Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 77

Edit: Xíu

Chương Vân dưới ánh lửa chiếu sáng đã về tới bên ngoài sân hàng rào, bước chân dừng lại ở trước cửa sân, hơi quay đầu nhìn về bóng người cầm cây đuốc kia nhẹ giọng nói:"Ta về nhà rồi, ngươi cũng trở về đi....". Nói xong xoay người đi vào, đem lồng tre và thùng nước trong tay đặt vào phòng bếp.

Sau khi đặt đồ trong tay xuống, Chương Vân chậm rãi đi tới cửa phòng bếp nhìn ra ngoài sân hàng rào, ánh lửa phản chiếu trên con đường nhỏ chập chờn, cho thấy hắn vẫn chưa rời đi.

Chương Vân tựa vào bên cạnh, nhìn ánh sáng và bóng đen đung đưa trên mặt đất bùn, một lúc lâu sau mới dần biến mất, khắp nơi lại tối sầm như cũ, nàng cụp mắt xuống, im lặng một lúc lâu mới chậm rãi đi ra ngoài phòng bếp, trở lại phòng để đi ngủ.

Một đêm này, Chương Vân không biết thế nào mà ngủ không an ổn, luôn mơ thấy những giấc mơ rời rạc, ngày hôm sau khi gà gáy, Chương Vân tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người có chút đau nhức, đầu cũng có chút nặng nề.

Chương Vân ngồi trên giường, nhìn chằm chằm ánh ban mai xuyên vào qua giấy cửa sổ ngây người một hồi, cảm thấy trên người khá hơn liền mặc quần áo vào leo xuống giường, vừa đẩy cửa ra chợt nghe thấy Chương Trình gọi:" Vân nhi, dậy rồi, sao đột nhiên có nhiều hơn một thùng tôm cá trong phòng bếp vậy, muội có biết nó từ đâu đến không?".

Chương Vân không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể chuyển hướng chú ý:"Đại ca, không phải nói hẹn bọn Trụ Tử rồi sao, thế nào mà bây giờ còn chưa thấy bóng dáng ở đâu, các ngươi muốn đi Bách Đường thôn, vẫn là nên đi sớm một chút đi".

"Ừ, nương đang làm bánh nướng áp chảo, nói làm xong bảo ta gói lại đưa đi vài chiếc, đến bên kia nếu đói bụng thì cũng có thể ăn cùng mọi người cho no bụng". Chương Trình cũng không truy vấn đến cùng nữa, chỉ nói sang chuyện khác.

Chương Vân nghĩ có thể đem lời nói chuyển hướng là được rồi, nhưng vừa nghe đại ca nói xong, liền đi tới phòng bếp, đến gần bên người Chương Trình, lại nghe hắn hỏi:"Vậy muội có định đi qua không?".

Ban đầu Chương Vân vốn định đi cùng qua bên đó, như vậy nàng có thể ở ngoài ruộng chỉ dẫn cách đào mương rãnh như thế nào, nhưng khi tối hôm qua có được chiếc lồng tre kia, nàng đã có kế hoạch khác, muốn đi đến bờ sông Thanh Lĩnh, lại bắt một ít tôm cá bột trở về, như vậy cả hai bên đều tiến hành, sau khi cấy lúa xong là sẽ có đủ cá, tôm giống đưa vào ruộng.

"Đại ca, muội cũng không đào được rãnh nên sẽ không đi đâu". Mặc dù Chương Vân không chuẩn bị đi, nhưng vẫn phải nói rõ với Chương Trình về một số yêu cầu đối với việc đào rãnh đào mương, vì vậy, thừa dịp trong khi Chu thị vẫn đang còn làm bánh nướng áp chảo, đại ca còn chưa xuất phát đi ra ngoài, liền lôi kéo thảo luận một lúc, sau khi nhìn thấy đại ca nhớ hết từng vấn đề rồi, lúc này mới cảm thấy an tâm.

Hai huynh muội ngồi xổm bên hiên trong góc tường phòng bếp nói chuyện, Chu thị làm bánh xong từ trong bếp đi ra, liền nhìn thấy bọn họ liền cười nói: "Hai người các con sao lại ngồi xổm ở đây làm chi, Trình Tử đừng nói chuyện nữa, con không phải nói là hẹn bọn Trình Tử ở cửa thôn sao, bánh bột ngô đã nướng xong rồi, nương gói lại cho con một ít để con mang theo".

"Dạ". Chương Trình vội vàng đứng lên, đi vào phòng bếp đáp ứng, cầm lấy gói lá sen Chu thị đưa cho, bỏ chạy ra ngoài sân hàng rào, hướng cửa thôn đi tới.

Chương Vân nhìn thấy đại ca rời đi, liền xoay người đi vào phòng bếp, hai mẹ con vội vàng ăn sáng, nàng giúp đỡ Chu thị xong rồi đưa đồ ăn sáng ra đồng.

Sau khi thu dọn phòng bếp xong, Chương Vân đi ra mảnh đất trồng rau, lúc này đã trồng khoai lang và đậu xuống đất, rất nhiều loại rau khác cũng lên mầm xanh, đợi đến khi thời tiết ấm lên một chút thì mảnh đất trồng rau mày sẽ có rất nhiều loại đồ ăn thu hoạch được. Chương Vân ở một bên chăm sóc rau củ một bên lấy một chiếc cuốc nhỏ, đào vài cuốc trên một bãi đất bùn lầy, thật phát hiện ra rất nhiều con giun đất xoắn.

Đem giun đất bọc vào từng gói lá sen nhỏ xong, Chương Vân liền đi ra khỏi mảnh đất trồng rau, thuận đường hái một ít lá rau, băm nhỏ cho gà ăn, sau đó lấy lồng tre bỏ vào sọt, còn tìm kiếm lấy một sợi dây gai dài mỏng ra, cho vào trong túi lá sen, đeo sọt vào trên lưng, rồi cầm thùng nước đi ra ngoài, trong lòng tính toán khi đặt lồng tre xuống sông để dụ tôm cá, thì thuận tiện cắt bèo tây cho heo, như vậy là một lúc hai việc không có bị trễ nải.

Chương Vân mới vừa đi ra khỏi sân, liền liếc nhìn góc tường rào của mình, thấy một cái cột tre dài có buộc một sợi dây gai mỏng dài dựa vào tường.

Chương Vân bỗng chốc dừng bước chân lại, đây không phải là ...Hắn khi nào thì đặt cái này ở trước cửa nhà nàng, tối hôm qua quay lại lấy, hay là sáng nay đưa qua.

Vấn đề này, Chương Vân không có trả lời được, nên đành phải chậm rãi đi tới trước chỗ cột tre, vươn tay cầm lấy, hơi sửng sốt một hồi, sau đó liền mang theo đi về phía sông Thanh Lĩnh.

Phương pháp dẫn dụ tôm cá trong lồng tre không khó, Chương Vân chỉ xem một lần vào tối hôm qua là biết được rồi, sau khi đến bờ sông Thanh Lĩnh, liền cho giun đất vào trong ba lồng tre, rồi ở phía trên sợi dây gai của sào tre đã dìm xuống sông.

Mồi được thả xuống, tôm cá cũng không nhanh như vậy mà đi vào, Chương Vân đem thùng nước đặt bên cạnh sào tre, xoay người chạy tiến nhanh vào bụi cỏ , lấy cái sọt, cái liềm ra, cúi người cắt cỏ cho heo.

Chương Vân nhanh chóng cắt đầy một cái sọt nhỏ bèo tây, sau đó bỏ cái liềm xuống, chạy lại sông nhấc sào tre lên, có nước bắn tung tóe, lồng tre phát ra tiếng đạp ầm ầm, cởi một lồng tre xuống, từ bên trong rút ra bao vải nhỏ, cá tôm lần lượt rơi vào thùng nước, trước đó trong thùng đã đổ hơn nửa thùng nước nên lúc này tôm cá rơi vào đó đều nhảy dậy lên, bơi nhộn nhịp.

Sau khi lấy ba cái lồng tre ra, đã có hơn nửa thùng tôm cá, Chương Vân vội vàng đem giun đất bỏ vào trong túi, rồi bỏ lồng tre xuống sông, chờ đến khi lấy lên tiếp ba lồng tre thì tôm cá trong thùng cũng đã chen chúc nhau dày đặc.

Chương Vân nhìn hai bên công việc làm đã xong, rồi lại treo ba cái lồng tre cùng lúc lên dây gai thừng, lưng đeo sọt, một tay xách thùng nước, một tay xách sào tre, cố hết sức tha trở về.

Về đến nhà, Chương Vân đổ hết tôm cá từ trong thùng vào bồn tắm, bây giờ bên trong thùng có nửa thùng nước, và có chừng hàng trăm con cá, tôm giống.

Sau khi Chương Vân cho cá vào trong bồn tắm, đem đồ này nọ bỏ hết mọi thứ sang một bên, rồi cho đám cỏ dại cắt được hôm nay vào trong thùng, liền ghé dựa vào thùng để nhìn vào bên trong, cá trong nước đập vẫy mạnh, nhảy lên rất hăng say, có rất nhiều cá bột như thế này, nàng có thể thấy được ngày tốt trước mắt đang đến gần.

Chương Vân ban đầu muốn chia cá con thành các loại, chọn cá trắm cỏ, cá mè và cá trích, đáng tiếc ngoại trừ bỏ một số con cá hơi lớn một chút, còn lại thì cũng tầm tầm nhỏ không khác biệt lắm, trong nước lại một mảnh chi chít dày đặc cá như vậy, nàng thật sự không thể phân biệt được đâu là cá trắm cỏ, đâu là cá mè, cá trích.

Nhìn cái bồn tắm hồi lâu, cuối cùng Chương Vân cũng chịu thua buông tha, nàng thật sự không thể phân biệt được, vẫn là nên đợi cha nương và ông nội sau khi trở về rồi để họ nhìn xem, chỉ đem có cá trắm cỏ, cá mè cá trích tuyển chọn đi ra ngoài, còn lại số cá không thích hợp nuôi dưỡng thì thả lại xuống sông để chúng phát triển tự nhiên.

Chương Vân suy nghĩ xong, liền đứng thẳng dậy chuẩn bị đi làm thêm chuyện khác, vừa định quay đầu lại, thì trong bồn tắm một con cá lớn nhất đang ngoáy đuôi làm nước chảy rào rào tung toé ra, nàng vội quay đầu lại nhìn qua.

Những con cá nhỏ khác thì Chương Vân có thể không phân biệt được, nhưng con cá lớn này nàng nhận ra nó là cá mè, xem chừng dài hơn một thước, cái đầu cồng kềnh gần như chiếm hết nửa thân người, cá mè ở nông thôn nàng gọi là cá mè hoa, lấy đầu cá nấu đậu phụ hay đầu cá kho tàu thì thật đúng là ngon tuyệt.

Khi nghĩ đến món đậu phụ nấu đầu cá, Chương Vân thèm ăn ứa nước miếng ra, đây là món ăn yêu thích nhất của nàng, nhớ lại món súp đậm đà, đậu phụ trơn mượt, và đầu cá mềm thơm, khiến nàng không thể nhịn được, nhất định tối nay sẽ làm món này.

Sau khi xem xét đến mục tiêu, Chương Vân bỗng chốc hưng phấn, đứng dậy, vội vàng cầm chậu gỗ đi lại, thò tay vào trong bồn tắm bắt con cá mè hoa ra, con cá này nó vòng vèo trốn thoát thật sự không dễ bắt được chút nào, Chương Vân mò mẫm hồi lâu, trên trán đều toát hết ra mồ hôi mới bắt được nó ra khỏi bồn tắm, bỏ vào trong chậu gỗ không.

Chuyện khác Chương Vân có lẽ không dám khoe khoang, nhưng việc nấu đầu cá này thì nàng nấu rất ngon, ai bảo chính nàng thích ăn nó nhất chứ, sau kho đem cá mè ra, Chương Vân liền xắn tay áo lên bắt đầu làm cá, lưu loát chặt bỏ đầu cá, cạo vảy phần thân, sau khi moi hết nội tạng ra thì lấy muối tẩm ướp đều các mặt bên trong ngoài con cá, xong được treo lên dưới mái hiên, có thể để dành nấu ăn được khoảng hai ngày.

Chương Vân nhanh chóng xử lý đầu cá xong thì đặt nó trong chậu gỗ, rồi rửa sạch mùi tanh cá trên tay, bắt đầu làm những việc khác trong nhà, chờ qua buổi trưa, khi mặt trời dần ngả về hướng tây thì nang mang theo một ít tiền đồng với một bát lớn đi ra sân, đi đến nhà đại bá Thiết Lực ở cửa thôn mua đậu phụ, chờ mua được đậu phụ về nhà là có thể chuẩn bị bắc bếp nấu đầu cá.

Chương Vân đi bộ theo đường bên bờ sông Thanh Lĩnh, từ đây đến nhà đại bá Thiết Lực sẽ gần hơn. Vòng qua một mảnh bụi cỏ, lại đi thêm vài bước trên đường là có thể mơ hồ thấy được sân nhà Thiết Lực đại bá.

"Đại bá mẫu, vậy cháu về trước đây, Phú tử, mau, theo ta trở về". Chương Vân vừa muốn đi ra khỏi bụi cỏ để đi đến bên sân nhà đại bá Thiết Lực thì liền nghe thấy tiếng gọi vang lên ở trước sân, giọng nói này khiến nàng bỗng chốc dừng bước chân lại, nàng có thể nghe ra được đây là giọng của Thường Mãn, hẳn là hắn tới đón Thường Phú trở về.

Chương Vân thoáng nhích gần dựa vào trong bụi cỏ một hồi, cũng không có đi ra ngoài, nhìn qua kẽ hở trong bụi cỏ nhìn ra ngoài thì thấy Thường Mãn đang ôm Thương Phú, mỉm cười nói mấy câu với đại bá mẫu đang tiễn hắn ra ngoài, sau đó liền xoay người sải bước đi xa, chỉ trong chốc lát bóng lưng của hắn biến mất khỏi tầm mắt.

"Phì" . Chương Vân khẽ thở dài, nhìn phương hướng đi xa của Thường Mãn một hồi lâu, sau đó liền bước ra khỏi bụi cỏ, đi vào sân của nhà Thiết Lực đại bá.

Dưới chân bước đi, nhưng trong đầu lại dấy lên một chút tâm sự, nàng cũng không biết vì sao bản thân mình lại trốn, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mà chỉ cần thấy Thường Mãn là trong lòng như bị cái gì đè nặng lên, khiến nàng có chút nghẹn kèm theo đó có sự rối bời, hoảng loạn, chỉ cần không phải đối mặt trực tiếp là nàng thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều..

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, mà Thường Mãn vì nàng đã làm rất nhiều chuyện, nàng vẫn thật tâm cảm kích hắn, sau khi mua đậu phụ trở về từ nhà Thiết Lực đại bá, Chương Vân đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu.

Sau khi suy nghĩ xong, Chương Vân bắt tay nhóm lửa bếp, khi lửa bắt đầu cháy, liền đổ dầu vào chảo, thái đôi đầu cá rồi thả vào chảo dầu, hai mặt đều chiên hơi vàng nâu, sau đó cho nước và đậu phụ vào, đậy vung lại từ từ nấu chín.

Chờ khi được đun sôi ở một mức độ nhiệt cố định thì món đầu cá đậu phụ có nước sốt đặc sệt màu trắng tươi trong nồi, Chương Vân liền đổ đầy đậu phụ đầu cá vào bát lớn, rắc hành lá thái mỏng trước đó lên đầu cá đậu phụ trong bát, ngoài ra còn rắc chút tiêu trên mặt, và đậu phụ đầu cá rất thơm ngon đậm đà đã được nấu xong.

Nồi đậu phụ đầu cá này, Chương Vân cố ý nấu nhiều thêm một chút, sau khi bỏ đầy một bát lớn thì cũng còn hơn một nửa trong nồi, cũng cho vào một bát khác giữ lại cho gia đình ăn, còn bát này thì dùng vung đậy nắp kín lại, bỏ nó vào trong giỏ rồi đi ra ngoài.