Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 37

Edit: Xíu

Khi Thường Quyên tìm đến Chương Vân, nàng hơi có chút ngoài ý muốn, Thường Quyên là đường muội của Thường Mãn, trong trí nhớ của nàng thì hai người là bạn bè tốt của nhau, cho nên mới gặp chuyện không may ngày ấy, nàng chính là đi tìm Thường Quyên, lại bị câu nói đùa của Thường Mãn"tiểu Quyên lên núi",dẫn đến chuyện không ngờ sau này liền phát sinh sự tình không mong muốn như vậy, có lẽ Thường Quyên cảm thấy có lỗi với nàng nên kể từ đó không đi tìn nàng nữa, không nghĩ tới hôm nay lại đến nhà nàng.

Chương Vân, Thường Quyên hai người đều nhìn nhau , cả hai đều có chút khó xử, nhưng Thường Quyên tính cách luôn hoạt bát, chỉ ngại ngùng một lúc , sau đó mỉm cười nắm tay Chương Vân cười nói: "Vân nhi, chúng ta vào phòng nói chuyện đi". Chương Vân đồng ý liền cùng nàng đi vào phòng .

"Vân nhi, ta vừa mới làm đệm giày, người nhìn một cái xem có được không?".Thường Quyên lôi kéo nàng ngồi ở mép kháng , hai người dù sao cũng phải nói gì đó để mở màn, Thường Quyên xem ra là trước khi đến đã có sự chuẩn bị cho nên vừa ngồi xuống thì theo tay áo lấy ra một đôi lót dày cười đưa cho Chương Vân.

Hành động này khiến Chương Vân có cảm giác quen thuộc, trong trí nhớ thì chuyện này thường xảy ra, Thường Quyên tính tình rất hiếu động nên trong ngày không thể yên tĩnh chịu ngồi thêu thùa, may vá, nên luôn bị nương nàng ấy phàn nàn về điều đó, thật sự không còn cách nào khác mới có thể làm bộ cầm lấy, với nàng ấy thì chuyện châm tuyến cho tới bây giờ thực không có bản lĩnh , cho nên thường ngày hay lấy ra làm cái này cái nọ rồi đưa đến cho Chương Vân nàng nhìn xem có tiến bộ hay không, miễn cho khỏi bị nương mắng.

Chương Vân nghĩ một chút trên mặt liền nở nụ cười, nói thật là cuộc sống ở hiện đại của nàng, nàng căn bản không có may vá, cũng may Chương Vân nguyên bản vẫn còn có chút biết, cho nên liền cầm lấy lót hài trong tay, xem xét tỷ lệ thì thấy còn có một số chỗ không cân đối, bất quá lại không muốn đả kích người, liền cười nói,"Nhìn tốt hơn trước nhiều".

"Thôi đi, ngươi bôi mật vào miệng lúc nào vậy, đôi lót giày này,ta bị nương ta nói khiến lỗ tai gần như bị chai sạn rồi, nói là quăng cho chó, chó cũng không tới nhìn một chút chứ huống hồ gì người còn không để vào mắt". Thường Quyên nói xong lại cảm thấy buồn cười, nhịn không được liền phì cười.

Nhìn thấy Thường Quyên cười tươi như hoa, khóe mắt đuôi mắt đều mỉm cười, khiến Chương Vân không nhịn được mà bật cười, hai người vừa cười vừa nói về những lời tức giận của nương Thường Quyên, thật đúng là không ra hình dạng gì, điều này làm nương nàng khổ tâm đốc thúc con gái, chủ tiếc rằng tính tình Thường Quyên không chịu được nhẫn nại nên không thể thay đổi trong tức khắc.

Hai người cười một hồi ,Thường Quyên nhìn thấy nàng lúc này tâm trạng rất vui vẻ, cho nên kịp thời mở miệng nói:" Vân nhi, ta cùng việc châm tuyến không giống nhau, nương ta thì rất cọi trọng chuyện này, mà ta thì cảm thấy nó không vấn đề gì, có một số việc không cần thiết, quan trọng thì đừng để trong lòng, cuộc sống vẫn ngày ngày tiếp diễn như cũ cũng tốt".

Chương Vân nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng tuy rằng trên mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, sau đó lại nghĩ đến ý tứ trong lời nói, tựa hồ như đang khuyên nhủ cái gì, có chút khó hiểu hỏi:" Ngươi đây ở đây là khuyên ta sao?, ta nghe có chút không hiểu ".

Khi Chu thị tìm đến Thường Quyên, có nhắc đến với nàng là Chương Vân còn chưa biết đến chuyện này, nên phản ứng lúc này của nàng ấy cũng không cảm thấy lạ, nhưng tròng mắt rũ xuống nhẹ giọng nói:" Trịnh Thiết Toả sắp ngày mai thành thân". Chỉ nói một câu như vậy, Thường Quyên liền im lặng, nàng cảm thấy với một câu nói này, là có thể nói ra tất cả mọi chuyện.

Chương Vân thoáng ngẩn người một chút, bất quá cũng chỉ là sửng sốt, sau đó khóe miệng cười rộ nói: "Đây là chuyện tốt a, hảo hảo chúc mừng mới được, chúng ta cùng Thiết Toả xem như cùng nhau lớn lên, hồi nhỏ còn cùng nhau trèo cây, nhặt trứng chim, lúc này hắn đã phải lấy vợ, thời gian thật đúng là nhanh a".

Nghe vậy, Thường Quyên cảm thấy yên tâm, thoải mái nhẹ nhàng thở ra, nàng lúc này mới thực sự lộ bản tính ra, lôi kéo tay Chương Vân reo lên:" Ta đã nói rồi, với tính tình của ngươi sẽ không nghĩ quẩn trong lòng, cha nương ngươi chỉ sợ ngươi nghẹn trong lòng mà sinh bệnh, cho nên muốn ta đến an ủi ngươi, xem ra ta thực không cần phải an ủi khuyên can ngươi rồi".Nói đến đây, Thường Quyên lại nghĩ tới chuyện lần trước, nụ cười trên mặt cũng từ từ nhạt đi, nhìn Chương Vân, lại có chút do dự, miệng ngập ngừng nói : "Chuyện xảy ra lần trước, sao ngươi lại thương tâm như vậy? Còn có ... trong lòng ngươi còn trách ta hay không?".

Chương Vân nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Thường Quyên, nàng cũng không biết nên nói như thế nào nữa, tuy rằng thân chủ Chương Vân là một người hoạt bát, sớm nhận định mình là vợ của Thiết Toả, mà hồi nhỏ cũng thích Thiết Toả, nàng sợ hãi vì lời đồn đại Thiết Toả sẽ không cần nàng nựa cho nên mới thương tâm mà sinh bệnh, nhưng cuối cùng những điều nàng sợ cũng trở thành sự thật, nhưng đó là suy nghĩ của Chương Vân trước đây, hiện tại nàng không có suy nghĩ đó, thầm nghĩ chỉ muốn cuộc sống trôi qua những ngày tháng bình yên, tốt đẹp, mà cũng không cần quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Thường Quyên thấy nàng chần chừ không nói, không khỏi có chút áy náy, vội vàng nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà thương tâm nựa, nếu trong lòng thực sự trách ta, sau này ta sẽ không đến trước mặt ngươi lắc lư là được ". Nói xong liền nhảy xuống kháng, chạy thẳng ra ngoài phòng.

Sau một hồi ngồi xuống nói chuyện, trong lòng Chương Vân thực rất thích Thường Quyên, cảm thấy nàng ấy rất thẳng thắn, ở bên cạnh cũng thấy thoải mái, hơn nữa nàng cũng muốn có bạn bè, vì vậy vội nhảy xuống kháng giữ chặt tay nàng ấy, sẵng giọng nói,"Cái tính khí này của ngươi , cũng không để cho người ta có thời gian nói chuyện , ta lúc nào nói trách giận ngươi, chỉ được cái đoán mò".

Hai tỷ muội xem như chính thức hòa giải, Thường Quyên là vui vẻ nhất, khúc mắc trong lòng đã được hoá giải, lúc này liền lôi kéo Chương Vân cười khúc khích kể chuyện, đem chuyện mấy ngày nay bị nương bắt ngồi ở nhà nói ra, còn oán giận nói:"Ngươi xem, nương ta bắt ta ở nhà không cho đi ra ngoài chơi, còn bắt ta cả ngày ngồi làm lót giày này, xem ta coi có cải thiện được không ".

Sau khi Thường Quyên tự giễu bản thân một phen, hai người đều khanh khách nở nụ cười, ngồi nói chuyện rôm rả trong phòng rất lâu, đợi đến khi Chương Vân đưa Thường Quyên ra khỏi phòng , mới phát hiện bên ngoài tuyết đã ngừng rơi.

"Ta phải đi nhanh một chút, nương ta đang đợi ta về để giúp đỡ nấu thịt luộc, nếu không thì trễ mất". Thường Quyên vừa nói chuyện vừa cầm chiếc ô giấy dầu ở góc tường, rồi vẫy tay với Chương Vân, bước nhanh đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Vân nhi, thay ta nói một tiếng với cha nương ngươi, ta đi trước, trong nhà mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, sợ là đi không được, chờ ra đầu tháng giêng ta đến tìm ngươi đi chơi ".

Chương Vân cười đáp ứng, sau khi Thường Quyên nói xong lời muốn nói liền chạy nhanh ra ngoài sân hàng rào đi về, Chu thị luôn ở trong phòng bếp, sớm đã nghe thấy tiếng cười của con gái trong phòng, cho nên trong lòng không khỏi thở nhẹ ra, lúc này lại nghe được lời nói của Thường Quyên, cũng sắp bước đi ra khỏi phòng bếp, mở miệng kêu:"Tiểu Quyên, sao cháu đi vội vàng vậy, ở lại đây ăn cơm xong rồi về".

"Không được, nương cháu đang đợi cháu về làm việc, cháu đi trước đây đại nương ". Lúc này Thường Quyên đã ra ngoài sân, từ xa lên giọng trả lời mấy câu rồi sớm không thấy bóng dáng đâu nữa, Chu thị trong lòng thoải mái, trên mặt liền nở nụ cười, nghĩ rằng kêu Thường Quyên đến quả thật không sai.

Chương Vân đi tới phòng bếp, trong lòng thầm nghĩ làm cha mẹ có bao nhiêu phần rõ ràng tâm tư của con gái,cho nên mới lo lắng nàng sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng, chỉ là bọn họ không biết rằng, nàng đã không còn là Chương Vân lúc đầu.

Bên kia Chương Vân đi theo Chu thị làm việc trong phòng bếp, còn bên này Thường Quyên bước nhanh trên đường tuyết, vòng qua song Thanh Lĩnh Hà một đoạn ngắn liền nhìn thấy sân nhà nàng, nhà nàng cách nhà Chương Vân cũng không xa.

Thường Quyên từ xa đã nhìn thấy ống khói từ phòng bếp nhà mình bay lên, liền biết được nương nàng đã ở trong phòng bếp nấu nướng, nào dám chậm trễ nữa, vội nhanh bước chân, đi hướng đến phía sân, nhưng nàng còn chưa tới cửa cổng, đột nhiên có một thân ảnh từ một bên lao ra, lôi kéo cổ tay nàng rồi kéo đi sang một bên.

Thường Quyên không phải là một cô nương thanh tú, ôn hoà , bất thình lình bị kéo đi như vậy lúc này liền nảy sinh tức giận đạp người nọ một cước, người nọ nhất thời không phòng bị, liền thực sự bị trúng một cước, miệng buồn hừ một tiếng, mắt thấy Thường Quyên lại muốn đá hai chân nữa liền vội lên tiếng:" Tiểu Quyên là ta, đừng đá".

Một tiếng kêu vọng ra, Thường Quyên lúc này mới lui lại cẩn thận nhìn kỹ, người nọ cũng quay đầu xe nàng, hai người nhất thời đối mặt, nàng liền kêu lên:"Mãn Tử ca, sao ca không lên tiếng, đột nhiên lao ra như vậy, thật doạ chết người rồi".

"Hừ" Thường Mãn thấy nàng hét to như vậy vội vàng làm động tác im lặng, ý bảo nàng nói nhỏ một chút, sau đó liền kéo cổ tay nàng cùng mình đi sang một bên.

Thường Quyên liếc nhìn sân nhà mình, thấy không có kinh động đến người, liền đi theo Thường Mãn, miệng nói thầm,"Mãn Tử ca, có việc gì sao không thể vào nhà nói được , nương muội đang chờ muội đấy, đã muộn lắm rồi ".

Thường Mãn cũng không đưa nàng đi xa, ngay tại gốc bức tường trong sân liềm dừng lại, rồi nhìn trái nhìn phải, khi xác định chắc chắn không có ai, mới nhẹ nhàng hỏi," Tiểu Quyên, muội hôm nay đi nhà Vân nhi?".

"Đúng vậy, lúc này mới từ nhà nàng ấy trở về". Thường Quyên trả lời không chút nghi ngờ, chờ nói xong, dường như nhớ ra điều gì, vội kêu lên: "Nha, ca khẩn trương như vậy tìm ta, còn phải tránh mọi người nói chuyện, vì để hỏi chuyện Vân nhi sao".

Tiếng kêu vừa ra, Thường Mãn giật mình, lại nhìn sang hai bên, cũng may không có ai để ý nên mới có thể thở nhẹ ra một hơi, hạ giọng nói:" Không phải đã nói muội nhỏ tiếng một chút rồi, sao còn lớn tiếng như vậy ".

"Ca sao quản muội nói to nói nhỏ, ca nói thật đi, vì sao lại vội vã muốn biết chuyện của Vân nhi". Thường Quyên lúc này cũng cao hứng, lưng ngay thẳng, trừng mắt hỏi thẳng Thường Mãn.

Thường Mãn có chút xấu hổ tránh đi ảnh mắt của nàng, không trả lời, chỉ tiếp tục nói: " Muội đừng hỏi nhiều như vậy, ta chỉ muốn biết Vân nhi có buồn, thương tâm, để ý hay không khi biết chuyện Thiết Toả muốn thành thân".

Bản thân vấn đề không biết được đáp án, Thường Quyên bất mãn nhíu mày lại, nhưng sau đó lại mỉm cười trên khoé miệng, lãnh đãm nói:" Nếu ca không muốn nói với muội, muội đây cũng không nói cho ca biết, nếu muốn biết thì tự đi đến hỏi Vân nhi là được rồi". Nói xong liền làm bộ xoay người rời đi, kỳ thực cũng mong chờ Thường Mãn gọi nàng lại.

Kế sách nhỉ của nàng lập tức có hiệu quả, Thường Mãn vội vã gọi lại,"Tiểu Quyên, muội đừng náo loạn, ta thực sự muốn biết, nói cho ta biêt đi".

Thường Quyên quay đầu lại nhìn bộ dạng gấp gáp, lo lắng của hắn, đang muốn trêu chọc thêm vài câu nựa, thì thấy hắn thành thật như vậy đem lời nói ra, đúng lúc này cách tường truyền đến âm thanh của nương Thường Quyên:" Con khỉ này, nói rằng đi nhà Vân nhi, không biết là nó lại chạy đi đâu nữa, đến lúc này còn chưa có trở về, lão nương đều vội muốn chết, mà nó thì còn mải chơi".

Thấy lão nương đã bắt đầu mắng chửi người, lại trễ mà chưa trở về, liền mặc niệm cho bản thân, lần này thì Thường Quyên không có hứng thú trêu đùa nữa, xoay người chạy hướng về cổng nhà mình, vừa chạy vừa nói,"Đừng lo lắng, nàng ấy không có việc gì". Nói còn chưa xong, bóng người đã không thấy đâu.

Thường Mãn ngơ ngác nhìn hướng bóng lưng Thường Quyên biến mất, đợi một hồi lâu mới phẫn nộ rời đi, hướng ở viện cách vách bên cạnh đi vào sân.