Vương Gia Tha Mạng

Chương 6

Càng gần đến Trung thu, Vương gia càng được chiếu cố, các bằng hữu tốt đều mang thiệp đến mời, trong cung lễ chúc mừng cũng được chuẩn bị, quả thực một ngày cũng không thể nhàn, đã năm ba ngày không đến chỗ Thang Viên, nhưng thật ra thì quản gia cũng thường đến ngồi chơi, cùng Thang Viên trò chuyện, cũng may là chỉ nuôi con thỏ, Thang Viên nhàn rỗi thì chơi đùa với nó, lâu lâu tập bài hát, cũng thanh nhàn tự tại.

“Vương gia không đến tìm ngươi, ngươi cũng không đi “dỗ dành” Vương gia sao?” Quản gia nhìn Thang Viên chơi với con thỏ, vẻ mặt hậm hực.

“Bây giờ Vương gia đang nổi nóng, có đi cũng phí công, huống hồ gì hiện nay Vương gia cũng bận rộn, không thể đếm xỉa tới ta, chờ thêm hai ngày nữa hãy tính.” Thang Viên một bên cầm cây củ cải đút con thỏ một bên trả lời.

“Hai ngày nay Vương gia không biết đã quăng vỡ biết bao nhiêu đồ rồi, là bạc a!” Quản gia ai thán.

“Vương gia cũng thật sự là quái, tức giận thì đập đồ… Không phải đó là tật xấu của nữ nhân sao?” Thang Viên buồn cười hỏi.

“Hừ! Ngươi nói Vương gia thích đập đồ sao? Vương gia là vì tìm không ra cách để trút giận. Cũng phải nói, số Vương gia thật là khổ ….”

“Làm Vương gia mà còn có số khổ? VậyChúng ta đều là con kiến sao?”

“Ngươi thì hiểu được cái gì! Hoàng gia có cái khổ của hoàng gia.” Quản gia hít một tiếng tiếp tục nói: “Vương gia trước kia cũng không phải như vậy, tức giận thì sẽ làm ầm ĩ, lúc 9 tuổi thì xảy ra chuyện, mới hình thành tính tình cổ quái như bây giờ.”

“Là chuyện gì?” Thang Viên ngẩng đầu nhìn quản gia hỏi.

“Vương gia khi đó mới 9 tuổi, đi theo Đại hoàng tử, Lục hoàng tử, Cửu hoàng tử tuổi tương đương nhau cùng người hầu của Vương tướng quân cùng nhau luyện võ. Hoàng tử luyện võ, bất quá để có thân thể cường tráng, Vương tướng quân cũng không để ý, cho Lí thống lĩnh cùng các hoàng tử đánh nhau. Lí thống lĩnh tuổi trung niên, cùng các tiểu hài tử so chiêu, tự nhiên cũng tùy ý, không để trong lòng. Ai ngờ không biết sao chọc giận Vương gia, Vương gia thế nhưng gần như đem Lí thống lĩnh lỡ tay đánh chết, Đại hoàng tử đi đến cản, cũng bị Vương gia chặt đứt một cánh tay, khi đó mọi người mới biết, Vương gia có thần lực bẩm sinh. Việc này nếu ở triều đại khác, có lẽ còn có người nói Vương gia thiên phú dị bẩm, nhưng Tiên Hoàng lại là người trọng văn khinh võ, nói Vương gia còn nhỏ tuổi mà tàn bạo như vậy, hơn nữa tướng mạo Vương gia không giống người bình thường, Tiên Hoàng liền nói hắn tướng mạo chứa sự tàn bào, đã không thích, từ sau chuyện này, càng thêm không thích Vương gia. Vương gia cũng quật cường, Tiên Hoàng không thích, thì cũng không đến gần, từ từ trở nên lầm lì cô độc. Do áy náy, từ đó về sau dù có tức giận, cũng không động thủ, chỉ trút giận lên đồ vật này nọ. Đêm đó động thủ với ngươi, có thể coi là ngoại lệ.”

Thang Viên nghe quản gia kể chuyện xưa, cũng nhíu mày cúi đầu không biết nghĩ cái gì.

“Kỳ thật tướng mạo Vương gia khác với người bình thường, cũng không có gì ngạc nhiên…”

Thang Viên nghi hoặc nhìn quản gia, chờ hắn nói tiếp.

“Mẫu thân Vương gia, giờ là Thái Hậu, chính là con gái của tiền Tể tướng Lí Nghị, vợ của Lí Nghị, chính là công chúa của tộc Hồi Hột, Thái Hậu cũng có tướng mạo dị tộc, nhưng cũng không rõ ràng giống như Vương gia …”

“Thì ra là thế….”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại có một người khẩn trương rối loạn đi vào, thấy quản gia ngồi chỗ này, liền cười nói: “Quản gia còn có lòng dạ ngồi đây nói chuyện phiếm, Vương gia lại quăng vỡ ba cái lò đun trà rồi kia…”

Quản gia vừa nghe liền phát cáu, vội vàng chạy đi.

Khi Thang Viên ngẩng đầu nhìn, là ám vệ Vương gia Kim Ưng, liền nói: “Ngươi sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta?”

“Ta không đến, Vương gia chỉ sợ là đem thư phòng phá hủy, nhanh đi khuyên nhủ đi! Vương gia hôm nay ở chỗ Lễ bộ Thị Lang uống hơn hai chén, đang cãi nhau đấy!”

Thang Viên đi vào cửa thư phòng, thì gặp một nha đầu khóc đi ra, trong tay cầm một cái khay trà trống không. Quản gia ở bên trong đang lải nhải, Vương gia chẳng ừ chẳng hử ngồi trước án thư nghe. Đang có một nha đầu khác bưng khay dâng trà đi ngang qua, Thang Viên liền dùng tay tiếp, đem chén trà đặt ở trước mặt Vương gia, Vương gia thấy y, “Hừ” một tiếng, cầm chén trà lên muốn quăng, Thang Viên liền nói: “Vương gia nếu ghét bỏ, tìm người khác trút giận cũng được, tội gì trút giận lên đồ vật?”

Vương gia ngừng lại, trừng mắt nhìn Thang Viên một cái, đem chén trà hung hăng dằn xuống án thư, nước trà cũng văng ra không ít. Thang Viên mếu máo quỳ xuống: “Vương gia ngại tiểu nhân bẩn? Vậy thì để cho nha đầu đi đổi một chén trà khác?”

Vương gia nghe xong, cầm lấy cái chặn giấy ném tới, vừa bay sát qua bả vai Thang Viên. Thang Viên hoảng sợ, né một cái, đột nhiên té ngã làm vỡ cái nghiên mực ở phía trên, “Ai u” một tiếng, Vương gia liền nhìn qua, Thang Viên cắn răng lấy tay sờ sờ đầu gối giương mắt nhìn Vương gia, vẻ mặt ủy khuất.

“Cút đi! Làm bộ dáng khổ này cho ai coi!” Vương gia quát.

Thang Viên miệng nâng lên, muốn nói, lại bị Vương gia ôm lấy đặt ở trên đùi: “Cũng không phải không có mắt, như thế nào lại nghiêng qua bên đó!” Vương gia nói xong xắn ống quần Thang Viên lên nhìn đầu gối y, may mà nghiên mực không phải là vật sắc nhọn, chỉ bị đỏ một vùng, trên ống quần nhuộm một chút mực tàu.

“Vương gia nguôi giận?” Thang Viên cười hỏi: “Vương gia nếu còn bực, ta làm lại lần thứ hai?”

“Đem con thỏ kia ôm đến, cùng ngươi làm thì được rồi?” Quản gia lạnh lẽo chen vào nói. (xót của nha…)

Vương gia cùng Thang Viên đồng thời giương mắt trừng mắt quản gia, quản gia trở mình xem thường, nói: “Tiểu nhân cáo lui.” Lại nói với Thang Viên: “Nếu còn làm đổ vỡ đồ nữa, ta liền trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi!”

Thang Viên mếu máo nhìn Vương gia, nói: “Vương gia làm vỡ đồ, sao lại trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của ta?”

Vương gia quay đầu đi: “Hừ! Chẳng lẽ hắn dám trừ của ta?” Nói xong ôm lấy Thang Viên đứng dậy đi ra ngoài cửa.

“Vương gia muốn đi đâu?”

“Ngủ!”

“Vương gia không tức giận?” Thang Viên cười hỏi.

Vương gia “Hừ” một tiếng lại nói: “Bổn vương hiện tại thật sự tức giận, ngươi cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi đi!”

Thang Viên lại bị Vương gia quấn một đêm, cầu xin cũng không biết nói bao nhiêu lần, Vương gia oán hận ở trên môi y cắn, mới buông tha y. Thang Viên bị Vương gia ôm nên suy nghĩ, người này, không hôn chỉ biết cắn. (Oh yeah…)

==========

Lúc bình minh hầu hạ Vương gia thay quần áo, Thang Viên vừa giúp Vương gia chỉnh vạt áo vừa nói: “Vương gia mấy ngày gần đây nóng giận nhiều, ta phá lệ một chút, phân phó phòng bếp chuẩn bị một chút gì đó giải nhiệt….”

Vương gia cau mày không nói, quay đầu nhìn nhìn Thang Viên.

Thang Viên vẫn cúi đầu, tinh thần uể oải thay Vương gia mang giày: “Chỉ tiếc dụng cụ của tiểu nhân không có mang tới, bằng không làm một chút hương xông an thần tịnh khí, lúc ban đêm cũng tốt…”

“Ngươi nói ngươi biết làm phấn sáp bánh hương?”

“Đương nhiên rồi, bằng không chỗ Như Ý lâu sao có thể nuôi cái người rảnh rỗi? Tiểu nhân dung mạo bị hủy, không thể tiếp khách, xướng khúc thì làm sao có thể sống? Cũng đừng nói sẽ tích góp đủ bạc chuộc thân…”

Vương gia “Ân” một tiếng, nhấc chân đi. Thang Viên bò lại trên giường tiếp tục nằm.

Giờ ngọ quản gia đến, dâng cơm trưa, cầm dụng cụ làm phấn sáp bánh hương, lại đưa tới rất nhiều hương liệu, nói là Vương gia phân phó, nếu thiếu cái gì thì nói. Thang Viên thấy dụng cụ nhìn rất quen mắt, giống như là đồ mà trước kia mình hay sử dụng, liền hỏi quản gia, quản gia nói: “Chưa từng thấy ngươi dằn vặt như vậy, buổi sáng liền phân phó hạ nhân đi Như Ý lâu lấy về, tiểu quan người ta vừa mới ngủ, làm cho tình cảnh rất hỗn loạn.”

“Vương gia nói, rượu Trạng Nguyên Hồng kia hắn sẽ nhận.” Quản gia nhìn Thang Viên muốn nói lại thôi, cười tủm tỉm nói.

Thang Viên chu cái miệng bất mãn, cũng không có biện pháp. Đem vật còn thiếu liệt kê ra rồi giao cho quản gia, liền bắt đầu làm chút bánh hương đơn giản.

Buổi tối Vương gia trở về, mở miệng liền hỏi hương làm có tốt không, Thang Viên lấy ra vài cái bánh hương đốt, lại lấy vài cái cất vào hầu bao của Vương gia: “Đây là hương quả hạnh hưng phấn tinh thần, bỏ thêm long não hương bạc hà, khi Vương gia cảm thấy mệt lấy ra ngửi ngửi, thư giãn.”

Lại mở ra đệm giường chỉ vào vài cái gói hương cho Vương gia xem: “Đây là hương quả mận xua côn trùng, bỏ thêm long não hùng hoàng….”

Vương gia đến gần lại ngửi ngửi, nói: “Đây là mùi trên người ngươi.”

“Ta trên người làm gì có mùi nào, ta chưa bao giờ dùng mấy thứ này…”

“Trên người ngươi có.” Vương gia nói xong kéo Thang Viên lại gần hắn rồi ngửi ngửi: “Đúng là mùi này.”

“Nga, ta ở vựa củi mùa hè muỗi có rất nhiều, ta làm thêm nhiều cái đặt ở góc tường bên giường, chắc là lúc đó lưu lại…”

“Cái này ngươi cũng có thể làm?” Vương gia lấy ra một hộp ngọc nho nhỏ hỏi.

Thang Viên vừa thấy cái đó liền đỏ mặt: “Vương gia từ đâu mà có cái này?”

“Tú bà đưa.” Vương gia mặt không chút thay đổi trả lời: “Nói chắc chắn hưng phấn tuyệt vời.” Vương gia cúi đầu nhìn cái hộp kia, hỏi Thang Viên: “Dùng như thế nào?”

Thang Viên đỏ mặt trả lời: “Cái này không phải thứ tốt, dùng nhiều đối với thân thể không có lợi, không nên dùng.”

“Ân?” Vương gia cau mày nhìn Thang Viên, không nói gì bày ra biểu tình muốn lập tức thử xem sao.

“Cái kia chính là mỡ hương bên trong bỏ thêm chút thuốc thúc tình, không phải thứ tốt, đối thân thể không có lợi, Vương gia… Vương gia vốn thực… lợi hại… Không cần cũng được…”

(em khen anh mà anh hok có phản ứng là sao…????)

“Mỡ hương là cái gì?”

“Mỡ hương… Chính là… Chính là…” Thang Viên cắn môi dưới, nghẹn nửa ngày, từ ngăn kéo ở bàn lấy ra vật giống vậy: “Cái này là mỡ hương….”

“Dùng làm gì?”

“Bên trong bỏ thêm thuốc giải nhiệt làm mát, dùng… dùng ở nơi đó… không sinh bệnh …” Thang Viên mặt đỏ giống như con tôm.

“Ân.” Vương gia đáp: “Ngày mai kêu Thái y đưa thêm mấy vị thuốc cường thân tráng thận vào bên trong, tránh cho ngươi đau thắt lưng.”

“Vương gia….” Thang Viên bất đắc dĩ kêu một tiếng.

==========

Ngày hôm sau quản gia quả thực dâng mấy vị thuốc cường thân tráng thận, riêng đối Thang Viên nói: “Thái y nói, mấy cái này đều là hàng ngoại.”

Thang Viên đỏ mặt tiếp nhận, đầu buông xuống gần sát đến cái bàn bên dưới. Quản gia giễu cợt một phen mới rời đi.

Thang Viên đem hương liệu nghiền nát, lại ma sát nhè nhẹ, dùng sàng, lấy một chút mật hoa dùng nước làm sạch, cho hương liệu vào trộn với nhau, dùng vải thô quấn lại, lấy cặn ra, còn lại đem chia thành các phần nhỏ, dùng khuôn mẫu ép, đó là bánh hương. Lại lấy tay chà xát từ từ, đem ra chỗ trước cửa sổ râm mát phơi khô, đó là hương dây. Về phần phấn, Thang Viên chưa bao giờ dùng, cũng không làm nó.

Làm xong một ít, Thang Viên cúi đầu suy nghĩ một lát, lại lấy ra chút hương liệu, làm vài cái hương bánh, đặt ở trên cửa sổ phơi khô, dùng giấy bao lại, kêu hạ nhân đến, nhờ hắn đưa đến Như Ý lâu giao cho Thanh Dung, hạ nhân đáp ứng rời đi.

=========

Lúc cơm chiều quản gia đến chơi, mang thêm vài món, cũng bưng thêm một bầu rượu, nói là muốn cùng Thang Viên ngắm trăng Trung thu.

Thang Viên nghĩ nghĩ, nguyên lai hôm nay là Trung thu. Mười mấy năm qua, cũng nên làm chút chuyện từ lâu đã quên. Lúc còn nhỏ khi Trung thu, đơn giản là không cần tới học đường học bài, ăn chút trái cây và bánh trung thu, buổi chiều vẫn như thường lệ đi ngủ sớm. Đến Như Ý lâu, cũng chưa từng đón Trung thu. Mùa Trung thu, khách đều về nhà đoàn viên, đó là nếu không có gia đình, cũng muốn về nhà phụng dưỡng lão nhân, khi đó Như Ý lâu vắng nhất, tiểu quan đều là bị cha mẹ huynh đệ ghét bỏ không thương, nên không có người đến đoàn viên, lúc này càng cảm thấy thê lương, nào có tâm tư ngắm trăng? Lại theo tập tục phương Bắc, Trung thu là ngày sinh ông cháu thỏ ngọc, tiểu quan kiêng dè, cũng không vô giúp vui, nên nghỉ sớm.

Thang Viên cùng quản gia uống mấy chén, cười cợt vài câu, quản gia liền nói: “Từng nhìn ngươi tập bài hát, cũng chưa từng nghe ngươi xướng, hôm nay ăn lễ, liền xướng vài câu xem coi như thế nào?”

Thang Viên cười nói: “Bất quá là khi đó ta nhàm chán nên làm loạn, cũng không phải họp xướng. Quản gia muốn nghe, ta liền xướng một tiểu khúc nghe xem sao?”

Quản gia đồng ý, còn nói: “Đừng xướng lãng mạn quá, ta không thể cảm thụ.”

Thang Viên thanh thanh cổ họng, mở miệng xướng: “Nguyệt tiền hoa hạ, nhĩ nông ngã nông, khanh tình mạch mạch, thiếp tình y y…..”

Quản gia xua tay: “Dừng dừng lại, không cần lãng mạn như vậy.”

Thang Viên mở miệng: “Cái này sao tính là lãng mạn, ta còn chưa xướng hết!”

“Xướng thanh nhã một chút đi! Vương gia nếu biết ngươi xướng cho ta nghe toàn bộ, chỉ sợ ngay cả phòng để ở cũng sẽ bị hủy.”

“Xướng cái gì thì ngươi nghe cái đó đi!” Thang Viên uống ngụm rượu, tiếp tục xướng: “Hoa khả dung sầu, tửu khả giải ưu, túng thiên bôi hựu chẩm khai hoài? Nguyệt khuyết nguyệt viên, quân tâm diệc thiên. Quân tâm bất tự nguyệt, tương tùy vô li biệt, hựu hận quân tâm kháp tự nguyệt, viên thì vô hữu khuyết thì đa. Thí vấn minh nguyệt, khả tri nhân sầu??…..” Tiếng ca lả lướt đã có chút men say.

(Xin lỗi mọi người, thật sự cũng muốn dịch các câu hát của em Viên nhưng nội công hok đủ, mà lại dốt văn nên hok thể dịch được, mọi người thông cảm nha)

Quản gia nhắm mắt lại vừa nghe vừa gõ chiếc đũa vào chén hỗ trợ theo.

Thang Viên xướng xong, liền khúc khích cười nhạo, hỏi quản gia: “Ta xướng được không?”

“Rất tốt, rất tốt.” Quản gia thất tha thất thểu đứng dậy: “Hôm nay trễ rồi, ngày mai lại uống tiếp, hai bình Trạng Nguyên Hồng của ngươi, đủ uống vài ngày.”

Thang Viên nằm sấp trên bàn nhìn quản gia đi ra cửa, lại bưng chén rượu lên uống một ngụm, khúc khích cười nhạo: “Quản gia, dùng rượu của ta mời ta, ngươi thật sự là đạt đến trình độ đại keo kiệt.” Nói xong nằm trên bàn ngủ.