Chương Vân trở về nhà, bận rộn với công việc trong ngày, đợi đến chiều tối, lúc mọi người Chương gia trở về thì nàng đã nấu xong cơm, cả nhà cùng nhau ngồi quây quần bên bàn trong nhà chính ăm cơm chiều, Chương Vân liền đem chuyện hôm nay nói ra cho mọi người cùng nghe.
"Sao con không bàn bạc với cha nương một chút, một mình đi Thường gia, con liền đi như vậy cũng không tránh khỏi cảm giác xấu hổ". Chu thị vừa nghe Chương Vân tự mình chạy đến Thường gia, không khỏi lo lắng vội vã nói, nghĩ rằng lỡ như nhà Thiết Mộc thấy con gái rồi không cho sắc mặt tốt thì rất là lúng túng, ngại ngùng.
"Nương, người xem lại con cũng không việc gì, Thường thím rất thoải mái, còn đồng ý giúp đỡ nữa". Chương Vân thấy nương lo lắng như vậy, vội vàng an ủi.
Lúc này, Chương Trình cũng bắt đầu nói:"Vân nhi, trong lòng muội có ý định này, sao không nói chuyện trước với người nhà, ngược lại đi nói với người ngoài biết trước". Trong lời nói của Chương Trình có chút không vui, hắn nghĩ lo cho gia đình mình trước, ngược lại nói cho Thường gia biết chuyện trước, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Chương Vân cũng không cố ý giấu diếm, chỉ là nghĩ chuyện giao phó xong rồi nói cho người nhà biết, miễn cho bọn họ khỏi lo lắng, thấy đại ca có chút không vui, vội cười lấy lòng:"Người khác sao có thể so với người trong nhà được chứ, lúc này muội cũng không còn cách nào khác, cầu nhà người ta giúp đỡ, dù sao cũng phải đem sự tình nói ra rõ ràng, như vậy người ta mới đáp ứng, đại ca, ca cũng đừng trách muội".
Người trong nhà đâu có thực sự cùng nàng so đo, sau khi bị Chương Vân dỗ vài câu, Chương Trình cũng không nhắc lại việc này nữa, ngược lại, người một nhà lại tán gẫu nói về cành lá hương bồ. Cả nhà đến cùng cũng không xem trọng cành lá hương bồ, cảm thấy không có khả thi đan bện ra đồ vật tốt, hưng Chương Ván muốn thử xem, cũng không ngại, ai cũng không có ý phản đối.
Được sự đồng ý của gia đình, Chương Vân liền yên tâm chờ đợi tin tức của Thường gia, thẳng qua đến bốn năm ngày sau vẫn không có tin tức gì từ Thường gia truyền đến, Chương Vân muốn đi hỏi một chút nhưng lại sợ gặp phải Thường Mãn, cũng ngại ngùng làm phiền Thường Quyên nên chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục chờ đợi.
Nhưng trong nháy mắt, đã ba ngày nữa trôi qua, Chương Vân không thể đợi được nữa, nghĩ đến lần trước canh giờ này Thường Mãn đã đi xuống ruộng, nên liền cố ý đi vào giờ này chạy đến Thường gia, hẳn là sẽ không đụng gặp phải Thường Mãn đâu.
Khi đến bên ngoài sân Thường gia, Chương Vân đứng ở trên bậc thềm nhìn vào bên trong, thấy trong sân im ắng, không một bóng người, lúc này càng thêm yên tâm nhấc chân đi vào, ở trong sân kêu lên:"Thím, có ở nhà không".
"Ai, ở nhà đây, ai vậy?". Trong phòng bếp vang lên giọng nói, theo sau đó là Thiệu thị bước ra, thấy là Chương Vân vội cười đi lên chào hỏi:"Vân nhi đến à, là tới hỏi chuyện đan giỏ đúng không".
"Đúng vậy thím, thật xin lỗi, cháu cũng không phải là muốn thúc giục người, chỉ là nhiều ngày trôi qua như vậy mà chưa có tin tức gì nên cháu liền đi qua xem". Chương Vân khách khí nói vài câu, cũng không thể làm cho người ta cảm thấy mình tới để thúc giục họ làm.
"Thật ngại quá, lẽ ra nên đến sớm nhà cháu để thông báo một tiếng mới đúng, cũng là tại ta lười, trong nhà bận rộn nhiều việc liền không muốn đi ra ngoài". Thiệu thị vội cười nói.
Chương Vân nghe vậy, vội vàng xua tay:"Thím bận bịu việc trong nhà, mà cháu còn đến nhờ người giúp đỡ, là cháu phải xin lỗi mới đúng".
"Thôi chúng ta đừng khách sáo nữa, chuyện là như vậy, cháu đưa cành cỏ cho ta, ta ở nhà hai ngày nghiên cứu nhưng cảm thấy không chắc chắn, nên nghĩ mang về nhà mẹ đẻ, nhờ cha ta bọn họ giúp đỡ thở xem, Mãn tử mang đi theo, không biết đã xảy ra chuyện gì mà đến hôm nay còn chưa thấy trở về". Thiệu thị đem sự tình nguyên do lần lượt nói ra cho Chương Vân biết.
Chương Vân nghe vậy, nghĩ hôm nay sẽ không nhận được kết quả, liền không chậm trễ nữa, cùng Thiệu thị khách khí nói vài câu, liền chuẩn bị đi trở về.
Vừa mới nói lời cáo từ, Chương Vân quay người lại, chỉ thấy Thường Mãn đang đi tới hướng vào trong sân, trên lưng đeo một cái sọt, trong tay còn cầm theo một cái giỏ đan bằng tre trúc.
"Mãn tử, con đã trở lại, vừa vặn Vân nhi đến để hỏi tin tức, nên con mau đưa đồ cho nàng nhìn một cái". Thiệu thị liếc mắt một cái liền nhận ra bóng người con trai đang đi tới, vội vàng lớn tiếng gọi.
Thường Mãn xách giỏ trong tay, khi bước lên bậc thang còn chưa kịp nhìn qua trong sân, nghe thấy Thiệu thị nói như vậy, bước chân đột nhiên dừng lại, cúi đầu xuống, sau một lúc ngừng lại, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chương Vân vội vàng đưa mắt sang một bên, không dám nhìn hắn đối diện, luôn cảm giác rất xấu hổ, muốn rời đi càng sớm càng tốt, nhưng chuyện đan cành lá hương bồ còn chưa có hỏi đâu, lại không tốt cứ như vậy rời đi, cho nên chỉ có thể tận lực kiên trì đứng trong sân, chờ Thường Mãn đi lại.
Thường Mãn đem ánh mắt nhìn ở trên người Chương Vân một hồi, sau đó đi lên bậc thang bước vào trong sân, liền đi thẳng đến trước mặt Chương Vân, đem cái giỏ cành lá hương bồ trong tay đưa cho nàng, cái gì cũng không nói.
Chương Vân nhanh chóng nhận lấy, hai mắt rũ xuống nhìn giỏ cành lá hương bồ trong tay, miễn cho gặp phải ánh mắt của Thường Mãn, càng thêm xấu hổ.,
Chương Vân chỉ nhìn lướt qua, liền thấy chiếc giỏ hương bồ trên tay mình được đan ra hình dạng rất tinh xảo, nó cũng giống với hàng mẫu nàng từng thấy qua trong cuộc phỏng vấn, đã có bảy, tám phần tương tự rồi, trong lòng không khỏi vui mừng, trên khuôn mặt liền xuất hiện nụ cười tươi.
"Thím, cái này được rồi, cái giỏ này vừa chắc chắn vừa nhẹ, nhìn cũng không sai biệt lắm, người nhìn xem một cái xem có phải hay không". Chương Vân cười, vội đem chiếc giỏ cành lá hương bồ cho Thiệu thị xem.
Thiệu thị sau khi cẩn thận nhìn kỹ xem xét, không khỏi có chút nghi hoặc, ngẩng đầu lên nhìn Thường Mãn:"Mãn tử, cái giỏ này nhìn thế nào cũng không giống với tay nghề của ông ngoại con, động tác trên tay của ông ngoại con ở chỗ góc này lỏng hơn, không giống như cái giỏ này".
Thường Mãn đứng ở một bên, lặng lẽ đem chiếc sọt trên người xuống, nghe Thiệu thị hỏi như vậy, liền thuận tay đem chiếc sọt qua cho nàng, thấp giọng nói:"Dạ, cái này không phải là ông ngoại làm, mà là ông chú đan".
"Ông chú à? Lão nhân gia người không phải đi Thường Châu sao? Thời điểm nào đã trở lại?". Thiệu thị vừa nghe càng thêm không hiểu, theo nàng biết, ông chú lão nhân gia người vài năm trước đã được cháu trai ở Thường Châu đón đi, thế nào đột nhiên lại trở lại, nàng một điểm cũng không biết về việc này.
Thường Mãn hơi khẽ lắc đầu:" Nương, đừng hỏi nữa, trong sọt còn có mấy thứ đây". Thường Mãn có vẻ như không muốn nhắc đến đề tài này, chỉ tay về phía sọt rồi quay đầu bước đi vào phòng, cũng không quay đầu lại nhìn.
"Mãn tử, có phải con đi Thường Châu hay không?". Thiệu thị thấy con trai bước nhanh đi vào liền cất cao giọng hỏi, nhưng Thường Mãn không trả lời, đi thẳng vào phòng.
Thiệu thị thấy con trai vào phòng, mới quay đầu lại, miệng lẩm bẩm:"Thảo nào nhiều ngày như vậy mới trở về". Nói xong mới bừng tỉnh, vội vàng lấy đồ trong sọt ra đưa cho Chương Vân xem.
Chương Vân nhìn thấy Thường Mãn vào nhà,thoáng yên tâm hơn một chút, vội vàng cầm lấy đồ trong tay Thiệu thị đưa qua xem xét, hóa ra là ba cái rổ lớn nhỏ khác nhau, đồ thủ công tốt đến mức không còn gì để nói, nếu tất cả đều được đan bện theo cách này, thì việc tiêu thụ hẳn sẽ không có vấn đề gì.
"Ông chú này của ta, tay nghề thủ công thì không có gì để nói, ông nội ta, cha ta bọn họ đều đi theo ông chú học được, cháu trai của ông hiện giờ đang làm sinh ý ở Thường Châu, nghe người ta nói của hàng rất lớn làm ăn tốt, cũng có mấy cửa hàng trong nhà nên ông chú ta xem như đi hưởng phúc tuổi già của cháu trai rồi". Thiệu thị liên miên lải nhải nói ra.
Chương Vân vừa nghe thì nghĩ, lão tiền bối có tay nghề thủ công như thế này thì không còn gì để nói, chính là ông chú trong miệng Thiệu thị hình như không sống ở đây, nói như vậy thì làm thế nào để học hỏi được bí quyết đan bện cành lá hương bồ đây".
Nghĩ đến đây, Chương Vân không khỏi nói: "Thím à, tay nghề thủ công của lão nhân gia đương nhiên là tốt, nhưng nếu chúng ta muốn đan bện ra đồ để bán, thì dù sao cũng phải biết cách đan mới được, không biết lão nhân gia người có thể tới đây một chuyến hay không, đem phương pháp dạy cho chúng ta được hay không?".
Thiệu thị vừa nghe xong thực sự có chút khó xử, Thường Châu xa như vậy, sao có thể đến đây được, đang mở miệng định nói gì thì trong phòng đột nhiên truyền ra giọng nói:"Ông chú đã dạy cho con rồi, lúc sau con sẽ dạy lại cho nương".
Nàng lập tức hiểu ngay ý tứ trong lời nói của Thường Mãn, nói đúng ra là đến lúc đó nàng có thể trực tiếp đến học hỏi Thiệu thị, không cần Thường Mãn tự tay dạy lại, cứ như vậy thì nàng có thể tránh hắn khỏi xấu hổ, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Chương Vân cũng không biết nên cảm ơn Thường Mãn như thế nào, do dự một lúc vẫn là không nói gì, trực tiếp đổi thành cám ơn Thiệu thị, Thiệu thị vội vàng nói đây là làm việc cho thôn, điểu này nên như vậy.
Chương Vân đã có được tin tức, liền chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nghĩ tới điều gì đó:"Thím, cháu đối với đan bện này một điểm cũng không hiểu, có thể làm phiền toái thím bớt chút thời gian, đến nhà cháu đem phương pháp đan cái này dạy lại cho ông nội và cha cháu hay không, bọn họ đối về nghề thủ công này cũng có năng lực".
"Được rồi, chờ khi rảnh rỗi, ta sẽ tới nhà cháu".Thiệu thị không nói hai lời liền đồng ý, Chương Vân lại cảm tạ một phen rồi cáo từ rời đi.
Nghe được bước chân Chương Vân rời đi biến mất, Thường Mãn mới từ sau cửa bước ra ngoài, đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm con đường mòn trước cửa, nơi đó đã không còn có bóng dáng của Chương Vân nữa.
Thiệu thị vừa mới bước vào phòng bếp, nghĩ muốn đưa sọt, rổ cành lá hương bồ chi Chương Vân, nên vội vàng chạy ta xem có gọi được nàng lại hay không, thì vừa ra phòng bếp đã thấy con trai đứng ở trước cửa, si ngốc nhìn con đường bên ngoài, trong lòng liền minh bạch, dù sao cũng là con trai mình đẻ ra, nào có thể không hiểu được chứ.
Chần chừ một lúc, Thiệu thị bước đi đến chỗ Thường Mãn, chờ khi đi đến trước mặt hắn Thường Mãn mới hoàn hồn lại, thấy nương đang nhìn mình, hắn vội vàng đưa mắt sang một bên nói: "Cha ở dưới ruộng sợ là quá bận rộn, nên giờ con đi ra đồng giúp đỡ đây". Nói xong, hắn tiến lên một bước, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thiệu thị giữ chặt Thường Mãn nói: " Ở trước mặt nương còn xấu hổ cái gì". Thiệu thị cũng quay đầu nhìn về phía ngoài sân, khẽ thở dài: "Vân nhi là một cô nương tốt, là nhà chúng ta không có phúc khí, nhưng......".
Thiệu thị quay đầu lại lần nữa, nhìn con trái nói tiếp:"Con cũng đừng nản lòng, Vân nhi hiện giờ cũng không gả cho nhà khác, vẫn là còn có cơ hội". Nói xong liền vỗ vỗ bả vai con trai rồi quay người đi vào phòng bếp.
Thường Mãn nhìn theo bóng lưng của nương, rồi nhìn lại con đường bên ngoài sân, hít sâu một hơi, sải bước ra ngoài, đi đến mảnh đất của nhà mình.
Khi Chương Vân trở về nhà, liền bắt đầu bận rộn với công việc ở nhà, nghĩ đến sự thành công của đồ dùng cành lá hương bồ, trong lòng rất vui vẻ, công việc đang làm trên tay cũng trở nên thoải mái dễ dàng hơn.
Đợi đến chiều tối, mọi người Chương gia mới từ ruộng đất trở về, Chương Vân đem thức ăn bưng lên bàn trước sảnh nhà chính, người một nhà ngồi ăn cơm, Chương Vân liền đem chuyện cành lá hương bồ đan bện thành đồ dùng kể cho gia đình nghe, còn có mấy ngày tới đây Thiệu thị sẽ tới để dạy lại cho cha cùng ông nội cách đan bằng cành hương bồ.
Người Chương gia vừa nghe vậy cũng có chút vui mừng, nhưng đối với chuyện Thiệu thị đi lại đây chỉ dạy còn có chút khó xử, nhưng ngẫm lại nhà người ta không điều kiện đến chỉ dạy lại kỹ năng tay nghề ra, còn có gì không tốt nữa mà không vừa lòng, nghĩ như vậy nên tâm lí người Chương gia hơi buông lỏng ra.
Người một nhà đang nói chuyện, Chương Vân đột nhiên hỏi:"Cha, nương, Thường Châu ở đâu ạ?".
"Thường Châu? Sao lại hỏi về Thường Châu, chúng ta là huyện Xương Lại thuộc quyền quản lý của Thường Châu, muốn hỏi ở đâu thì ta cũng chưa đi qua, chỉ biết là nó ở rất xa". Chương Hữu Khánh thấy con gái hỏi về Thường Châu, hơi có phần kinh ngạc, suy nghĩ một chút liền trả lời vài câu.
"Nhắc đến Thường Châu, ta khi còn trẻ có đi qua, đến đó một lần, nếu muốn đến Thường Châu thì trên đường đi phải đổi thuyền nhiều lần, từ trăm dặm đường đến Xương Nguyên trấn rồi lại đi huyện, ở bến tàu đợi thuyền, có một con thuyền rất lớn đi Thường Châu, dù sao muốn đi Thường Châu cũng phải mất mấy ngày đường mới đến nơi". Chương Liên Căn ở một bên lầm bầm nói, nhớ tới chuyến đi này lúc còn trẻ, không hỏi có chút hoài niệm, đối với người nông dân, chắc cả đời cũng không thấy ra khỏi thị trấn, lão có một lần đi như vậy, cũng có thể coi là may mắn.
Nghe Chương Liên Căn nói lời này xong, đôi đũa trên tay Chương Vân không khỏi dừng lại một chút, hoá ra Thường Châu lại xa đến thế, nói như vậy, Thường Mãn vì nàng mà bỏ công chạy một quãng đường dài.