Vương Gia Muốn Xuất Giá

Chương 10: Phi lễ?

Mấy năm đầu sống trong thế giới cổ đại, Vân Khinh thật sự muốn nổi mốc người lên vì chán. Trước kia ngoài bù đầu vào công việc, những lúc rảnh rỗi nàng còn có mạng internet hay xem ti vi để giải trí, ngoài ra buổi sáng còn tham gia một lớp yoga. Cuộc sống hiện tại quá mức bình lặng khiến nàng thỉnh thoảng cũng nhớ đến cuộc sống bận rộn trước kia. Tuy nhiên Vân Khinh bản chất vốn là ngươi có chút trầm lặng, nhiều người còn nhận xét phản ứng chậm chạp không phù hợp với cuộc sống hiện đại luôn vận động không ngừng, vì vậy nàng rất biết ơn ông trời đã cho nàng tái sinh tại nơi này. Thế giới cổ đại ngẩng đầu lên không có những tòa cao ốc chọc trời hay khói bụi mờ mịt, mà chỉ có trời cao mây trắng cùng những mái nhà lưu ly cong cong, không khí trong lành không chút khói bụi ô nhiễm, bên tai cũng không tiếng xe cộ ồn ào nhức óc,…

Không thể phủ nhận là thời hiện đại có nhiều trò giải trí vô cùng hấp dẫn, nhưng tại nơi này nàng vẫn tự tìm cho mình những niềm vui riêng. Hằng ngày ngoài luyện võ công ra, thời gian còn lại Vân Khinh lúc thì đánh cờ năm quân với Lãnh Nguyệt, lúc thì theo Vân Nhiên học đàn vẽ tranh, không thì đến Dược đường cùng mọi người chế tạo những thứ phấn độc dùng để chỉnh người, hay được Ảnh ca ca dạy điêu khắc thủ công làm những món đồ trang sức nhỏ, Minh đường đường chủ dạy cách sử dụng các loại vũ khí khác nhau, Trang ca ca dạy thêu thùa, Doãn ca ca dạy cách dùng ám khí, Ám đường đường chủ dạy ngôn ngữ của loài chim,…

Nói chung có rất nhiều điều thú vị khiến Vân Khinh thích thú học được không ít tài lẻ từ mọi người trong Huyết Nguyệt lâu. Chỉ riêng khoản thêu thùa thì nàng hoàn toàn chịu thua. Cứ thêu được một mũi là đâm vào tay ba lần, sản phẩm nào của nàng làm ra bao giờ cũng dính lấm tấm chấm đỏ và không ai nhìn ra được hình thù gì. Trang ca ca cũng thúc thủ vô sách đối với nàng. Cũng may đây là thế giới nữ tôn nam ti, những thứ đó không biết cũng chẳng sao, học cũng chỉ cho vui. Kiếp trước ngay đến một cái cúc nàng cũng không đơm nổi chứ đừng nói gì đến thêu.

Và thứ khiến Vân Khinh có hứng thú nhất và học tốt nhất là khinh công. Hiện tại nàng chỉ cần nhẹ nhún người một cái là đã có thể nhảy lên nóc nhà, tùy ý di chuyển như bay trên những cành cây cao. Cảm giác phi thân trên không trung thật sự rất tuyệt tựa như chính bản thân mình là một cơn gió vậy.

Vân Khinh thầm nghĩ nếu nàng là nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không thì thể loại chắn chắn là thanh thủy văn. Và cuộc sống thường nhật này cũng không tệ chút nào, trôi qua một cách khá bình yên vui vẻ. Nhưng lúc này nàng còn chưa biết nó sẽ chẳng kéo dài được lâu.



Dưới ánh mặt trời mùa hè chói chang, tiểu nam hài thanh tú đang ngồi thiền tĩnh tâm trên một mô đất cao. Đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền chợt mở để lộ tròng mắt nâu nhạt trong suốt, tay vung ra một cỗ kình lực bắn về phía tảng đá phía trước lớn như một hòn núi nhỏ nổ tung. Vô số những mảnh vụn chịu tác động bắn tung tóe tứ phía. Tiểu nam hài sắc mặt không đổi vẫn ngồi yên tại chỗ, hai tay nhanh như cắt bắt lấy từng hòn đá nhỏ đang bắn đến tới tấp.

Nhìn cái cây bên cạnh bị tảng đá vỡ đập lên khiến thân cây rung bần bật, lá cây thi nhau rụng xuống lả tả. Ngón cái cùng ngón trỏ co lại giữ viên đá nhỏ sau đó bắn ra bay như điện xẹt găm lên thân cây. Mấy chiếc lá lơ lửng từ từ rơi xuống đất, ở chính giữa đều xuất hiện một lỗ thủng vừa vặn với viên đá kia.

Chợt có một bóng râm tròn lớn phủ trên đầu, quay lại nhìn thì thấy Vân Khinh đang đứng cầm ô ngay phía sau.

“Thiếu chủ sớm.” Mộ Lan vội đứng lên cúi đầu chào.

“Còn sớm gì nữa. Hiện tại đã là giờ Tỵ hai khắc rồi.” Vân Khinh vừa nói vừa giơ cao ô che nắng cho cả hai.

“À.” Mộ Lan ngó nhìn mặt trời chói chang đã gần lên đến đỉnh đầu. Hắn đến đây từ sáng sớm tập luyện mải mê đến quên cả thời gian. Không nghĩ tới đã sắp chính Ngọ rồi.

Mộ Lan hỏi “Thiếu chủ đang đi đâu thế?”

Vân Khinh đưa tay chỉ đáp “Ta ra đình kia ngồi hóng mát chút thôi.”

Mộ Lan cầm lấy ô trong tay nàng “Để ta đưa thiếu chủ đi.”

Trong rừng tre xanh mướt có một cái đình nhỏ, bên trong còn có bàn đá tròn để ngồi nghỉ.

Vân Khinh cầm ấm trà rót ra hai chén, đưa trước một chén cho Mộ Lan.

“Cảm ơn.” Nhìn thấy nước mới chợt thấy cổ họng khô khốc, nhưng cũng không vội vàng thô lỗ uống cạn mà chỉ chầm chậm nuốt xuống từng ngụm nhỏ, xong nhẹ nhàng đặt chén xuống. Động tác thanh nhã vô hình tỏa ra khí chất cao quý.

Vân Khinh lại rót xuống thêm cho hắn.

Mộ Lan nói “Thiếu chủ đừng chỉ rót mãi cho ta như vậy, ngươi cũng mau uống đi.”

“Ta không khát.” Nhìn khuôn mặt có chút đỏ lên vì cháy nắng của Mộ Lan, Vân Khinh thầm thở dài một tiếng. Nếu nàng không vô tình đi ngang qua chắc đứa nhỏ này còn mãi ngồi dưới nắng gay gắt mà tập luyện đến quên trời quên đất.

“Ở yên đây chờ ta. Đừng đi đâu đấy.” Không đợi Mộ Lan trả lời, Vân Khinh đã chạy vụt ra ngoài.

Một lát sau, Vân Khinh trở lại cầm theo trong tay một gói nhỏ gì đó, đi thẳng đến áp nó lên má Mộ Lan. Hơi lạnh từ trong phát ra khiến hắn giật mình hơi rụt cổ lại, nhưng ngay lập tức cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.

“Cái này là băng dự trữ ư?”

“Ừm.”

“Không được, không thể tùy tiện sử dụng lãng phí như thế.” Mộ Lan nghiêng mình né tay Vân Khinh.

“Yên nào, không được động.” Vân Khinh giữ chặt lấy vai Mộ Lan kéo lại “Không có gì là lãng phí cả, chúng ta dự trữ băng mục đích để dùng những lúc như thế này.” Vừa nói vừa chườm nước đá lên khắp khuôn mặt hắn, một tay chạm vào má hắn “Xem xem, mặt bị cháy nắng đỏ cả lên rồi, còn nóng bừng nữa. Ngươi có làn da trắng rất xinh đẹp đó, phải biết giữ gìn biết không?”

Mộ Lan ngượng ngùng ừm một tiếng trong cổ họng, lần đầu tiên có người khen xinh đẹp khiến hắn có chút không quen nhưng lại vui thầm trong lòng, hơn nữa người này lại là Vân Khinh, người duy nhất mà hắn mong muốn được nghe. Nghĩ thầm may mà hiện tại mặt đã đỏ sẵn rồi nếu không thật không biết phải đối diện với nàng như thế nào.

Vân Khinh di chuyển túi băng xuống cổ Mộ Lan chườm nhẹ, tay kia bất chợt lật cổ áo hắn lên nhìn kinh ngạc “Thiên a, giữa mùa hè ngươi làm gì mà mặc tới tận bốn năm lớp y phục thế này?” Hiện tại nàng chỉ mặc có hai lớp mà cũng nóng phát ngốt rồi, y phục cổ đại vừa rườm rà vừa vướng víu. Nhiều lúc nàng chỉ muốn cắt cụt luôn hai cái tay áo. Lúc này mới tưởng niệm kiếp trước mặc quần đùi áo hai dây ngồi trong phòng điều hòa nằm dài ăn kem.

“Nghe lời ta mau cởi bớt ra đi.”

Mộ Lan bị hành động bất ngờ của Vân Khinh làm giật mình, vội đưa tay giữ chặt lấy tay nàng. Ngượng đến nỗi đầu tưởng như sắp bốc khói “Thiếu chủ, ở đây không được…”

“Hai người đang làm gì vậy?” Một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Vân Khinh và Mộ Lan cùng quay sang nhìn thì thấy hai thiếu niên đứng ngoài đình không biết từ bao giờ, vẻ mặt kinh dị, ngón tay run run chỉ hai người.

Ảnh Dạ và Trang Minh Vệ nhìn cảnh tượng ác bá ức hiếp tiểu nam tử nhà lành trước mắt, miệng há mãi mà không khép nổi.

Thấy có người đến, Mộ Lan nhẹ đẩy Vân Khinh lùi lại giữ khoảng cách, sắc mắt nhanh hơn lật sách trở lại bình thản như trạng thái bình thường. Như không có chuyện gì xảy ra hướng hai người vừa đến gật đầu thay chào hỏi. Đoạn lại nâng ly trà lên môi nhấp, hàng mi dài hơi cúp xuống nên không ai nhìn ra trong mắt lúc này vô cùng mất hứng cùng bất mãn.

“Ảnh ca, Trang ca, hai người cũng đến đây ngồi nghỉ à?” Không chú ý đến động tác của Mộ Lan, Vân Khinh hướng Ảnh Dạ nói “Vừa hay ta đang có chuyện cần tìm huynh đây.”

“Đến đây ngồi đi.” Đặt túi băng lên bàn, đoạn lại rót thêm ly trà đặt vào hai vị trí còn trống.

Hiện tại ngồi quanh bàn đá tròn là Mộ Lan ngồi đối diện Vân Khinh, Trang Minh Vệ ngồi đối diện Ảnh Dạ.

Vừa đặt mông xuống, Trang Minh Vệ nổi máu bát quái đã không thể nhịn thêm một giây phút nào nữa đi thẳng vào chuyện chính hỏi “Thiếu chủ, hai người đang làm gì ở đây thế?”

“Thì ngồi chơi thôi.” Vân Khinh thản nhiên trả lời.

“Ý ta là… vừa nãy... vừa nãy kìa…”

“Vừa nãy làm sao?” Vân Khinh nghi hoặc nhìn Trang Minh Vệ ấp a ấp úng nửa ngày không thành câu.

Thật là, mấy chuyện nhạy cảm như vậy bảo một nam tử như hắn làm sao nói toạc móng heo ra được. Nhưng là hắn đang tò mò muốn phát điên rồi. Nghĩ thầm, Trang Minh Vệ dưới gầm bàn lén đá chân Ảnh Dạ một cái, liếc mắt ra hiệu “Ngươi hỏi đi.”

Ảnh Dạ lại ném trả cho ánh mắt “Sao lại là ta? Ngươi đang hỏi thì hỏi tiếp đi.” Hắn cũng đâu có khác gì Trang Minh Vệ, cũng đang tò mò muốn chết đi được.

Nhìn hai người liếc qua liếc lại một hồi, không nhịn được nữa Vân Khinh bèn hỏi “Rốt cuộc thì có chuyện gì?”

“Thiếu chủ!” Cuối cùng Ảnh Dạ cũng lên tiếng.

Đúng rồi, mau nói đi. Trang Minh Vệ trong lòng reo hò vui mừng.

“Ừm?” Vân Khinh nghi hoặc nhìn Ảnh Dạ chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

“Minh Vệ hắn có chuyện muốn hỏi thiếu chủ.” Dứt lời ngón tay chỉ thẳng Trang Minh Vệ ngồi đối diện, nói xong ngoảnh mặt đi làm như không thấy vẻ mặt oán hận của hắn.

“Hả?” Vân Khinh khó hiểu quay sang phải nhìn Trang Minh Vệ.

Trang Minh Vệ lườm Ảnh Dạ muốn cháy con mắt. Ảnh Dạ, đồ phản bội, ngươi nhớ kỹ ta đấy!

Nhưng để giải quyết nỗi tò mò đang dày vò trong lòng, hắn đành phải một lần mặt dày lên tiếng hỏi “Thiếu chủ, ngươi đang phi lễ Mộ đệ đúng không?”

Vân Khinh ngạc nhiên chỉ vào mũi mình “Ta? Ta phi lễ hắn lúc nào?”

“Chính là vừa nãy chúng ta thấy ngươi đang… đang cố thoát y phục hắn.” Vừa nói vừa liếc nhìn Mộ Lan bên cạnh. Lúc này chính chủ trong câu chuyện vẫn bình thản ngồi thưởng thức trà như bản thân không hề dính dáng gì đến.

“Đúng rồi, ta đang giúp hắn cởi bớt áo ngoài ra mà. Như vậy mà cũng gọi là phi lễ ư?”

Nghe câu trả lời của Vân Khinh khiến hai người Trang Minh Vệ thay nhau ho khan, nhưng nhìn đến đôi mắt thiên chân vô tà của nàng, lại nghĩ là tiểu hài tử còn nhỏ chưa hiểu chuyện.

Ảnh Dạ hỏi “Thiếu chủ, tại sao lại phải cởi áo của Mộ đệ?”

Vân Khinh đáp “Đang hè nóng như thế này mà hắn mặc như trời sắp vào đông a, ta mới nói hắn cởi bớt ra thôi mà.”

Ảnh Dạ ôn tồn giảng giải “Thiếu chủ, y phục của nam tử không giống nữ tử chính là nhiều lớp như vậy. Cho dù là mùa hè cũng không thể quá mỏng, như thế không đúng với lễ nghi, không phù hợp với…”

“Dừng!” Vân Khinh giơ tay lên chặn lại Ảnh Dạ đang sắp sửa tuôn ra một trào lý luận, ném cho hắn một cái nhìn khinh thường nói “Huynh đừng nói cho ta cái gì lễ nghi cái gì quy củ, ta nghe không hiểu mà cũng không muốn nghe đâu. Không phải các huynh cũng đâu để ý đến mấy thứ lễ nghi quy tắc kia sao? Nhiều lần tập luyện xong còn cởi trần diễu qua diễu lại trước mặt ta còn gì? Thậm chí ta còn tắm chung với mọi người nữa. Có gì mà ta chưa thấy qua đâu?” Nói xong đưa mắt quét nhìn hai người Ảnh Dạ từ trên xuống dưới.

Tay người nào đó đã âm thầm siết chặt ly trà lại, tròng mắt nâu lại sẫm thêm một phần.

Ảnh Dạ đưa hai tay ôm trước ngực ngượng ngùng nói “Nhưng lúc đó thiếu chủ có hai ba tuổi thôi…” Hơn nữa Huyết Nguyệt lâu ngoài hai người Vân Khinh và Như Ý là nữ tử ra còn lại đều là nam tử, nên mọi người cũng thoải mái không chú tâm mấy chuyện như nam nữ hữu biệt.

Vân Khinh xì một tiếng bất ngờ chộp lấy cổ áo Trang Minh Vệ lật lên nhìn, cười đắc ý nói “Ta biết ngay mà, huynh cũng bỏ qua mấy lớp áo trong còn gì, mặc mỗi lớp áo lót bên trong.” Còn nói cái gì đạo lý với nàng.

“Cộp!” một tiếng, đồ vật đặt trên bàn đá khẽ rung. Ba người Vân Khinh giật mình quay sang nhìn. Chỉ thấy Mộ Lan đang vô cùng ưu nhã đặt ly trà xuống, má lúm đồng tiền nở rộ hướng Vân Khinh nói “Thiếu chủ, nam nữ thụ thụ bất thân.”

Vân Khinh rùng mình một cái, theo bản năng vội buông tay ra, yếu ớt nói “À… ừm… Ta biết rồi.”

Sau đó ngồi im lặng cúi đầu tựa như đứa nhỏ đã làm chuyện gì sai. Vân Khinh thầm lau mồ hôi, nàng có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm toát ra từ nụ cười mỉm chi kia. Hắn là đang tức giận sao? Lần đầu tiên nàng thấy một người khi tức giận lại có thể mỉm cười được, còn đặc biệt khủng bố dọa người. Ngoài ra còn có chút ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy Mộ Lan tức giận, và dường như sự tức giận này đánh lên đầu nàng? Nhưng nàng đã làm gì sai a?

Vân Khinh ai oán.

“Khụ.” Ảnh Dạ ho khan một tiếng phá vỡ không khí xấu hổ “Thiếu chủ, vừa nãy ngươi nói tìm ta phải không?”

Liếc trộm Mộ Lan một cái, Vân Khinh e dè nói “À, đúng vậy. Ta có chuyện muốn nhờ huynh giúp.” Đoạn lấy từ ngực áo ra một cây trâm “Đây, huynh xem giúp ta đã được chưa?”

Ảnh Dạ cầm lấy, là một cây mộc trâm làm từ gỗ Hoàng Lê Hoa, kiểu dáng tuy đơn giản không quá cầu kỳ nhưng đường nét rất mềm mại tỉ mỉ cho thấy người làm ra nó cũng bỏ rất nhiều tâm huyết thành ý. Ngắm nghía một hồi, Ảnh Dạ gật đầu nói “Chỉ cần đánh bóng một chút là hoàn hảo. Thiếu chủ mới học trong thời gian ngắn mà đã làm được như thế này là giỏi rồi.”

“Thật sao?” Vân Khinh nhận lại cây trâm cười vui vẻ, lại cẩn thận cất vào trong ngực áo.

Trang Minh Vệ hỏi “Nếu ta đoán không nhầm thì đó là quà thiếu chủ chuẩn bị cho sinh thần sắp tới của Vân công tử đúng không?”

“Ừm, còn mười ngày nữa thôi.” Nhắc đến đây Vân Khinh lại thấy háo hức mong chờ. Sinh thần của Vân Nhiên năm nay vừa hay lại đúng vào Ngày Thất tịch, vì vậy mọi người quyết định xuống núi cũng để tham gia lễ hội tổ chức ở đó, không khí vô cùng đông vui náo nhiệt không thua gì ngày Tết.

Ngày Thất tịch có thể nói là lễ tình nhân của phương Đông, là dịp mà những nam tử khuê phòng có thể đường đường chính chính bước ra ngoài tìm cho mình một thê chủ như ý cũng như những nữ tử chưa lập gia thất tìm cho mình một phu thị, là dịp mà nam nữ có thể gặp gỡ hẹn hò công khai mà không bị dị nghị dò xét. Vì vậy không chỉ nam tử mà ngay cả nữ tử cũng vô cùng chờ mong ngày này.

Nói đến đúng chủ đề, Trang Minh Vệ và Ảnh Dạ ngồi bàn tàn vô cùng rôm rả, cùng nhau thảo luận xem Ngày Thất tịch nên chuẩn bị những gì, nên mặc y phục như thế nào, để kiểu tóc như thế nào,…

Thấy Mộ Lan yên tĩnh ngồi một bên, Trang Minh Vệ bèn kéo hắn vào cùng trò chuyện “Mộ đệ, năm nay là năm đầu tiên tham gia lễ hội cùng mọi người trong lâu nhỉ? Đệ đã chuẩn bị gì chưa? Có cần chúng ta giúp gì không?”

“Không cần, như thường ngày là được.” Nhàn nhạt đáp.

Trang Minh Vệ kêu lên phản đối “Như vậy đâu có được, quý lắm chúng ta mới có những dịp như thế này mà. Phải ăn mặc đẹp một chút. Quyết định vậy đi, đến hôm đó chúng ta sẽ đến giúp đệ.”

Ảnh Dạ cũng gật đầu tán thành. Chợt nhìn thứ gì đó trong tay Mộ Lan, hỏi “Đệ đang cầm thứ gì vậy? Ướt hết rồi kìa.”

Lú này Mộ Lan mới nhớ tới túi băng đang cầm trong tay hiện tại đã tan chảy gần hết, thấm ướt cả một góc áo của hắn. Giở miếng vải ra chỉ còn lại một viên băng nhỏ xíu.

“Hm?” Trang Minh Vệ tò mò cầm miếng vải nhỏ giơ lên nhìn, ngạc nhiên nói “Đây chẳng phải là khăn tay của thiếu chủ sao?” Nhìn cái hình thêu không rõ là con gấu hay con heo này là hắn biết ngay chủ của nó là ai rồi, ngoài học trò thất bại của hắn ra thì còn ai vào đây nữa. Mấy hình thù động vật kỳ quái này chỉ có thể là một tay Vân Khinh thêu ra.

“Sao Mộ đệ lại có khăn tay của thiếu chủ vậy?” Trang Minh Vệ mờ ám liếc qua liếc lại nhìn hai người.

“Không có gì, ta cho hắn mượn lau mồ hôi thôi.” Vân Khinh lười giải thích dài dòng tùy tiện trả lời.

Trang Minh Vệ ồ một tiếng đầy ẩn ý, nhìn Ảnh Dạ ngồi đối diện, hai người mím môi cười trộm.

“Nhưng mà thiếu chủ…” Ảnh Dạ lấy khăn tay từ tay Trang Minh Vệ đưa lên ngắm “Con này là con gì vậy? Con heo cụt tai màu xanh ư?”

Vân Khinh đỏ mặt giật lại chiếc khăn tay vo viên ném ra ngoài, miệng lầm bầm “Đó là mèo Doraemon.”