Sau khi Chương Vân đi theo đại ca từ Bách Đường thôn trở về, hôm sau liền bắt đầu động thủ việc đào hầm ở sau viện nhà mình, nàng dáng người nhỏ bé, khí lực cũng không lớn cho nên làm không được bao nhiêu, vì vậy chờ đến lúc chiều tối Chương Trình trở về từ ngoài đồng, lôi kéo hắn cùng đi hỗ trợ, hai huynh muội cùng nhau làm việc nên hiệu suất nhanh hơn rất nhiều.
"Vân nhi, cái này để làm gì? . Đợi đào hố xong Chương Trình mới hỏi, không biết muội muội đào cái hầm này để làm gì.
Chương Vân đi lên lấy cái cuốc trong tay đại ca bỏ xuống, rồi lôi cùng đi phòng cỏ tranh, cầm cái sọt đến phòng cỏ tranh đặt bánh dầu trà vào, đặt ở miệng hầm, sau đó đi gánh vài thùng nước lại đổ đầy gần một nửa.
"Đại ca, mau giúp đỡ đem mấy cái bánh dầu trà này bẻ nhỏ ra ngâm vào trong nước đi".Sau khi Chương Vân đặt cái thùng nước xuống, liền vẫy tay bảo Chương Trình cùng giúp đỡ.
"Ngâm bánh dầu trà này để làm cái gì?". Chương Trình không khỏi tò mò hỏi, trong tay bắt đầu lau khô bánh trà dầu, bẻ ra từng mảnh rồi ngâm sâu vào trong nước.
Chương Vân trên tay cũng không rảnh, ngồi xổm xuống mép hầm, vừa vươn tay lấy bánh hoa trà ở trong cái sọt bên cạnh, vừa nói: "Ngâm bánh hoa trà mấy ngày, rồi lấy nó ra ngoài có thể dùng cho tôm cá ăn".
Chương Trình nhìn bánh hoa trà đập nát trong tay, không nghĩ tới rằng nó vẫn còn có tác dụng này,càng cảm thấy thứ này thực sự là bảo bối, cho nên trong lòng liền cao hứng, đôi tay càng làm việc hăng say hơn.
Không bao lâu sau, Chương Hưng cũng tới giúp đỡ, ba huynh muội bận rộn đến khi trời tối mới đem bánh hoa trà lấp đầy hầm ngâm nước, đồng thời cũng tìm lấy một tấm ván gỗ lớn đậy miệng hầm lại, dùng hòn đá đè kín xung quanh để bánh hoa trà bên trong có thể lên men, lên men xong là có thể lấy ra cho tôm cá ăn, những thứ này đủ cho cá tôm ăn lâu dài.
Qua hai ngày sau, cây lúa bắt đầu được gieo trồng vào trong ruộng nước, lần này Chương Trình chỉ kéo Thường Trụ đi đến để giúp đỡ Hồng Thành với ông nội Hồng cùng nhau trồng cây lúa.
Hai ngày sau khi gieo trồng mạ, Chương Vân liền đi theo Chương Trình, Phong Tử, Đinh Tử cùng với Thường Trụ, lại đến Bách Đường thôn, từ sáng sớm mấy người đã rời khỏi thôn, trên vai tất cả đều mang thùng lớn, thùng nhỏ đầy ắp cá trắm cỏ, cá mè, cá trích, tôm sông.
Đưa đi cùng với tôm cá giống, còn có bánh hoa trà đã ngâm qua đêm trộn chung với vôi. Bánh hoa trà có tác dụng làm giảm bớt sự sinh trưởng của trứng ếch, nòng nọc, ốc sên.... làm ảnh hưởng đến sự phát triển của tôm cá giống, ngoài ra thì vôi để phòng ngừa các loại mầm bệnh, cả hai đều có tác dụng làm sạch trong ruộng nước.
Lần trước Chương Trình đã hẹn ngày này với Hồng Thành rồi, cho nên hôm nay đi lại liền đi thẳng tới ruộng lúa luôn.
"Phong ca, Trình Tử, Đinh Tử, Trụ Tử đến rồi". Hồng Thành đang đứng trên bờ ruộng nước nhà mình, từ xa xa đã thấy mấy người bọn họ gánh đòn gánh trên vai đi đến liền lớn tiếng gọi lên.
Chương Trình đáp lại bằng một nụ cười, tăng tốc bước chân đi đến bờ ruộng nước liền đặt thùng đòn gánh nước xuống.
Trải qua mấy ngày làm việc với nhau, Hồng Thành cùng mấy chàng trai thôn Đồn Điền đã trở nên rất quen thuộc, thấy bọn họ dừng bước chân lại, liền vội vàng đi đến giúp đỡ dỡ đòn gánh trên vai xuống.
"Nhiều cá tôm giống như vậy, có phải cứ đổ thẳng xuống ruộng là được hay không?". Hồng Thành đỡ cái thùng ra khỏi đòn gánh, nhìn vào trong thùng xem, thấy có nhiều tôm cá bơi tung tăng trong nước liền nở nụ cười, rồi quay đầu nhìn về phía Chương Vân hỏi.
"Đừng vội, trước tiên phải rắc một ít bánh hoa trà cùng vôi bột xuống ruộng lúa đã, như vậy thì tôm cá sẽ không dễ sinh bệnh". Chương Vân từ đằng sau chạy tới, ngăn cản bọn họ trực tiếp đem tôn cá thả vào trong ruộng nước.
Chương Vân vừa nói chuyện, vừa đặt thùng gỗ đang cầm trên tay xuống, bên trong thùng gỗ có mấy miếng bánh hoa trà đã ngâm trộn với vôi bột.
"Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau làm đi". Hồng Thành nghe Chương Vân nói như vậy, cũng không hỏi thêm gì nữa, mỉm cười, đưa tay vào trong thùng gỗ lấy một nắm bánh hoa trà, vẫy vẫy tay ý bảo mọi người cùng nhau đến lấy.
Chương Trình, Thường Trụ, Phong Tử, Đinh Tử tất cả đều đi tới, cúi xuống cầm bánh hoa trà trong tay, Chương Vân cũng nắm lấy bước lên phía trước, bắt đầu rải rắc bánh hoa trà xuống ruộng lúa. Sau khi rải xong bánh hoa trà, thì tôm cá cũng không trực tiếp thả vào ruộng liền mà phải đợi cho mọi thứ phai nhạt tan lặng trong nước rồi mới thả xuống được.
Sau khi Chương Vân nói xong những lời này, Hồng Thành cười nói: "Vậy thì chúng ta đừng ở lại đây chờ, cứ về nhà của ta ngồi đi, đợi lát nữa muộn một chút rồi sẽ đi ra lại thả cá tôm giống xuống".
Mọi người nghe thấy có lý liền gật đầu lia lịa, rồi một lần nữa đem thùng gỗ đựng tôm cá gánh lên, đi theo sau Hồng Thành sải bước trên bờ ruộng đi về phía Bách Đường thôn.
Thấy nhóm người bọn trẻ đến nhà, bà nội Hồng rất vui vẻ, liền vào trong phòng bếp bận rộn một hồi lâu làm ra món ăn thơm phức chiêu đãi mọi người, mấy ngày nay bọn họ đến nhà Hồng gia vài lần, đã quen với sự nhiệt tình của bà nội Hồng nên cũng không còn khách sáo, e dè nữa, mà vừa ăn vừa tán gẫu, làm cho không khí trong sân tràn ngập tiếng cười rôm rả, và thời gian đến trôi qua thật sự nhanh.
Thẳng đến khi trời ngả phía tây, nhìn thấy canh giờ không còn sớm nữa, mọi người mới đứng dậy, thu dọn đòn gánh, thùng nước rồi đi ra ruộng.
Đến lúc này thì chất trong bánh dầu trà tự nhiên đã phai nhạt tan đi, sau khi mọi người đến bờ ruộng thì đều đặt đòn gánh xuống, chuẩn bị thả tôm cá vào ruộng.
"Phong ca, đừng đổ thẳng xuống thế, hãy đem miệng thùng gỗ đặt nghiêng trên mặt nước, như vậy thì tôm cá sẽ tự bơi nhảy ra theo dòng nước, mà không có bị thương trên thân". Mấy người khiêng đặt thùng gỗ trên bờ ruộng, trong đó Phong Tử là hơi gấp gáp, đang định nâng đáy thùng nước chuẩn bị đổ cá tôm giống xuống ruộng, Chương Vân nhìn thấy vậy liền vội vàng lên tiếng ngăn lại, nếu như cá con rơi từ trên cao như vậy xuống thì chắc chắn nó sẽ bị thương.
Phong Tử nghe thế, hoá ra còn có cách này nữa, liền không đổ tuỳ ý nữa, mà làm theo như lời nói của Chương Vân, hắn ngồi xổm xuống, nghiêng miệng thùng gỗ sát xuống mặt nước, cá con từ bên trong thùng gỗ từ từ bơi ra ngoài vào trong ruộng lúa.
Mấy người khác cũng nghe làm theo như vậy, nên mấy thùng cá tôm giống rất nhanh đều được thả vào trong ruộng lúa.
Chờ khi tôm cá đều bơi vào ruộng, mọi người đứng dậy nhìn lại trong ruộng nước, những con cá nhỏ đang bơi lội thong dong qua lại giữa các mương rãnh, trong khi nhóm con tôm sông nhỏ từ lúc nào đã bật nhảy ra khỏi mặt nước, có vê như rất vui vẻ với hoàn cảnh sống mới.
"Nào, đem rắc thứ này xuống cho tôm cá ăn đi". Chương Vân cười tủm tỉm nhìn một hồi, sau đó vươn tay lấy trong túi Chương Trình ra một bao lá sen, vươn tay mở ra.
Vài người đi qua lại nhìn, thấy trong bao lá sen có giun đất cắt thành từng khúc nhỏ, mấy ngày nay Chương Vân đi bắt giun đất khắp mọi nơi, ước chừng được một bao nhỏ, bèn nhờ Chương Trình giúp đỡ, đem chúng băm nhỏ để cho tôm cá nhỏ dễ tiêu hóa hơn sau khi ăn.
Tôm cá rất thích ăn giun đất, mấy chàng trai đều biết được, nên khi nhìn thấy những đoạn ngắn con giun này cũng không có nói gì, liền đi đến lấy một ít đem rải khắp ruộng để tôm cá ở mọi ngóc ngách có thể được ăn giun đất.
Cá, tôm đã được thả xong, thức ăn là giun đất cũng đã rải xuống hết, lúc này mặt trời đã đỏ sắp ngã phía chân trời, mọi người không thể chậm trễ nữa, liền thu dọn thùng gỗ, đòn gánh chuẩn bị đi quay trở về Đồn Điền thôn.
Hồng Thành đi theo bọn họ từ bờ ruộng ra đến đường cổng thôn mới dừng lại,"Chương cô nương yên tâm nhé, ta sẽ chăm sóc tốt tôm cá giống này". Hồng Thành nhìn Chương Vân cười nói.
Chương Vân đương nhiên là tin tưởng hắn sẽ cố gắng hết sức, vội cười nói:"Cảm ơn tiểu đại phu, tôm cá trong ruộng lúa không cần phải cho ăn nữa, lần này chúng ta đã rải nhiều giun đất rồi, về cơ bản chúng sẽ không đói bụng, lần sau ta tới, sẽ mang thêm một ít giun đất cùng bánh hoa trà, rải rắc một lần chắc sẽ ăn được vài ngày nữa".
"Ừm, vậy thì tốt quá, trước khi thu hoạch lúa mì ở ngoài đồng, sẽ có vài ngày rảnh rỗi, mấy ngày nữa ta sẽ đi theo sư phụ khám bệnh, nếu có chuyện gì, ta sẽ đến nhà cô nương thông báo một tiếng". Hồng Thành đem tình hình gần đây của bản thân thoáng nói ra vài câu.
Chương Vân nghe xong, vội vàng gật đầu, cười nói: "Ừm, vậy chúng ta đi trước đây." Chương Trình cùng mấy người khác lần lượt chào tạm biệt Hồng Thành, bọn họ cùng nhau đi bộ trên đường hướng về Đồn Điền thôn.
Sau bao nhiêu ngày chuẩn bị, bận rộn, cuối cùng tôm cá cũng được đưa vào nuôi trong ruộng lúa, coi như xong một bước đầu, Chương Vân liền cảm thấy thư thái và vui vẻ, nói chuyện cười đùa với mọi người suốt quãng đường trở về nhà
Ngày hôm sau, Chương Vân thức dậy, sau khi làm xong một số việc nhà, liền chạy ra ngoài sân đi tới bờ ao, trong lòng nàng luôn nghĩ đến cây hương bồ, không biết hiện tại nó như thế nào, có mọc lên sống tốt hay không, vì mấy ngày nay luôn bận rộn với chuyện nuôi tôm cá, mãi đến hôm nay mới bớt chút thời gian rảnh rỗi chạy đến nhìn xem ra sao.
Còn chưa tới bờ ao, từ xa Chương Vân đã nhìn thấy một mảnh xanh mươn mượt ở trong ao, với những chùm hoa màu nâu đỏ của cây hương bồ ở giữa, chỉ cần nhìn thấy thế này thì có thể cảm giác được sự phát triển của cây hương bồ rất tốt.
Chương Vân trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng tăng tốc bước chân chạy tới bên bờ ao tròn, cẩn thận nhìn kỹ lại, lá cây hương bồ quả thật rất tươi tốt, tuy rằng không dài lắm, nhưng cũng đã hơi nhô ra khỏi mặt nước, nhìn bộ dạng này thì chắc khoảng cuối tháng bảy là có thể ngắt hái được lá cây hương bồ.
Trong nước không riêng gì cây hương bồ phát triển xum xuê, mà chồi cỏ non cũng phát triển rất nhanh, nếu chồi cỏ đẻ ra nhiều nhánh thì sẽ hút đi nhiều chất dinh dưỡng trong đất ảnh hưởng đến sinh trưởng của cây hương bồ. Chương Vân nhìn một cái, suy nghĩ chờ đợi khi nào rảnh thì cùng đại ca và Hưng Tử đi hái một ít mầm cỏ trở về, cũng có thể xào được mấy ngày đồ ăn.
Cây hương bồ nhìn cũng đẹp, nhưng củ sen và hạt sen lúc này có chưa có nên nhìn không ra, dù sao cũng phải đợi đến mùa hè mới có thể nhìn thấy bông sen nhỏ với cảnh sắc tươi đẹp.
Chương Vân nhìn ao một hồi, liền xoay người đi trở về. Hai ngày sau, lúc trời chiều tối muộn, thực đúng là kéo Chương Trình, Chương Hưng đi tới, xắn cuộn ống quần lội xuống ao, hái rất nhiều chồi cỏ non trở về, tuy rằng nhiều chồi non sẽ cản trở cây hương bồ sinh trưởng, nhưng nếu hái quá nhiều, thì cành lá hương bồ phân ra sẽ giảm đi, đợi sau khi hái xong đợt thứ nhất, thì đợt thứ hai sẽ không mọc ra dài, vì vậy Chương Vân cũng hái chồi non có một mức độ nhất định.
Sau khi hái được một rổ đầy mầm cỏ, Chương Vân đi ra khỏi ao, Chương Trình và Chương Hưng cũng dừng tay, ba huynh muội cùng nhau về nhà, nhìn một rổ đầy mầm cỏ trắng nõn, cũng đủ cho gia đình bọn họ ăn trong vài ngày.
Cá tôm đã nuôi dưỡng ở ngoài đồng, cây hương bồ trong ao cũng phát triển tốt, trong lòng Chương Vân vô cùng vui vẻ, nàng cảm thấy mọi việc đều tiến hành theo đúng kế hoạch của mình, e rằng không lâu nữa thì trong nhà sẽ có, một khoản thu nhập không hề nhỏ.
Chương Vân hai ngày nay rất vui vẻ, nào đâu biết được rằng, thình lình một ngày tin tức xấu đột ngột truyền đến đã hoàn toàn quét sạch tâm trạng tốt của nàng.