Bà nội Hồng nhiệt tình chiêu đãi như vậy, Chương Vân ở lại ăn mấy cái, sau từ lúc đi ra từ Bạch Đường thôn, chỉ cảm thấy bụng no trướng, nhìn lên sắc trời một cái thì thấy đã qua buổi trưa, vội gia tăng bước chân chạy nhanh đi về nhà.
Sau khi trở về nhà và dọn dẹp từ trong ra ngoài xong, Chương Vân liền đi vào phòng bếp vo gạo, rửa rau củ, chuẩn bị nấu cơm chiều. Đợi đến chiều muộn người Chương gia từ ruộng đất trở về, thì đồ ăn đã được nấu xong ổn thoả hết rồi.
Vào lúc cả gia đình ngồi xuống ăn cơm chiều, Chương Vân đem chuyện đi qua Bách Đường thôn nói cho mọi người trong nhà nghe," Đại ca, qua vài ngày nữa, ca giúp đỡ đi đào mấy mương rãnh đi, chúng ta mượn ruộng nước nhà người ta nuôi tôm cá, thì dù sao cũng phải làm một chút việc, ca nói đúng không".
"Ừ, đến lúc đó hẹn với mấy người Trụ Tử bọn họ, nhiều người thì có thể làm việc nhanh xong hơn". Chương Trình miệng lập tức đồng ý.
Nghe được đại ca đồng ý, Chương Vân liền đem vấn đề nạy đặt xuống không đề cập nữa, quay đầu nhìn về phía Chương Hữu Khánh: "Cha, cha có thể làm võng lưới đánh tôm cá bằng tre trúc được không?Mấy ngày nay, chúng ta phải đến sông Thanh Lĩnh bắt tôm cá con ".
"Võng tôm ta chưa có làm qua, không biết có thể đan tốt hay không, ngày mai ta sẽ đi chặt cây tre trúc về thử đan xem sao". Chương Hữu Khánh nghĩ bản thân mình trước đó chưa có làm qua nên không chắc chắn lắm.
Chu thị ở một bên đặt đũa xuống, bắt đầu nói:"Ta thấy Thường Mãn dùng túi võng lưới đánh tôm cá, ước chừng là do nương hắn đan bện lên, nếu không ngày mai khi ta cánh đồng lúa mạch, thuận tiện xin học hỏi qua nhà Thiết Mộc".
"Cứ vậy đi". Chương Hữu Khánh gật đầu đồng ý, việc này cả nhà đã quyết định xong.
Hôm sau cơm nước chiều xong xuôi, Chương Hữu Khánh liền đi lên Thanh Truân Lĩnh chặt cây tre trúc kéo trở về nhà, Chu thị đi cánh đồng lúa mạch học đan bện cành lá hương bồ, thuận tiện hỏi một chút phương pháp đan võng lưới tôm cá.
Dưới sự hướng dẫn của Thiệu thị, Chương Hữu Khánh tranh thủ thời gian sau mỗi buổi ăn cơm chiều xong để đan lưới võng đánh tôm cá, sau hai ngày thì đã đan hoàn thành sản phẩm, Chương Trình liền mang theo đòn gánh với hai thùng chậu gỗ cùng lưới đánh tôm cá, đi ra bờ sông Thanh Lĩnh, Chương Vân cũng đi theo, còn Chương Hưng tự nhiên đi theo phía sau như một cái đuôi.
Bây giờ là đầu tháng tư, có thể nói là ngày xuân hoa nở ấm áp, sau bữa cơm chiều, mặt trời dần dần lặn về phía tây, nhưng mặt trời lặn vẫn còn lấp lánh ánh nắng tà dương nhiễm đầy bầu trời, ba huynh muội Chương một đường đi đến bờ sông Thanh Lĩnh, từ xa chỉ thấy đến một vành đai ngọc bích Thanh Lĩnh Hà, trong ánh hoàng hôn, cả dòng sông lung linh, tỏa sáng khiến người ta không thể mở mắt.
Chương Hưng nhìn cảnh sắc chói mắt như vậy, hơn nữa trên bãi đá bên sông có mấy đứa nhỏ đang vui đùa rượt đuổi theo nhau, nhất thời cao hứng nhảy dựng lên, chạy thẳng ra bờ sông.
"Hưng Tử, chạy cẩn thận, đừng để ngã xuống sông." Chương Vân vội vàng cao giọng gọi một tiếng, Chương Hưng vừa chạy vừa xua tay, trong nháy mắt đã lao vọt vào trong nhóm trẻ nhỏ bắt đầu nô đùa, ầm ĩ cả lên.
Chương Vân mỉm cười nhìn theo, chậm rãi đi tới bãi đá, cùng Chương Trình tìm nơi nước sông tương đối nhẹ nhàng, đem đòn gánh đặt xuống, hai thùng gỗ đều múc nửa thùng nước rồi đặt bên cạnh chân, sau đó, Chương Trình đem võng tôm đặt dưới nước sông, từ từ kéo căng về phía trước, đợi một lúc sau cho lắng xuống nước chờ tôm cá va vào bên trong, trên tay liền có chút cảm giác lay động thì lập tức cầm túi lưới nhấc lên.
Thấy Chương Trình nhấc võng tôm lên, Chương Vân hưng phấn nghiêng người nhìn vào, chỉ thấy một vài con cá nhỏ nằm trong võng tôm vẫy nước:"Đại ca, mau, mau, bỏ chúng vài thùng nước đi". Chương Vân sợ cá nhỏ ở ngoài nước lâu sẽ nhanh chết nên liềm thúc giục Chương Trình đem cá nhỏ bỏ vào thùng nước.
Chương Trình trước đây chưa từng đánh tôm ca nên trên tay khó tránh khỏi có chút không quen, mãi đến khi vầng trăng khuyết lấp ló trên bầu trời, họ mới làm thành công được năm, sáu tấm lưới, ước chừng là có hơn một chục con cá nhỏ và hơn 20 con tôm sông, thu hoạch quả thật không nhiều lắm.
"Đại ca, trời tối rồi, chúng ta vẫn là trở về thôi, ngày mai lại đến bắt sau". Thấy Chương Trình không quá cam tâm, vẫn luôn muốn mua nhiều hơn một chút, nhưng lưới tôm hết lần này tới lần khác phóng xuống, trên trời càng ngày càng tối, tỷ lệ thành công thấp hơn, về sau mọi nỗ lực đó đều vô ích, Chương Vân không thể không lên tiếng thuyết phục.
Thẳng đến khi võng tôm một lần nữa đưa lên khỏi mặt nước mà cũng không thu hoạch được gì, Chương Trình có chút chán nản thở ra, nhìn xem bốn phía, bóng tối vô tình đã bao trùm lên cả cánh đồng, những nhóm nàng dâu, bà tử ra rửa bát, giặt giũ quần áo đều đã đi trở về, nhóm trẻ nhỏ cũng lần lượt bị gọi về, bây giờ ở bờ sông Thanh Lĩnh này cơ hồ chỉ còn lại ba huynh muội bọn họ, dưới tình huống này, Chương Trình cũng chỉ có thể từ bỏ, thu võng tôm lại, đặt hai thùng gỗ vào hai đầu đòn gánh, đặt lên bờ vai, nhanh chân trở về nhà.
Sau khi trở về nhà, Chương Vân vội vàng đổ đầy nước vào trong thùng gỗ lớn, cũng cho một ít thực vật thủy sinh bắt được dưới sông bỏ vào đó, cho cá vào thùng lớn hơn, lại thêm thực vật thủy sinh vào, như vậy có thể làm chậm lại tiêu thụ oxy của cá và làm cho cá sống lâu hơn.
Sau khi đổ hết cá vào thùng gỗ , Chương Vân đặt thùng gỗ lên trên giá ngoài bếp, để ban đêm nhiệt độ xuống thấp sẽ làm giảm nhiệt độ nước và giảm tiêu thụ oxy.
Sau khi sắp đặt thùng gỗ vào vị trí xong, Chương Vân quay đầu lại, nhìn thấy Chương Trình đang ngồi xổm bên cửa, cúi đầu lật võng tôm trong tay, cẩn thận suy nghĩ.
"Đại ca, đừng nghĩ nữa , sớm nghỉ ngơi đi." Sau một ngày mệt mỏi, Chương Vân cũng có chút buồn ngủ, nói xong ngáp một cái, Chương Hưng sớm đã bị nàng thúc giục rửa mặt, trở về phòng nghỉ ngơi.
Chương Trình miệng ậm ừ, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật võng lưới tôm lên, miệng lẩm bẩm: "Làm sao có khả năng để kham nổi đây."
"Được rồi, nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nữa". Chương Vân vội vàng nắm lấy cánh tay của đại ca, cứng rắn kéo ra khỏi phòng bếp, nếu như nàng không tới đây ,chỉ sợ đại ca ngồi đây không biết suy nghĩ đến canh giờ nào nữa.
Bị Chương Vân lôi kéo đi như vậy, Chương Trình không còn cách nào khác, chỉ có thể đặt võng tôm xuống, đi theo ra khỏi phòng bếp, dùng nước còn lại trong xô rửa tay chân, lau mặt, rồi quay trở lại trong phòng .
Ngày hôm sau, ba huynh muội đi dạo trên hoàng hôn, lại đến bờ sông Thanh Lĩnh, trải qua một ngày suy nghĩ, Chương Trình đã có tiến bộ, nhưng cũng chỉ là so với ngày hôm qua hơn một chút, xác xuất thành công vẫn không cao. Khi trời tối xuống, nhìn mấy con tôm cá ít ỏi trong thùng, Chương Trình thật buồn rầu.
"Rõ ràng trong sông có nhiều tôm cá như vậy, mà không biết đi đến đâu, đánh mãi cũng không được mấy con". Chương Trình có chút chán nản, cáu kỉnh đập võng tôm xuống nước, phịch một tiếng nước bắn tung toé khắp nơi, nổi lên mấy quả bóng nước.
Chương Vân nhìn tôm cá trong thùng nước, sau đó nhìn về phía đại ca, trong lòng thầm nghĩ, xem ra việc đánh bắt tôm cá này cũng phải có kỹ thuật, không phải ai cũng có thể làm được.
Ban đầu, nàng muốn chọn một số lượng lớn cá trắm cỏ từ đàn cá bột, và chọn ít cá mè, cá trích nuôi dưỡng cùng nhau, đây là những loài cá được nhiều người cùng nuôi nhất ở trong thôn của bà nội, trước kia vào thời điểm chơi trò chuyện với bà, có nghe họ tán gẫu nói qua vài câu rằng sản lượng cá trắm cỏ là lớn nhất, việc nuôi cá mè và cá trích là có lợi nhất cho sự phát triển của cá trắm cỏ.
Chương Vân lòng đầy ắp những dự định, nhưng lại không ngờ rằng ở cửa thứ nhất bắt cá bột lại gặp trở ngại như vậy. Nhiêu đây còn không có được mấy con, nơi nào còn có thể chọn lựa, trong lòng nàng cũng có chút phiền muộn, nhưng cũng không thể trách đại ca được, ngược lại khuyên nhủ, dần dần sẽ tốt hơn thôi.
Qua đi cố gắng thử lại một ngày, nhưng tình hình vẫn không khá hơn, mà thời gian lại không chờ đợi người , mắt thấy đã gần đến ngày mồng mười,sẽ cấy lúa , dưới ruộng lúa có thể bắt đầu việc đào mương rãnh rồi, dưới tình huống nêu không còn cách nào khác thì chỉ có thể bao nhiêu thả bấy nhiêu thôi.
Sau bữa cơm chiều này ăn xong, Chương Trình lại mang theo võng tôm, thùng gỗ, đòn gánh chuẩn bị đi đến bờ sông Thanh Lĩnh, Chương Vân đi theo đến bên ngoài sân hàng rào, vừa đi vừa hỏi: "Đại ca, mấy người Trụ Tử bọn họ, ca đã hỏi qua chưa, ngày mai đã là mồng bảy rồi, nếu muộn, nếu muộn thì không kịp cấy lúa vào ngày mồng mười đâu".
"Đều đã nói hết rồi, ngày mai sẽ cùng ta đi Bách Đường thôn, Trụ Tử còn tìm đến Thường Minh, Thường Lượng, mặt khác ta còn tìm thêm Đại Ngưu, Phong Tử, Đinh Tử cùng đệ đệ của hắn, hơn nữa còn có tiểu đại phu, chín người cùng làm, ta nghĩ khoảng trong hai ngày đảm bảo là xong". Chương Trình đem chuyện ngày mai, chuẩn bị ổn thoả nói ra..
Chương Vân vừa nghe liền cảm thấy an tâm,: "Vậy thì đại ca, hôm nay đi đánh bắt là được rồi, ngày mai không cần đâu, bằng không ca ban ngày ở ngoài ruộng làm việc mệt mỏi rồi mà buổi chiều tối còn đi đánh bắt tôm cá nữa thì muội sợ sức khoẻ đại ca không chịu được đâu".
Chương Trình vừa định nói gì đó thì một người từ ngoài hàng rào chạy vào, mắt thấy sắp đụng phải Chương Trình, may mà Chương Trình di chuyển nhanh chóng, nhảy sang một bên, có thế này hai người mới không đụng húc vào nhau.
Mặc dù không đụng trúng người nhưng nước văng tung toé, vì người chạy vào mang theo một thùng đầy nước, như vậy vào thời điểm sắp đụng phải nhau nước trong thùng liền bắn tung toé bay ra khắp nơi.
"A, nhanh, nhanh, nhặt nhanh lên, Trình Tử ca, ngươi đừng giẫm lên nha." Giọng nói nâng cao đột nhiên vang lên, khiến Chương Trình và Chương Vân có thế này mới hoàn hồn nhìn lại, hóa ra là Thường Quyên chạy vào, mà trên tay nàng là thùng nước, nước văng ra, không chỉ là nước, mà còn có một vài con cá nhỏ cũng bay lên và rơi xuống đất.
Những con cá nhỏ thả mình trên mặt đất bùn khô, chỉ sau hai ba lần nhảy đã không còn đủ sức, bụng phình to, chỉ sợ lại không xuống nước một lần nữa thì chúng sẽ không trụ được bao lâu.
Nhìn thấy tình huống này, Chương Vân nhất thời phản ứng lại, ngồi xổm người xuống duỗi tay ra nhặt lên, trong miệng kêu to: "Đại ca, mau nhặt lên, nếu không cá nhỏ sẽ chết."
Tiếng kêu gọi này, Chương Trình mới hậu tri hậu giác hồi thần lại, vội cũng đi theo nhặt con cá nhỏ rơi xuống đất, Thường Quyên xách một cái thùng nước kéo đến trước mặt hai người, bọn họ nhặt lên liền bỏ vào thùng, mặc dù chỉ có năm sáu con cá, nhưng trên người cá trơn trượt, cộng con cá nhỏ vẫn còn sống, hễ gặp ai đụng vào là chúng sẽ nhảy đạp lên, nên nhất thời bắt không cầm được một lúc là tuột xuống, phải mất một lúc mới nhặt xong mấy con cá.
Sau khi nhặt xong con cá nhỏ, Chương Trình đứng dậy lau trán, vội vàng bắt được như vậy, đầu đầy mồ hôi, Chương Vân cũng không khá hơn là bao, trên tay đầy mùi tanh của cá.
"Tiểu Quyên, sao ngươi lại mang theo thùng cá đến đây?". Chương Vân không cẩn thận bị dính đầy tay, nhìn vào chiếc thùng nước trong tay Thường Quyên, chỉ thấy bên trong có rất nhiều con cá nhỏ đang chi chít bơi lội, còn có thể nhìn thấy tôm con xen lẫn ở giữa.
Chương Vân vừa hỏi như vậy, Thường Quyên mới nhớ ra chuyện chính, vội vàng đưa thùng nước cho Chương Vân:"Cái này là đưa cho ngươi, ngày mai ta sẽ nói đến, ngươi cùng Trình Tử ca cũng không cần phải đi bắt tôm cá giống nữa ".
Lời này khiến Chương Vân sửng sốt, không phản ứng lại một lúc, Thường Quyên thấy nàng thất thần bất động như vậy, liền tiến tới, đưa thùng nước vào trong tay nàng, cũng không chờ huynh muội bọn họ hỏi, vội xoay người chạy ra bên ngoài, tiếp theo đó là lời của nàng theo trong gió truyền lại:"Vân nhi, Trình Tử ca, ta đi trước, tối ngày mai ta sẽ đưa lại đây".
Chương Vân cúi đầu nhìn xuống cá tôm trong thùng nước, trong lòng bất giác vừa động, bùm bùm mấy cái, nghĩ tới điều gì, liền nhét thùng nước vào trong tay đại ca, chạy ra bên ngoài muốn đuổi theo Thường Quyên, nhưng khi chạy ra bên ngoài, nhìn lên trên con đường nhỏ phía trước, không còn thấy bóng dáng Thường Quyên đâu nữa.