Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 3 - Chương 28: Ngoại truyện 2 Kiếp trước hỗn loạn

Editor: nhungchuoi

Trước khi trời đất được hình thành, tam giới vô cùng hỗn loạn, lực lượng tương đương nhau. Thần trên Thiên Đình khống chế trời đất, ngược lại Ma giới lại không ổn định.

Mặt trời chiếu sáng, mây lớn bay quanh.

Chỉ Tuyền từ Nam Hải đi qua Nhân giới hướng về phía ngục phủ, thiếu chút nữa đã bị cảnh đẹp bên dưới mê hoặc, luôn muốn dừng chân.

Đi một lát đã đến cửa ngục phủ trên núi Đào Chỉ, hơn nữa cũng không quá xa cảnh đẹp nhân gian kia nên liên tục quay đầu chăm chú nhìn.

"Cửu Hà tỷ tỷ, cái nơi thô tục này có gì mà đẹp mắt chứ, vẫn nên làm chính sự nhanh đi!" Tuyết Cơ đứng sau lưng nàng thúc giục, rất khinh thường ánh mắt lưu luyến của Chỉ Tuyền với Nhân giới.

Lưu luyến quay đầu, gương mặt xinh đẹp chói mắt cười rộ lên có thể sánh với ánh sáng nhật nguyệt, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

"Ta thấy rất chân thật, là một nơi rất tốt đẹp!" Chỉ Tuyền cười khẽ: "Đi thôi!"

Quả nhiên, Địa Phủ dưới Hạ giới rất khác với trên Thiên Đình, xung quanh đều là hơi trở âm u, kì dị, nếu không phải có tiên khí hộ thể, chắc chắn Chỉ Tuyền không nghĩ mình có thể bước lên phía trước.

Đôi lông mày nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, nàng nhìn xung quanh, không biết nên đi hướng nào. Quanh thân đều là tiếng gào khóc thảm thiết, nhưng u hồn cứ qua lại xung quanh thân mình, không chịu nổi phiền hà nữa, vẫn nên dọa một chút để chúng cách xa nàng một trượng, thần lực của thượng thần vốn là cội nguồn sự sợ hãi của ma quỷ.

Đột nhiên, ánh mắt Chỉ Tuyền dừng lại ở phía trước, chân mày đang nhíu chặt cũng dãn hơn, chỉ cảm thấy trong bóng tối này có một bóng dáng nhẹ nhàng, mát mẻ khiến tâm tình nàng lập tức sáng sủa hơn.

Ánh mắt dừng lại chỗ nam tử kia, khuôn mặt anh tuấn này quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, hơn nữa trên người hắn còn tỏa ra hơi thở cực kỳ thanh cao hoàn toàn không phù hợp với hơi thở ô uế ở nơi này. Hắn đang nhíu màu, đứng yên cẩn thận đánh giá khuôn mặt kia, theo như sắc mặt, Chỉ Tuyền thấy được hắn không vui, chỉ vỉ căn bản nơi này không nên là nơi hắn ở lại.

Nhất thời, thời gian như dừng lại, Chỉ Tuyền nhìn không biết mệt bóng dáng kia, cho nên lúc đó nàng cũng không nhận ra, Tuyết Cơ đứng phía sau cũng si ngốc mà nhìn.

"Chỉ Tuyền, sao ngươi lại đến đây?" Một giọng nói có phần kinh ngạc vang lên bên tại, Chỉ Tuyền biết là ai nên không quay đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nam tử phía trước, dường như cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

"Nhàn rỗi vô sự, giúp Thiên đế đưa văn kiện cho Diêm Vương." Chỉ Tuyền run run nhìn một tia ánh sáng trong tay, rồi đột nhiên quay đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện với nàng: "Âm Thần tẩu tẩu, ngươi mau nói cho ta biết, nam nhân kia là ai, hắn là thủ hạ của Diêm Vương sao?"

Âm Thần Ngọc Nữ nhìn theo phương hướng Chỉ Tuyền chỉ, thấy Uyên Cực một tay cầm bút, một tay cầm sách, chính là đang ghi chép. Trong ánh mắt xẹt qua một tia chán ghét, giải thích: "Địa Phủ này sao dung hạ được vị tôn đại thần này! Hắn là Đại Tướng quân thủ hạ của Thiên đế, nghe nói thần lực trác tuyệt, nhưng tính tình kiêu ngạo, đắc tội với nhiều người trên Thiên đình, bị Thiên đế phạt đến Địa phủ làm quân Thôi phủ mấy ngày, ta cảm thấy trừng phạt này còn quá nhẹ!"

"Chị dâu, ta thấy ngươi rất nhẫn tâm, mới thành thân với biểu ca mà vẫn con nhẫn tâm như vậy, cẩn thận biểu ca thay lòng đó!" Nói xong thì nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Âm Thần Ngọc Nữ, Chỉ Tuyền nhanh nhạy cười nói: "Đùa thôi, ta đi trước gặp vị tôn đại thần này, ha ha!"

Tiếng cười khẽ của nàng dễ nghe như chuông ngân, giống như một tia sáng chiếu rọi Địa phủ âm sâu khí nặng.

Uyên Cực còn đang bận bịu làm việc thì nghe thấy tiếng cười như chuông ngân này, có chút tò mò quay đầu nhìn quanh, cảm thấy tiếng cười này như đang rửa trôi những hắc ám trên người hắn.

"Ngươi đang tìm ta sao?" Chỉ Tuyền nhảy đến chỗ của hắn, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác giống như một tinh linh vậy.

Cảm thấy hơi kinh hãi nhưng trên mặt Uyên Cực vẫn là sự thong thả, lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Chỉ Tuyền, nhất thời quên mất mình đang ở nơi nào.

Nụ cười tuyệt mỹ của nàng không ngôn từ nào có thể miêu tả, đây là nụ cười không thể nhìn thấy ở Địa phủ, thậm chí trên thế giới này cũng tuyệt đối không có một khuôn mặt tươi cười tuyệt mỹ như vậy. Quanh thân là ngự khí màu xanh nhạt, tất cả những cái không sạch sẽ đều bị ngăn lại ở bên ngoài, khiến trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh sạch sẽ, thẩm thấu đến tận đáy lòng.

Cố gắng che giấu sự kinh diễm xuống đáy lòng, ngay lập tức Uyên Cực khôi phục dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng: "Không phải."

Hai chữ bay ra từ môi mỏng, mang theo sự lạnh lùng ngăn cách vạn vật, nhưng lại không thể khiến Chỉ Tuyền thất vọng, bởi vì nàng nhìn ra được ánh mắt hắn đang hướng về cái gì, hướng về ánh sáng có thể gột sạch mọi thứ.

"Sau khi Thiên đế mở tiệc, ngươi đến chín tầng trời cao, ta có thể giúp ngươi rời khỏi nơi ngục phủ đầy âm khí này." Chỉ Tuyền tự tin để lại một câu nói rồi quay đi hoàn thành nhiệm vụ của nàng, dường như trong lòng đang vô cùng vui vẻ, nàng nghĩ có lẽ mình để ý tên nam tử trác tuyệt kia rồi.

Uyên Cực ngạc nhiên quay đầu, đương nhiên đã không còn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đâu nữa, một tia thất vọng nổi lên trong lòng, nhưng ngay sau đó thì cau mày, áp chế cảm xúc kì quái đó xuống. Nhưng mà âm thanh tuyệt mỹ không thể bỏ qua vừa rồi cứ không ngừng vọng lại trong đầu hắn, giống như một lời thề vậy.

Một ngày sau, trên chín tầng trời cao, khèn tiêu Nguyệt Vũ, hoa lệ Lăng Nhiên.

Trong buổi tiệc, chúng thần tiên không ai vắng mặt, không đơn thuần bởi vì đây là chiếu chỉ của Thiên đế mà còn bởi vì muốn nhìn đã con mắt của mình.

Mọi người đều nghe nói, Cửu Hà thần nữ xinh đẹp nhất trong trời đất của Nam Hải hôm nay sẽ nhảy múa góp vui trong buổi tiệc, một đám vô cùng tò mò, tề tụ đầy đủ trước điện Lăng Tiêu, cảm thấy có thể xem tiên nữ thượng thần này hiến múa thì nhất định có thể mở rộng tầm mắt.

Mãi đến khi tất cả tiết mục đều biểu diễn xong, Chỉ Tuyền nhìn quanh bốn phía, vẫn không nhìn thấy bóng dáng kia, chỉ có thể thầm than một tiếng, kéo váy dài tiến lên múa.

Một âm thanh tươi đẹp vang lên, đột nhiên giữa đại điện xuất hiện trăm ngàn con chim Tước, xếp hàng nhảy múa trong đại điện, không cần có ai chỉ đạo mà có thể tự động nhảy múa, tiếng kêu chíp chíp vang lên có nhịp điệu tạo nên vũ điệu tuyệt mĩ nhất, bóng dáng Phượng Hoàng ẩn hiện trong hàng trăm chim Tước, sắc xanh vàng rực rỡ khiến tất cả tiên đạo đều chấn động.

Ánh sáng màu xanh lam vừa hiện lên, Chỉ Tuyền linh hoạt như một dải băng dừng lại trên lưng Phượng Hoàng, nhảy múa uyển chuyển, kỹ thuật nhảy vô song.

Cùng với tiếng kêu to của chim Tước, Chỉ Tuyền bước nhẹ nhảy múa giống như chim Yến về tổ, bay lên cao giống Du Long nhảy múa. Trở thành một cảnh tượng mỹ lệ nhất trên chín tầng trời cao.

Thân mình di chuyển đến một độ cong quỷ dị, ánh mắt Chỉ Tuyền sáng lên, nhìn về đối diện đằng trước, nàng có thể nhìn thấy cặp mắt bình tĩnh màu vàng ẩn hiện trong đám người nhìn về phía nàng, tuy rằng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự kinh diễm chợt lóe lên trong đôi mắt kia.

Trong lòng cao hứng, nàng càng nhảy múa hăng say hơn, động tác xoay tròn dường như không còn là thân thể nàng nữa, mà mềm dẻo giống như đang chơi một bản tuyệt khúc của thế gian.

Khi bài múa kết thúc, Chỉ Tuyền bay thẳng lên phía trên chim Hoàng, khí thế và sự diễm lệ đều có đủ cả, vô cùng kiêu ngạo!

Không đợi đến khi Thiên đế nói gì đó, Chỉ Tuyền nhanh nhẹn bay lên, trong nháy mắt đã biến mất ở đại điện, trong lòng có suy nghĩ riêng, đương nhiên không hề nhìn thấy ẩn hiện trong bóng tối có một đường ánh mắt ghen ghét như rắn, giống như một con sói đang săn mồi.

"Ta nhảy múa nhìn có được không?" Chí Tuyền mang theo sự kiêu ngạo của một thiếu nữ tươi cười lộng lẫy đến trước mặt Uyên Cực.

Trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt khi mình còn đang thất thần, rầu rĩ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

"Đi thôi, ta đã nói là sẽ giúp ngươi mà." Chỉ Tuyền cũng không vì sự chậm chạp của hắn mà tức giận, cực kì tự nhiên kéo cánh tay hắn đi thực hiện hứa hẹn của bản thân.

Đôi mắt màu vàng khẽ di động, Uyên Cực không nói gì mà để nàng tùy ý kéo mình đi. Có lẽ nghĩ lại hắn cũng không thật sự vì lời hứa của nàng mà đến.

"Ngươi định giúp ta như thế nào, ta sẽ phải cảm tạ ngươi như thế nào?"

"Ly Tân có loạn, chỉ có biểu ca Si Mị chân quân mới có thể bình định, Thiên đế đang vội vàng mà biểu ca còn chưa đồng ý, chỉ cần biểu ca tự mình yêu cầu ngươi làm Phó tướng thì nhất định Thiên đế sẽ đồng ý." Chỉ Tuyền dừng lại thuận miệng nói ra, lại cảm thấy quần áo trên người rất vướng viu, xoay người một cái đổi một bộ trang phục màu xanh lam đơn giản tiện gọn hơn.

"Cảm ơn như thế nào? Ta còn chưa nghĩ ra."

"Vì sao ngươi lại giúp ta?" Không biết tại sao, Uyên Cực rất muốn hỏi vấn đề này.

"Bởi vì......" Quay đầu cười khẽ nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của nam tử, ánh mắt sáng lên: "Dường như Bổn tiên nữ coi trọng ngươi rồi."

Uyên Cực đứng yên tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào, còn Chỉ Tuyền thì cười khẽ bước lên phía trước, giống như mọi chuyện đã nắm chắc trong tay.

Hai người đi đến một khu rừng bí mật, rõ ràng có thể nghe thấy phía sau mấy cây đại thụ truyền đến một đoạn đối thoại, Chỉ Tuyền cười tự nhiên, chính là giọng nói của biểu ca nàng, đang định kéo Uyên Cực tiến lên thì lại bị hắn ngăn lại đứng yên, biểu cảm nghiêm túc ý bảo nàng chú ý lắng nghe.

Chỉ Tuyền nghi ngờ đứng lại, âm thanh tinh tế truyền vào trong tai.

"Lần này nếu Thiên đế phái ngươi đi đánh trận thì ngươi định làm như thế nào?" Một giọng nói kiêu ngạo biến hóa kì lạ vang lên, giống như đến từ địa ngục, Chỉ Tuyền chưa từng nghe thấy.

"Biến trăm vạn thần binh thành ma binh, chiếm Nhân giới phản Thiên đình cướp đoạt thế gian, Bản quân làm việc đó dễ như trở bàn tay!" Đây là giọng nói của Si Mị chân quân! Biểu ca của nàng!

"Ha ha, có thể tin tưởng như vậy được không? Chớ để đến lúc đó bại trận làm liên lụy đến Bản tôn!"

"Hừ, ngươi cho rằng Bản quân cưới Âm Thần Ngọc Nữ là vì sao, đương nhiên là vì đất phong đầy âm khí ở đó, hồn phách có thể sống lại, giúp ta hoàn thành đại kế! Nếu không, chỉ là một thần nữ nho nhỏ dưới mặt đất sao có thể lọt vào thần nhãn của Bản quân!"

"Vậy Bản tôn chờ mong biểu hiện của ngươi!" Một bóng dáng màu đỏ lóe lên, dễ dàng đi xuyên qua Thần giới.

Theo sát phía sau, Chỉ Tuyền không nói một tiếng liền bám theo, nàng nhận ra, bóng dáng màu đỏ kia không giống bất kì thượng thần nào trong giới thần tiên, nàng muốn đuổi kịp để biết rõ ràng!

Uyên Cực chưa kịp ngăn cản hành vi của Chỉ Tuyền, thầm nguyền rủa một tiếng, đành phải theo sau. Hắn biết bóng dáng màu đỏ kia chính là người đứng đầu Ma giới Đế Thú Cửu Lễ, không phải là một kẻ mà một nữ thần có thể đối phó!

"Đứng lại! Ngươi là yêu ma phương nào, sao dám tự tiện xông vào Thần giới!" Chỉ Tuyền lớn tiếng kêu to phía sau Cửu Lễ, rất quanh minh chính đại!

Hoàn toàn có khả năng thoát khỏi Chỉ Tuyền, khóe miệng Cửu Lễ khẽ nhếch lên, bình tĩnh dừng lại, kiêu ngạo nhìn Chỉ Tuyền, ánh mắt như chim ưng khóa chặt nàng lại, dường như đang nhìn một vật phẩm vốn thuộc về bản thân, khiến Chỉ Tuyền cảm thấy rất không tự nhiên.

"Bản tôn đi không gặp trở ngại, tại sao lại thèm để một thần tiên nho nhỏ vào mắt!" Ánh mắt như chim ứng xẹt qua: "Ngươi đã đưa đến cửa, vậy thì trở về với Bản tôn, làm Vương hậu Ma giới, cùng hưởng đất trời!"

Chỉ Tuyền dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn: "Hồ ngôn loạn ngữ! Thì ra là Đế Thú Ma giới đại danh đỉnh đỉnh, hừ, vậy mà dám dõng dạc tuyên bố muốn đối nghịch với Thiên đình! Xem ra Bản thần nữ không thể không bắt ngươi đền tội!

Đang định gọi thủy kiếm ra thì lại bị Uyên Cực ngăn lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Cửu Lễ.

"Ngươi ngăn cản ta làm gì?"

Uyên Cực không để ý đến Chỉ Tuyền mà nhìn chằm chằm vào Cửu Lễ rồi nhẹ nhàng nói ra mấy chứ: "Gặp lại ở chiến trường."

Hắn biết, sẽ có một trận chiến sinh tồn giữa cả hai, là một cuộc chiến tranh bất tử bất diệt.

"Hừ, Bản tôn sẽ chờ." Xoay người rồi biến mất, bóng dáng màu đỏ mà quỷ dị.

"Làm sao bây giờ? Vậy mà biểu ca lại dám làm phản, Thiên đế còn chưa biết, chúng ta....!" Vẻ mặt của Chỉ Tuyền nghiêm túc, đến lúc này không thể hờ hững với dã tâm của phản loạn của Si Mị chân quân.

"Bây giờ ta sẽ đi nói với Thiên đế, ngươi chớ có rút dây động rừng." Thiên đế dù có phiền muộn chuyện hắn bị phạt nhưng cũng không dám bỏ qua lời nói của hắn, mà lần này hắn ra chiến trường chính là chuyện vui của giới thần tiên.

Giọng nói của Uyên Cực lạnh nhạt, nó dễ dàng khiến thần kinh đang căng lên của Chỉ Tuyền thả lỏng hơn.

"Vậy ngươi đi nhanh đi! Ta về Nam Hải xem hắn còn điểm đáng ngờ nào nữa không." Chỉ Tuyền nhanh chóng quay ngược trở lại, vô cùng lo lắng nên muốn trở về.

Uyên Cực không ngờ là nàng sẽ vội vàng như vậy, muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng chỉ kịp nói ra một câu: "Ngươi tên là gì?"

Không quay đầu, vậy mà đến tận bây giờ hắn còn chưa biết tên mình là gì!

"Ta tên là Chỉ Tuyền." Nhận ra hắn sẽ báo cáo tên bản thân sau khi nghe được tên mình, Chỉ Tuyền lập tức lớn tiếng nói: "Ta biết, tên ngươi là Uyên Cực."

Lườm một cái rồi xoay người rời đi, trong lòng có chút tức giận khi hắn không để ý đến bản thân, gọi tùy tiện một người ở đây đều có thể nói nàng là ai!

Hình như có sự chán nản lướt qua trên khuôn mặt, lúc này Uyên Cực không biết nên nói như thế nào về tâm tình của hắn, giống như khi vừa không nhìn thấy dung nhan mỹ lệ này liền cảm thấy trong lòng bắt đầu nhớ nhung, ánh mắt dừng lại trên một viên đá màu xanh ngọc trên mặt đất.

Tiến lên xoay người nhặt lên, xoa nhẹ nó một chút thì sẽ cảm nhận được hơi thở của chủ nhân nó, thì ra vừa rồi trong lúc đi vội vàng Chỉ Tuyền đã đánh rơi.

Thủy châu băng ngọc? Quả thật rất phù hợp làm trang sức của Chỉ Tuyền, thanh nhã mà không mất đi sự hoa lệ, có thể khiến tinh thần bình yên, là một thần vật tốt nhất. Bỏ nó vào trong đai lưng, nghĩ đến lần sau gặp lại Chỉ Tuyền sẽ trả lại.

Nhưng thời gian không đợi người, vẫn chưa đến lúc gặp lại Chỉ Tuyền. Sau khi hắn bẩm báo cho Thiên đế biết, chỉ thị cho hắn lãnh binh xuất chiến, chinh phạt Si Mi chân quân ở Đông Hải.

Lúc cấp bách, sau khi Chỉ Tuyền nghe nói như vậy chỉ kịp đến nhìn Uyên Cực xuất phát, không kịp nói câu nào chỉ có thể vẫy tay tạm biệt.

Cuối cùng, thủy châu băng ngọc này vẫn không đưa lại được Chỉ Tuyền, chỉ vì hắn nghĩ sẽ còn cơ hội gặp lại.