Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy!

Chương 7: Tỉ thí

Tất cả mọi người trong Viên các đều nín thở xem cái chết thê thảm của tiểu cô nương. Nhưng khi lưỡi đao sắp bổ xuống đầu cô nương đó thì một vật gì đó bay nhanh tới.

"Choang"

Nhìn kỹ lại thì hóa ra đó là một cái chén. Những tưởng chén gặp đao sẽ vỡ tan, ai ngờ thanh đao của tên đại hán đó gẫy làm đôi còn cái chén chỉ bị mẻ một chút. Biết gặp phải cao thủ nhưng tên đại đó vẫn sĩ diện cố ra vẻ:

"Ai? Là ai dám phá chuyện tốt của lão tử? Có giỏi thì ra đây tỉ thí"

Tức thì, có một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đáp:

"Hạng ruồi bọ như ngươi không xứng để tỉ thí với ta. Tốt hơn là ngươi nên về nhà giúp vợ nấu cơm mới phải!"

Tên đại hán tức giận gầm lên:

"Khốn kiếp ngươi dám so ta với hạng đàn bà sao? Con mẹ nó, xem quyền"

Tức thì trong đám đông có một dáng người nhỏ bé vọt lên. Đó là một người đàn ông nhỏ thó, chùm râu quai nón che gần hết khuôn mặt, đôi mắt sắc lạnh như con hùng ưng đang nhắm vào con mồi.

Đại hán thấy ánh mắt đó, sống lưng bỗng gai lạnh. Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn. Hắn đành dùng tốc độ nhanh nhất đấm về phía y.

Nhưng với tốc độ đó trong mắt y chỉ như trẻ con mới tập đi. Y xoay người tránh thoát khỏi công kích của tên đại hán rồi tung người lên cho hắn ta một cú đá xoáy ngay giữa mặt. Với cú đá này, y khẳng định xương quai hàm của hắn đã vỡ vụn.

Hắn vừa đau vừa giận ôm hàm nhầy nhụa máu đứng lên lao về phía y quyết sống chết.

Y cười nhạt. Ngay lập tức lên gối đá thật mạnh vào hạ bộ của đại hán làm hắn đau muốn ngất đi luôn. Chưa hết, y còn nhấc tay chân của hắn lên phế đi toàn bộ gân cốt của hắn. Ước chừng mấy khớp xương của hắn đã nát hết, từ nay sẽ trở thành tàn phế.

Những người xung quanh nhìn thủ pháp của y thì run sợ. Thật quá tàn nhẫn, không chừa lại một con đường sống nào.

Lúc này ở phòng chữ thiên của Viên các có ba nam tử đang quan sát cuộc chiến. Nam tử ngồi bên phải mặc trường bào màu lam. Hắn, ngũ quan anh tuấn lại mang vẻ thư sinh khôn khéo. Tay cầm quạt xếp phe phẩy nở nụ cười ấm áp tán thưởng:

"Thân pháp của hắn thật tuyệt"

Nam tử mặc bạch y ngồi bên trái, khuôn mặt góc cạnh nam tính, cặp mắt sắc nheo lại khó hiểu nói:

"Ta chưa nhìn thấy loại võ công này bao giờ. Vừa mạnh mẽ dứt khoát, lại uyển chuyển dẻo dai. Khoan, hình như hắn ta không hề có nội lực. Thật kỳ quái"

Bấy giờ người nam tử lười biếng nằm trên nhuyễn tháp mới động đậy. Khi hắn quay mặt lại, tất cả vạn vật như ảm đạm đi vì nhan sắc của hắn. Khuôn mặt được gọt dũa tinh tế đến từng chi tiết. Sống mũi cao thẳng tắp. Làn môi mỏng hấp dẫn. Và đặc biệt là đôi mắt, màu tím huyền bí, quyến rũ như muốn hút hết tinh lực của người khác khi nhìn vào. Đây có lẽ là hình hài hoàn hảo nhất trên đời này. Trên người hắn còn có khí thế của bậc vương giả chí tôn vô thượng cùng sự lười biếng làm cho nét quyến rũ mị hoặc lại càng tăng lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ bé ở dưới, nhàn nhạt nói:

"Điều tra về thân thế của hắn. Nếu có thể chiêu mộ về thì tốt"

***

Bên dưới, sau khi y hạ tên đại hán xong xoè lòng bàn tay ra thở dài chán nản. Đúng là yếu ớt quá! Đánh mỗi tên tép riu này mà cũng phải dùng nhiều chiêu như vậy. Nhất định phải rèn luyện thêm.

Xong, y tới gần tiểu cô nương đang ôm mặt nức nở rồi đưa tay kéo nàng rời đi. Đến một ngõ vắng họ dừng lại, lúc này tiểu cô nương mới nhỏ giọng:

"Đa tạ đại hiệp đã cứu giúp xin nhận của tiểu nữ một lạy" tức thì định quỳ xuống.

Y thấy vậy vội vàng đỡ nàng dậy và cười nói:

"Tiểu Lam, ngươi không nhận ra ta à?"

Tiểu Lam nghe giọng nói quen thuộc mới nheo mắt nhìn kỹ. Y liền kéo bộ râu quai nón xuống lộ ra khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn.

"Tiểu Tuyết, là ngươi à? Sao ngươi lại ăn mặc như thế này?" Tiểu Lam hấp tấp hỏi.

"Ta có chút việc muốn nhờ ngươi, lại đây" Hàn Tuyết thì thầm gì đó vào tai Tiểu Lam. Đầu tiên nàng chau mày, sau đó thì ôm bụng cười nắc nẻ.

"Đó ngươi hiểu rồi chứ?"

"Haha, rồi, hiểu rồi. Tiểu Tuyết, ngươi thông minh thật!" Tiểu Lam cười đáp.

***

Lạc phủ. Đại sảnh.

"Hai con tiện tì đó chắc chắn đã ham chơi làm trễ việc rồi! Cha nhất định phải trừng phạt bọn chúng. A, đau quá!" Lạc Thiển Hoa nhăn nhó cùng tức giận nói.

"Con yên lặng chút đi" Lạc Đường gắt lên. Bỗng nhiên có hai người bước vào.

"Tiểu Lam đã trở về. Nô tì may mắn mời được quý nhân. Vị này là sư phụ của Liễu thần y, hoa đà tái thế Diệm Y"