Ả kia hết sức tức giận, nhìn Nhan Sắc Sắc lại bất lực, e ngại về thân phận nên chỉ có thể từ bỏ, nghĩ đến ả lớn như vậy, phụ mẫu còn chưa đánh một cái, hôm nay cư nhiên bị nàng giáo huấn, thật sự là đáng giận! Đứng ở đó đá gió mấy cái rồi rời đi. Còn Nhan Ngọc thủy chung vẫn đứng sững sờ, không nói lời nào, không bày tõ thái độ, khiến Nhan Sắc Sắc có chút lo lắng.
Đến lúc hoàng hôn buông xuống, Nhan Sắc Sắc cũng trở lại Dự vương phủ, cái gì cũng không cần, cái gì cũng không nói, về phòng nàng thì ngủ ngay, nàng thật sự thương tâm, khi nàng biết Sở Dạ giết cha nàng, cũng là khi trong lòng ngoại trừ nỗi đau cũng chỉ còn nỗi đau, bởi nàng tin Sở Dạ lấy nàng chỉ vì trong tay cha nàng là món đồ kia, nếu không có thứ đó, ngay cả nhìn nàng có lẽ hắn cũng không buồn nhìn! Nghĩ tới đó, nước mắt ướt nhẹp vạt áo, giữa ánh trăng mông lung, nàng chậm rãi ngủ.
"Nhất cử nhất động của Vương phi các ngươi đều phải từng giờ từng khắc chú ý, ta cảm thấy nàng quá mức im lặng, ta sợ nàng…" Sở Dạ thở dài, trong giọng nói tràn ngập lo lắng.
Trần đứng sau Sở Dạ hơn một thước, thở dài, không nói gì thêm.
Ngày thứ hai, tinh thần Nhan Sắc Sắc đặc biệt tốt, kéo Thành Nhân và Thủy Bích đi dạo phố, nàng cảm thấy con người cần phải có thứ để theo đuổi, tiêu hết tiền của Sở Dạ, sau đó giẫm lên hắn, tự giải mối hận trong lòng.
Sở Dạ ngồi ở thư phòng, chuẩn bị bước tiếp theo của kế hoạch.
Mỗ nam ngay cả mắt cũng lười nâng, gật đầu, dịu dàng nói: "Tuỳ nàng."
"Khởi bẩm Vương gia, Vương phi nói sân nhỏ không thể chứa sườn phi và biểu tiểu thư, cho nên. . . . . . Toàn bộ đuổi đi." Mỗ nam nhíu mày, trên mặt không sóng cuối cùng đã nổi gợn sóng, thật lâu sau thở dài: "Theo ý của nàng."
"Khởi bẩm Vương gia, Vương phi nói người đã chuẩn bị tốt để hồng hạnh ra tường, cũng đã viết một tờ hưu thư, thuộc hạ đã đưa đến, thỉnh Vương gia xem qua." Mỗ nam mất bình tĩnh, cau mày, trên mặt tràn ngập tức giận, vỗ bàn đến nảy lên, lạnh giọng nói, "Mời Vương phi lập tức tới gặp bổn vương."
"Khởi bẩm Vương gia, Vương phi từ hai canh giờ trước đã trèo tường chạy trốn."
". . . . . ."
Sở Dạ đập bàn, hạ lệnh: "Tróc nã Vương phi, ai tìm được người, ban thưởng một vạn lượng vàng."
Trần khó hiểu, Vương gia không phải luôn muốn Nhan Sắc Sắc đi sao? Vì sao đi rồi còn muốn bắt nàng trở về? Không phải là mâu thuẫn quá sao?