế như trước đây nữa.
Chỉ là từng đêm cô lại bị hắn dày vò ngọt ngào đến không tưởng tượng nổi.
Cô nói: " Chàng làm thế không sợ ta mệt chết sao?" Hắn trả lời:
- Ta với nàng đã xa nhau hơn 1 tuần nàng phải đền bù cho ta chứ.
Cô trợn mắt đền bù có ai giống như cô không bị lão chồng tính toán từng ly từng tý ngay cả chuyện này cũng vậy...
Cô có lúc thấy rối loạn không nói rõ, chính mình mỗi lần làm chuyện xấu hổ đó, cô đều mệt muốn chết, mệt đến xương cốt đều đau nhức, mà hắn như là càng ngày càng dũng mãnh, mãnh liệt, mỗi lần không đem chính mình làm đến hôn mê, hắn liền không thỏa mãn. Nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ mình khi vừa nhìn thấy trên mặt hắn hiện ra thất vọng, nàng càng ngày càng cảm thấy chính mình có khuynh hướng bị ngược.
Cô đang ở Lục Bảo Cung sắp xếp mọi chuyện, đột nhiên có cảm giác buồn nôn kịch liệt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của bốn người Minh Mai trắng bệch vì kinh sợ, chạy như điên đi ra ngoài. Cô muốn kêu nàng lại, bất đắc dĩ tốc độ của bọn họ kia, nhanh đến nỗi Cô muốn kêu cũng không kịp.
Một lúc sau....
"Thần, xin chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi…" lão thái y vẻ mặt mỉm cười như hoa cúc nở nói với cô
"Thân thể ta, không có vấn đề gì chứ?"
Một bóng người vọt vào, không đợi thấy rõ, Cô đã bị ôm vào lồng ngực quen thuộc.
"Nương tử, nàng có sao không, mới qua một tháng, đừng dọa bổn vương!" Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, cô nhỏ nhẹ.
"Ta cũng không biết, Thái Y chưa kịp nói đã bị chàng đột nhiên xông tới làm thất thần, lo sợ rồi."
"Thái Y, nói mau, Vương phi thế nào?" Hắn nhìn Thái Y đang thất thần, lạnh lùng lớn tiếng hỏi.