Vương Gia Muốn Xuất Giá

Chương 4: Đụng độ sơn tặc

Núi Mê Vụ.

Một nữ oa nhỏ bé đang cõng trên lưng một nam hài lớn hơn mình. Dù vậy nhưng những bước chân vẫn rất vững vàng ổn định.

Đi mất hai khắc đồng hồ cuối cùng cũng tìm được đường ra, mặc dù đường xấu hơi khó đi một chút. Vân Khinh lúc này thầm thấy biết ơn Lãnh Nguyệt vì đã nghiêm khắc bắt nàng hàng ngày khắc khổ tu luyện. Có điều nam hài này vẫn nặng hơn mấy gánh nước bó củi thường ngày khiến Vân Khinh có chút hao sức. Hai má nàng ửng hồng, gắng điều chỉnh hơi thở chậm lại và cước bộ nhịp nhàng vận khinh công tăng tốc độ.

Nam hài được cõng trên lưng,hai tay vịn trên vai Vân Khinh, nhìn từng giọt mồ hôi bên thái dương nàng chảy xuống, trong lòng vừa tự trách bản thân là gánh nặng của nàng vừa tự trách bản thân vô dụng không làm gì được. Đưa tay ra thu tay lại mấy lần, ngần ngừ do dự một lúc. Cuối cùng hạ quyết tâm, làm như không vững vòng tay qua cổ Vân Khinh lén dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt nàng.

Thấy Vân Khinh không phản ứng gì mới khẽ thở phào. Chợt phát hiện một mùi hương lạ nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi. Tư thế hiện tại khiến hắn ghé sát vào người Vân Khinh hơn nên nhận ra mùi hương phát ra từ trên người nàng. Vận động ra mồ hôi khiến mùi hương càng thêm nồng đượm. Nam hài cúi đầu khẽ ngửi, thanh mát lành lạnh giống như mùi bạc hà vậy, rất dễ chịu.

Vân Khinh cảm giác nhồn nhột bên tai, hai tay đang bận không gãi được theo bản năng nghiêng đầu muốn cọ vào vai. Nam hài bất ngờ không kịp tránh môi liền đụng vào mặt nàng.

Vân Khinh cũng chẳng cho là chuyện gì to tát, vô tâm vô phế nói “Đừng thở vào tai ta, rất nhột đó.”

Nam hài mặt đỏ tim đập, ngỡ ngàng xúc cảm mềm mịn trên môi. Nghe thấy lời Vân Khinh nói có vẻ không để tâm thì thầm nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy hụt hẫng, trong lòng có nỗi buồn bực bức bối không tên, giọng ỉu xìu đáp “Đã biết.”

Nghe giọng nam hài lạnh lại, Vân Khinh nhíu mi khó hiểu không biết mình đã làm gì sai. Có lẽ do nàng tưởng tượng, sau đó nhanh chóng quăng vấn đề này ra khỏi đầu.



Mặt trời lúc này tuy đã lên cao những những tia nắng cũng không thể chiếu xuyên qua màn sương mù trên núi Mê Vụ. Trước mắt Vân Khinh là một con đường nhỏ, hai bên rậm rạp những cây và đá tảng lớn ẩn sau làn sương mờ ảo.

“Không ổn, có mai phục.” Vân Khinh dừng cước bộ, làm như lơ đãng chuyển hướng đi.

Nam hài hiển nhiên cũng nhận ra có chuyện không ổn, đôi mắt nâu nhạt sậm lại.

Nhưng đã muộn, từ hai bên đường ùa ra một đám người ngăn chặn cả hai lối thoát. Tất cả đều trang bị đao kiếm, khí thế cường hãn.

“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đây, để lại tiền mãi lộ.” Một giọng nói ngọt ngào tựa tinh linh trong rừng sâu không xác định vang lên.

“Ra là sơn tặc.” Hai người Vân Khinh có phần thở phào, may mắn không đụng phải bọn sát thủ kia.

Khuỵu gối thả nam hài xuống, để hắn đứng dựa bên người. Vân Khinh mỉm cười khách khí chắp tay tứ phía “Các vị đại hiệp, trong người tại hạ có bao nhiêu ngân lượng xin giao lại hết không dám giấu giếm, chỉ mong các vị có thể nhường đường cho.” Nói đoạn lấy hà bao giắt bên hông ra thảy cho một nữ tặc có vẻ là người cầm đầu.

Nữ tặc kia đón lấy, mắt không nhìn túi tiền trong tay, cũng chẳng thèm mở ra xem bên trong có bao nhiêu. Thấy người đã giao tiền cũng muốn thả cho qua, nhưng vẫn không dám hành động tùy tiện vì hôm nay chủ tử đột nhiên nổi hứng muốn đích thân ra trận.

Thấy người đã nhận tiền, Vân Khinh mở lời “Vậy, các hạ có thể…”, nhưng còn chưa nói xong thì một tràng cười lảnh lót trẻ con át lại. Một tiểu nữ hài xinh đẹp tựa tinh linh không biết từ đâu đạp không đáp xuống, tóc đen dài tùy ý xõa sau lưng không ràng buộc, y phục màu lửa đỏ làm tăng thêm vẻ linh động tinh quái.

Hồng y nữ hài cầm lấy túi tiền từ tay nữ tặc, tung hứng nghịch trong tay khiến túi tiền phát ra tiếng bạc đánh vào nhau lạch cạch, tựa tiếu tựa phi nói “Tỷ muội chúng ta đông như thế này. Ngươi đưa một chút ngân lương thì ai có ai không? Như vậy là không công bằng a.”

Thấy một tiểu nữ hài xuất hiện giữa một đám sơn tặc, Vân Khinh có chút ngoài ý muốn. Lại thấy hành động tùy tiện của nàng ta dường như chân chính mới là kẻ dẫn đầu thì càng thêm kinh ngạc. Nghĩ thầm hài tử gần tuổi có thể dễ thương lượng, sau nghe nàng ta nói thì có chút rối rắm “Chuyện này…” Bình thường đi ra ngoài Vân Khinh chỉ mang một ít bạc vụn tiêu vặt, còn tất cả những ngân phiếu có mệnh giá lớn đều là Như Ý Cát Tường giữ. Hiện tại trong người nàng cũng chẳng có đố vật gì giá trị “Vị nữ hiệp này, nói thật chúng ta chỉ là dân thường sống ở Hà thành. Thật sự tất cả bạc chúng ta chỉ có nhiêu đó. Mong các vị nữ hiệp tỷ tỷ đại nhân đại lượng thương tình cho chúng ta đi đi..”

“Dân thường? Làm gì có dân thường nào dám bén mảng lên núi Mê Vụ này? Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc chắc?” Hồng y nữ hài cười khẩy, muốn qua mắt ta sao, đâu có dễ như vậy. Hai người này hiện tại nhìn có vể nhếch nhác rách rưới, nhưng nàng từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa suốt mười năm nay vừa liếc mắt là nhận ra chất liệu y phục hai người được làm từ lụa tơ tằm thượng hạng. Bách tính dân thường ngày chỉ kiếm đủ miệng ăn là đã tốt lắm rồi, dù có cưng chiều con đến mấy cũng chẳng đào đâu ra tiền mua lụa tơ tằm làm y phục. Hơn nữa những người muốn vượt qua núi Mê Vụ ngoài những thương gia ra thì hầu như đều là nhân vật không tầm thường. Nói chung là hạng có tiền và có vị thế. Nhưng những đoàn người đi qua đây thường thuê rất nhiều bảo tiêu bảo vệ hàng hóa, và tất cả ban đầu đều chống trả quyết liệt nhưng kết quả cũng không thoát khỏi tay nàng, cuối cùng phải ngoan ngoãn giao tiền hoặc một số vật phẩm. Đây là lần đầu tiên nàng gặp trường hợp chỉ có hai người, mà còn là hai tiểu hài tử tương đương tuổi nàng.

“Cũng chỉ vì do ta ham chơi nên mới lạc sâu vào đây, hại đại tỷ đi theo ta bị liên lụy.” Nói đoạn cầm lấy tay nam hài cúi đầu tỏ vẻ vô cùng hối hận, giọng trẻ con run run như chực khóc “Gia mẫu gia phụ ở nhà có lẽ đang rất lo lắng. Đại tỷ, muội xin lỗi, tất cả là lỗi của muội.” Nam hài cũng rất phối hợp vỗ vỗ vai Vân Khinh ra dáng một hiền tỷ an ủi tiểu muội.

Hồng y tiểu nữ hài nhường mày, khóe môi nhếch lên nhìn Vân Khinh đầy ý vị. Có thể ngay từ đầu nhận ra người của nàng đang ẩn nấp thì chắc chắn không phải người tầm thường. Gặp sơn tặc không sợ hãi cũng không hoảng loạn, bình thản ngoan ngoãn giao nộp bạc. Vừa rồi biểu hiện chững chạc lễ độ, bây giờ lại tỏ ra bộ dáng một tiểu oa nhi nên có.

Thật thú vị! Muốn chơi ta sẽ bồi đến cùng.

“Vậy a, thật đáng thương. Nhưng Ảnh Sương trại chúng ta đi cướp cũng chỉ vì trăm miệng ăn, ta thân thủ lĩnh không thể để tỷ muội trên dưới bị đói được.” Vừa nói vừa quay sang sờ nắn cánh tay nữ tặc đứng cạnh, vẻ mặt tỏ vẻ ngạc nhiên đau lòng “A Phong, sao ngươi có thể gầy như vậy a. Người chẳng có tí thịt nào, đến bụng với lưng cũng dính vào nhau rồi. Tất cả là lỗi của ta, là ta không lo cho các ngươi tốt,…”

Nữ tặc đầu hắc tuyến nhìn hồng y tiểu nữ hài đang sờ sờ người mình. Làm ơn đi, đây là nàng dáng người cao gầy lí tưởng, vòng eo nhỏ nhắn tiêu chuẩn được hay không. Nàng còn là thiếu nữ còn phát triển dài dài, thế nào lại bị chủ tử nói thành tên ma đói rồi.

Vân Khinh cũng không khác gì nữ tặc kia, thấy nhột nhột. Sao nàng lại có cảm giác đang bị đùa bỡn?

Than thở một hồi, hồng y tiểu nữ hài nhìn Vân Khinh vẻ khó xử, chợt đưa mắt nhìn nam hài đứng bên nàng, môi anh đào cong lên “Thế này đi, không có đủ lộ phí cũng không sao. Để lại người này bù là được.”

“Chậc chậc, không tồi không tồi, mặt mũi cũng rất dễ coi.” Trong chớp mắt hồng y nữ hài đã phi đến trước mặt, một tay nâng cằm nam hài vẻ mặt lưu manh cợt nhả.

Nam hài giật mình vì bị tập kích bất ngờ, tức giận hất tay nàng ta ra. Một quyền ngay lập tức đánh lên mặt nàng, hồng y nữ hài nghiêng đầu né. Nam hài không hề ngần ngại khi đánh trượt, song chưởng dồn dập như vũ bão tấn công, chỉ cần nghe tiếng xé gió trong không khí cũng đủ biết một chưởng đánh ra có bao nhiêu uy lực. Hồng y nữ hài có chút ngạc nhiên, lúc đầu không để ý cứ tưởng là một nam nhân tay yếu chân mềm, xem ra mình đã quá coi thường đối phương. Sắc mặt xoát một cái trở nên nghiêm túc phản công.

Vì dồn quá nhiều sức nên vết thương trên chân bắt đầu nứt miệng chảy máu, nam hài cũng không chế trụ được bao lâu mất thăng bằng ngã ngồi xuống. Hồng y nữ hài thừa thắng xông lên muốn đánh một quyền vào mặt hắn. Trong lòng hừ lạnh nghĩ thầm, tên này vừa rồi nghĩ muốn hủy hoại nhan sắc của ta, hiện tại ta biến ngươi thành đầu heo luôn.

Nắm đấm chỉ còn cách mũi nam hài một không đầy một li thì bị ngăn lại, hồng y nữ hài bất mãn nhìn cổ tay mình bị một bàn tay nhỏ bắt lấy, nhìn dọc lên cánh tay nhận ra là Vân Khinh. Chưa kịp hoàn hồn thì một cỗ kình lực mạnh mẽ ập đến vội tung người lùi ra xa.

Vân Khinh đứng chắn trước người nam hài, mỉm cười đến vô hại nói “Thỉnh hạ thủ lưu tình.”

Mày liễu khẽ nhíu, có thể dễ dàng chặn lại một quyền của nàng, xem ra cũng là cao thủ, mặc dù vừa rồi mình chỉ đánh ra bốn phần lực. Thật thú vị! Chuyến này đến nơi khỉ ho cò gáy xem ra cũng không buồn chán chút nào, thế mới biết có bao nhiêu kẻ mạnh bên ngoài. Trong lòng hồng y nữ hài chợt thấy rạo rực, nóng lòng muốn tiếp tục so chiêu với Vân Khinh. Không quay đầu lại giơ một tay ra gọi “A Phong.”

Nữ tặc tên A Phong hiểu ý, đưa hai thanh kiếm đến.

Hồng y nữ hài cầm lấy, thảy một thanh kiếm cho Vân Khinh “Đến, đánh một trận nghiêm chỉnh đi.”

Vân Khinh nhìn thanh kiếm trong tay nói “Nếu ta thắng ngươi sẽ để chúng ta đi?”

“Đúng vậy. Có điều…” Hồng y nữ hài cười tà, cố ý kéo dài giọng “Nếu ngươi thua, hắn là của ta. Vừa hay ta đang thiếu một trại chủ phu thị.” Mũi kiếm chỉ về phía nam hài nói. Thấy từ đầu chí cuối Vân Khinh luôn che chở cho nam hài kia nên chắc chắn nàng sẽ không bỏ rơi hắn. Hồng y nữ hài lời đến miệng bèn đổi lại, dùng nam hài để che mắt, lợi dụng hắn để dần dần thu phục Vân Khinh. Nhất cử lưỡng tiện, có luôn cả hai người.

Vân Khinh không nghĩ tới tiểu nữ hài kia đã sớm nhìn ra giới tính thật sự của nam hài, trong lòng lo lắng nhưng miệng vẫn cố chối “Vị nữ hiệp tỷ tỷ này nói đùa rồi. Nàng là đại tỷ của ta, sao có thể…?”

“Ngươi nghĩ ta mờ mắt đến nỗi nam nữ cũng không phân biệt nổi sao? Hơn nữa nhìn các ngươi chẳng có điểm nào giống nhau, nói thân tỷ muội ai mà tin được.” Hồng y nữ hài hất cằm cười đắc ý. Từ nhỏ nàng đã sống trong môi trường nam nhân nhiều như mây, có dạng nam nhân nào mà nàng còn chưa thấy.

Vân Khinh nghẹn họng trân trối, quay lại nhìn nam hài tử. Nếu không phải nàng đã biết trước thì nhìn tới nhìn lui thế nào trông hắn vẫn như một tiểu nữ hài. Một là vì gương mặt nam hài này rất thanh tú, hai là hắn còn nhỏ nên cũng khó mà nhận biết được. Vậy mà hồng y nữ hài tiếp xúc chưa bao lâu đã nhận ra thân phận thật của hắn. Chẳng lẽ ánh mắt Vân Khinh nàng còn kém hơn cả một tiểu nữ hài, hay do nàng ta ánh mắt quá tinh tường.