Vương Gia Tàn Phế Ta Thích Ngươi Rồi Đấy!

Chương 1

Bãi biển Hawaii.

Một cô gái đeo kính râm đang nằm dài trên ghế dựa tắm nắng. Mái tóc đen dài chảy xuống hai vai mềm mại tựa tơ tằm. Bộ bikini màu đen cô ấy mặc làm nổi bật làn da trắng như men sứ.

Bất cứ người nào đi qua đều phải ngoái lại nhìn một lần nữa. Cô ấy có vẻ đẹp vừa đáng yêu vừa quyến rũ làm cho người nhìn người thích.

Hơi thở cô đều đều, hiển nhiên là đang ngủ.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang giấc ngủ của cô. Cô nhíu mày tỉnh dậy, nhấc điện thoại bực bội hỏi:

"Gì thế sếp? Tôi đang trong kỳ nghỉ phép mà! Làm ơn đừng giết chết nó như mấy lần trước!"

Đầu dây bên kia nói gì đó làm cô nghiêm túc hẳn. Cô tháo cặp kính râm to bản ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp như búp bê.

"Thôi được rồi sếp! Tôi sẽ coi như đó là một cuộc nghỉ mát vậy!" Cô uể oải đáp xong cúp máy.

***

Một chiếc trực thăng bay lượn trên bầu trời rừng Amazon.

Người đàn ông lái trực làm dấu OK cho cô gái mặc trang phục của lục quân đang đứng ở cánh cửa trực thăng. Đôi mắt đen láy của cô loé lên tia lạnh lùng làm cho khuôn mặt búp bê của cô có nét hấp dẫn riêng.

Hai tay cô nắm chặt quai túi dù và dứt khoát nhảy xuống. Chiếc dù bung rộng ra làm giảm tốc độ rơi của cô. Cô thành thục lượn đến một bãi đất trống và nhẹ nhàng hạ xuống.

Cô tháo dù ra và bắt đầu di chuyển ra bờ sông Amazon.

Cô nhận được đơn hàng rất lớn của chính phủ, họ muốn tiêu diệt trùm săn sừng tê giác Geogra William.

Một nguồn tin cho biết, hôm nay hắn đang làm một vụ lớn ở rừng Amazon

Ừm xem nào! Hướng 34 o 59' hướng Tây Bắc. Cô đi theo hướng đã ghi trong bảng nhiệm vụ của tổ chức.

***

Cạnh một con tê giác vừa bị vài tên to con cắt ngang mặt, nó đau đớn quằn quại.

Một người đàn ông châu Âu da trắng mắt xanh thân hình gầy gò đang cười cợt, ngắm nghía cái sừng tê giác trên tay:

"Hoàn hảo! Nhìn những đường vân hoàn hảo trên chiếc sừng này đi. Tao sẽ bán được nó với giá trên trời! Haha"

Hắn ta cười thô bỉ xong quay sang quát bọn đàn em:

"Bọn mày đang làm cái gì thế? Mau tìm thêm mấy con nữa đi. Tao trả tiền thuê chúng mày để chúng mày lười biếng sao? Lũ vô dụng"

Bọn đàn em to con chỉ biết đứng cúi gằm mặt nghe chửi. Sau đó nhanh chóng thu dọn đồ nghề, hắn châm một điếu thuốc và rít từng hơi dài.

Đột nhiên, một loạt tiếng súng nổ lên. Mấy tên đàn em chết không còn một ai.

Hắn nhìn xung quanh rồi lớn tiếng:

"Ai? Đừng giở trò đánh lén như thế? Mày không thấy hèn sao?"

Một dáng người nhỏ nhắn trong bộ quần áo lục quân, mái tóc buộc bổng lên gọn gàng. Trông cô xinh đẹp lại năng động. Cô lạnh lùng xoay hai khẩu súng trên tay như những cao bồi thứ thiệt.

"Geogra William, ông quá tự phụ về năng lực của mình rồi! Thật ngu xuẩn khi đi khắp nơi chỉ với vài tên to xác vô dụng này!"

"Cô là ai?" Hắn dè chừng nhìn cô.

"Rose" Cô lạnh lùng thốt ra một từ duy nhất. Sau khi nghe thấy từ này, hắn ta run rẩy, sự sợ hãi lan tràn tới tận từng ngóc nghách trong trái tim hắn.

Rose là ai chứ? Cô ta là sát thủ huyền thoại

nhất từ trước tới nay. Không nhiệm vụ nào vào tay cô ta mà thất bại.

Và bây giờ cô ta đang ở đây, chĩa súng vào trái tim đang đập triệu nhịp một giây của ông ta.

"Xin cô tha cho tôi đi! Tôi sẽ trả gấp đôi thù lao mà tên khốn nhờ cô giết tôi đã trả. Đượ....."

Chưa để hắn ta nói hết, viên đạn bạc đã găm ngay ngắn vào tim hắn. Hắn trợn to mắt nhìn vào cái lỗ đang phụt máu xối xả rồi ngẩng đầu nhìn Rose.

"À! Quên nói với anh là tôi không có thói quen tha cho ai bao giờ. Thêm nữa, tôi ghét cay ghét đắng mấy tên cậy có súng máy giết hại động vật" Cô thản nhiên nói. Xong, cô ưu nhã ném một đóa hoa hồng lên xác hắn.

Rồi cô không thèm nhìn hắn một cái, xoay người bỏ đi.

Cô tên thật là Dạ Hàn Tuyết, từ nhỏ cô đã sống ở cô nhi viện. Năm cô 7t, cô được The Ghost đón về đào tạo. Và họ đã thành công, cô trở thành cỗ máy giết người hạng nhất của tổ chức.

Cô là một cô gái có hai mặt tính cách. Khi làm nhiệm vụ, cô lạnh lùng, tàn khốc. Khi trở lại là một 'Thiên tài y học' cô lại là cô gái thông minh, giảo hoạt.

Cô rút chiếc bộ đàm ra liên lạc với trụ sở đưa trực thăng đến đón mình nhưng lạ thay bộ đàm hoàn toàn mất sóng. Cô nhíu mày, quyết định đi bộ ra bìa rừng.

Chợt, bụi cây có tiếng sột soạt. Hàn Tuyết cảnh giác.

"Meo"

Một con mèo béo ú lông trắng muốt chui ra. Nó tiến tới dụi dụi chân cô.

Khi nhìn thấy ánh mắt của con mèo cô như bị thôi miên, vô thức đi theo nó.