"Vết thương trước ở chân còn chưa thấy chuyển biến tốt, trên tay lại thêm
thương mới, có phải là đời trước Vương gia ta mang nợ với ngươi không,
đem ngươi về Vương Phủ, giống như chỉ để hầu hạ ngươi vậy." Hoàng Phủ
Mông vừa giúp Chu Tĩnh Dương băng bó, vừa càu nhàu, cũng không biết là
muốn nói cho nàng nghe, hay là chỉ lầm bầm một mình.
"Thực xin lỗi." Nàng nhìn hắn vội không ngừng tay, cực kì áy náy.
Hắn gợi lên ý cười: "Thanh âm nói nhỏ như vậy, nếu tai ta không tốt, chắc cũng không nghe được rồi."
"Ta lại mang phiền toái cho Vương gia." Nàng gượng cười: "Ta chẳng phải là sao chổi mà mọi người thường nói sao?"
"Đừng nói bậy!" Hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng: "Tiểu cô nương, sao lại có chuyện như sao chổi được chứ?"
Nàng vừa rụt rụt bả vai, mím môi không nói, một lát sau mới lại lo lắng hỏi: "Vương gia, có phải có người muốn giết ngươi không? Bởi vì đây đã là
lần thứ hai rồi."
"Trước kia không có, nhưng gần đây hình như bắt đầu có." Hoàng Phủ Mông đem vải buộc lại: "Xong rồi, lát nữa ta nói với Trương tổng quản, bây giờ ngươi không thể làm việc gì, chỉ có thể dưỡng thật tốt."
"Thật ra vết bỏng trên chân ta đã rất khá rồi." Hôm
qua sau khi chuyển tới đây, quản gia bá bá có đưa thuốc mỡ cho nàng, nói là thuốc hay trị bỏng, quả nhiên sau khi nàng bôi, thương thế đã chuyển biến tốt.
"Ta xem một chút." Hắn ngồi xổm người xuống, kéo váy
nàng lên một đoạn, thuận tay cởi hài của nàng, nâng chân ngọc thon dài
lên nhìn nhìn: "Đúng là có khá hơn, nhưng mà còn có chút hồng, bóng nước đều lặn xuống rồi. Đó là một loại nước quả làm thành thuốc mà nước láng giềng tiến cống, rất trân quý, chỗ phụ hoàng cũng chỉ có ba bình, ta
mặt dày đòi được một lọ, còn chưa dùng lần nào, đã để ngươi dùng trước
rồi." Ngẩng đầu, nhìn mặt của nàng đã hồng như quả táo, liền hỏi: "Làm
sao vậy, mặt bị thiêu cháy à?"
Nàng lúng túng, ngại ngùng không nói, quanh co nửa ngày mới mở miệng: "Ngươi… chân của ta."
"Như thế nào, ngượng ngùng?" Hoàng Phủ Mông đứng lên nhéo nhéo mặt của nàng cười: "Tiểu hài tử cũng biết đỏ mặt?"
"Ta đã sắp mười tám rồi, cũng không phải tiểu hài tử." Nàng lập tức cãi lại.
"Ta nhìn thế nào đều không cảm thấy ngươi sắp mười tám, nhìn thân thể này
của ngươi, nói mười hai, mười ba cũng có người tin." Hắn ngồi đối diện
nàng, chậm rãi thu lại vẻ trêu đùa: "Được rồi, hiện tại ta hỏi ngươi
chuyện chính, người cầm kiếm đứng sau lưng ngươi, hỏi ngươi những cái
gì?"
"Hỏi lần trước sau khi ngươi giết người có phải ta cũng ở
đó, còn hỏi thích khách kia có đưa ta vật gì , hoặc là có nói gì với ta
không."
Hoàng Phủ Mông suy nghĩ: "Xem ra có khả năng lúc ấy người này cũng ở gần đó, nếu không làm sao có thể biết rõ ngươi như vậy."
"Vương gia, ngươi phải cẩn thận." Vẻ mặt nàng lo lo lắng lắng: "Ngươi là Vương gia, có tiền có thế, nhất định sẽ có người ghen ghét."
Hắn buồn cười: "Nhưng ngươi biết không? Người muốn giết ta, kỳ thật so với ta còn có tiền, có thế hơn."
“… Tại sao hắn phải giết ngươi?" Chu Tĩnh Dương càng thêm khó hiểu.
"Cái này rất phức tạp, nhất thời nửa khắc cũng không nói rõ ràng được." Hắn
sờ đầu của nàng, như trấn an tiểu hài tử, "Nhưng mà từ nay về sau ngươi
không được tiếp tục làm loại chuyện nguy hiểm này nữa."
"Chuyện nguy hiểm gì?"
"Chính là dùng thân thể của mình ngăn cản đao kiếm, lần trước ngươi cũng như
vậy, làm việc không suy nghĩ, quá nguy hiểm, nếu đối phương là người cực kì hung ác, chiêu này của ngươi không dùng được rồi."
"Nhưng mà
ta không biết làm sao mới có thể cứu ngươi." Nàng nhìn hắn chân thành
tha thiết, thần sắc, dáng vóc giống như là một tín đồ ngoan đạo, bên
dưới sóng mắt trong suốt, lại là một mảnh tâm ý thuần túy không hơn.
Hoàng Phủ Mông bị ánh mắt của nàng làm cho kinh sợ, sửng sốt một chút, không
tự chủ vươn tay, cẩn thận tránh đi bàn tay bị thương, giữ chặt cổ tay
của nàng, kéo tới bên cạnh mình: "Tiểu Mị Mị, ta cũng gọi ngươi như bằng hữu của ngươi, để ta nói cho ngươi biết, nam nhân không cần nữ nhân bảo vệ, đối với nam nhân mà nói đây là một loại vũ nhục."
Hắn nâng tay bị thương của nàng lên, kinh ngạc nhìn nàng đến xuất thần. Đến tột cùng phải là loại động lực như thế nào, mới có thể làm cho nàng gầy yếu như vậy, nguyện ý dùng thân thể để bảo vệ một người xa lạ không
cùng huyết thống máu mủ với nàng?
"Ngươi đối với người nào cũng
đều như vậy sao?" Ngón tay của hắn không tự chủ vén lên một đám tóc mai
đang rủ xuống của nàng, nhìn khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn chỉ cỡ bàn tay, ngũ quan vốn thanh tú bình thường, lúc này lại tản phát ra ánh sáng
rạng rỡ khác biệt như vậy.
"Mẹ ta thường nói, dù chỉ nhận một
chút ân tình của người, cũng phải gắng sức hồi báo thật nhiều. Vương gia rất tốt với ta, dĩ nhiên ta phải báo đáp người rồi."
"Nhưng trên đời này có một loại người, hắn đối tốt với ngươi, là vì có lợi ích riêng, ngươi không sợ sao?"
Đột nhiên ánh mắt Chu Tĩnh Dương lập loè: "Nhưng mà ta không có lợi không thể giúp Vương gia mưu cầu nha!"
Hoàng Phủ Mông cố ý giả ra một bộ dáng thật hung dữ: "Bây giờ nhìn ta như vầy, ngươi có sợ không?"
Nàng biết rõ là hắn làm bộ, liền cười nói: "Không sợ."
"Vậy, như thế này thì sao…" Hắn chậm rãi tiến đến gần mặt của nàng, mũi cũng
muốn chạm vào trán nàng rồi, môi nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi...
Rồi đột nhiên tim của nàng đập nhanh hơn, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hô hấp cũng không tự giác trở nên dồn dập.
"Hiện tại, ngươi có sợ ta không?" Hắn ôn nhu nói nhỏ, tràn đầy mị hoặc.
"… Sợ."
Hoàng Phủ Mông cười ha ha, thân thể lui về phía sau, thả nàng: "Loại nào làm
ngươi không phòng bị hả, là lọai thứ nhất, hay là loại thứ hai?"
Nàng thở phào một hơi, nghĩ nghĩ, "Loại thứ nhất nha."
"Có lẽ bây giờ ngươi thấy dáng vẻ ta hòa ái dễ gần, thật ra là ta đang phá vỡ phòng bị của ngươi đó."
Nàng thản nhiên cười: "Vương gia gạt ta."
"A? Sao biết là ta đang gạt ngươi?"
Chu Tĩnh Dương nghiêm túc nắm chặt lấy ngón tay nói: "Ta lớn lên cũng không xinh đẹp, trong nhà không có tiền, trên người của ta không có bất kỳ
cái gì có thể suy tính, cho nên Vương gia nhất định là đang gạt ta."
Hoàng Phủ Mông thở dài: "Ngươi thật đúng là hài tử khờ dại thiện lương, cũng không sợ mình nhìn lầm người sao?"
"Vương gia… Người không vội đi điều tra cái tên xấu xa vừa rồi sao?"
"Không vội." Hắn duỗi lưng một cái, nhìn nàng, đột nhiên trong nội tâm vừa động: "Hay là ngươi giúp ta một chuyện đi."
"Được." Nàng không cần nghĩ ngợi, một lời đáp ứng.
Hoàng Phủ Mông không khỏi thở dài: "Ngươi cũng không sợ ta dẫn ngươi đi bán sao?"
"Vậy do Vương gia định đoạt." Nàng híp mắt cười nhìn hắn, tựa như tiểu sơn dương đang chờ làm thịt.
Trong hoàng cung, Thái tử đang cùng Hoàng Phủ Bác – Quốc chủ Đông Nhạc quốc
kể khổ, nói rằng không hợp với Hộ bộ cùng Lại bộ, làm hiện tại hắn khó
có thể coi quản…
"Phụ hoàng, nhi thần không phải tranh quyền
thống lĩnh Hộ bộ với Nhị đệ, nhưng người người đều biết ta là Thái tử,
chỉ có Hộ bộ nhất định không đem ta để vào mắt, bây giờ bạc là quan
trọng nhất, phụ hoàng đã phê chuẩn còn không chịu, nói chỉ có chờ Mông
vương gật đầu mới có thể, nhưng mà người của ta mỗi lần đi tìm Nhị đệ,
Nhị đệ đều thoái thác không làm, mắt thấy hắn cũng sắp đi bảy đài, Hộ
bộ càng được…"
Hoàng Phủ Thiện đang thao thao bất tuyệt, ngoài
điện đột nhiên truyền đến thanh âm cuống quít của thái giám: "Mông
vương, bệ hạ đang nói chuyện cùng Thái tử, xin chờ nô tài vào bẩm báo,
Mông vương… Mông vương…"
Trong điện hai người cũng không tự chủ
đứng thẳng người, hướng tầm mắt ra cửa đại điện, chỉ thấy Hoàng Phủ Mông hùng hổ đi thẳng vào, căn bản không để ý tới sự cản trở của thái giám
sau lưng hắn.
"Mông nhi, sao ngươi càng lớn càng không có quy củ?" Hoàng Phủ Bác giận tái mặt quát lớn.
Nhưng thần sắc của hắn càng khó coi, tay phải run lên, đem kiếm mà lúc ấy
thích khách lưu lại ném tới trước mặt phụ hoàng: "Phụ hoàng, nhi thần
thật không thể sống nữa."
Hoàng Phủ Bác lại càng hoảng sợ: "Vì sao ngươi nói ra lời ấy?"
Hoàng Phủ Mông đem Chu Tĩnh Dương phía sau đẩy lên trước mặt hắn, nhẹ ấn đầu
vai nàng xuống, ý bảo nàng quỳ: "Đây là nha hoàn trong phủ nhi thần, hôm nay một tên thích khách lẻn vào trong phủ, nha đầu kia liều mình cứu
giúp, nhi thần mới có thể thoát hiểm, phụ hoàng xem hai tay của nàng
cũng đã bị đao chém trọng thương, một kiếm này nếu là đâm vào trên người nhi thần, không biết hôm nay nhi thần có còn mệnh tới gặp phụ hoàng hay không…"
Hoàng Phủ Bác khó nén kinh ngạc: "Đường đường là kinh thành, lại giữa ban ngày, sao có người to gan như vậy?"
"Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên có người muốn hành thích nhi thần." Hoàng Phủ Mông vô tình hay cố ý liếc nhìn Hoàng Phủ Thiện, "Trước đó
từng có người mờ ám theo dõi muốn giết nhi thần, chuyện này ta từng bẩm
báo với Đại ca."
"Thật sao?" Hoàng Phủ Bác quay sang thái tử.
"Phải" Hoàng Phủ Thiện đành phải kiên trì trả lời.
"Buồn cười!" Hoàng Phủ Bác dùng sức vỗ bàn: "Là cẩu đảng nào lớn mật như thế, không xem vương pháp ra gì, dám công nhiên hành thích người trong hoàng thất?"
"Sau lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, nhi thần chỉ đem
việc này nói với Thái tử, hi vọng có thể điều tra và giải quyết vụ án
không cần phải kinh động tới nhiều người, càng không muốn sau khi phụ
hoàng biết sẽ lo lắng cho nhi thần, không nghĩ tới việc này lại có thể
phát sinh một lần nữa, hơn nữa mục tiêu chính là mạng của nhi thần, nếu
che dấu nữa, sợ sẽ gây ra chuyện hối tiếc cả đời."
"Thái tử, ngươi coi quản Hình bộ, vụ án này ngươi thấy thế nào?" Hoàng Phủ Bác quay đầu sang hỏi thái tử, sắc mặt rất khó nhìn.
Hoàng Phủ Thiện vội vàng giải thích: "Phụ hoàng, việc Nhị đệ gặp chuyện, ta
từng phân phó người đi thăm dò, nhưng bởi vì thích khách mất mạng ngay
lúc đó, cũng không có ai chứng, cho nên…"
"Điều tra khó khăn là
có thể bỏ qua sao? Là đệ đệ của ngươi gặp chuyện, không phải người khác, hôm nay nếu như người gặp chuyện là ngươi, ngươi cũng làm việc lề mà lề mề như vậy sao?" Căn bản là Hoàng Phủ Bác không nghe hắn giải thích,
nét mặt bình tĩnh: "Nếu tặc nhân luôn hành thích hắn, tất nhiên sau lưng có khác kẻ chủ mưu, trẫm hạn ngươi trong bảy ngày, nhất định phải tìm
được kẻ sai khiến phía sau, nếu không Hình bộ… liền giao Nhị đệ ngươi
trông nom a."
Hắn vừa nghe, sắc mặt đại biến, chỉ có thể ấp úng đáp ứng, liền cáo lui rời đi trước.
Hoàng Phủ Bác thở sâu, sắc mặt hòa hoãn, hướng Hoàng Phủ Mông vẫy tay: "Mông
nhi tới đây, để cho phụ hoàng nhìn xem có bị thương không."
"Nhi thần bất hiếu, đã để phụ hoàng bận tâm." Hắn mỉm cười, đến gần vài bước.
Hoàng Phủ Bác thở dài: "Thường nói mỗi nhà mỗi cảnh, ngươi cũng đừng trách
Đại ca ngươi làm việc chậm, hôm nay sau khi trẫm khiển trách hắn, không nghĩ hắn lại dám lười biếng."
"Phụ hoàng cũng không cần làm khó
Đại ca, hắn có chuyện khó xử của hắn, hắn chưởng quản bốn bộ, mỗi ngày
bận rộn vô cùng, chuyện này của nhi thần, chẳng qua chỉ là muối bỏ
biển."
Hắn nói thực nhẹ nhàng, Hoàng Phủ Bác lại càng cảm khái:
"Ngày đó trẫm đem Lại bộ giao cho hắn, vốn là muốn tôi luyện hắn thành
người hiền lành một chút, nguội tính nết, hiện tại xem ra, thật sự là
tính sai, giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa mà!" Liếc mắt
thấy Chu Tĩnh Dương còn quỳ trên mặt đất: "Nha đầu kia cũng thật hiếm
thấy, lại xả thân cứu ngươi, cha mẹ của nàng đều là người trong nội cung sao?"
"Không phải, nàng không phải gia nô, thật ra nha đầu kia
cũng không phải lần đầu tiên cứu nhi thần đâu, lần trước nhi thần bị
người theo dõi, chính là nha đầu này dùng nồi đun nước đập bị thương
người nọ, hỗ trợ nhi thần thoát hiểm, gia cảnh nàng nghèo khó, còn cha
mẹ phải phụng dưỡng, nhi thần thương cảm nàng đáng thương, mới cho nàng
nhập phủ hầu hạ, không nghĩ tới lại làm liên lụy nàng."
"Còn là
một trung hiếu chi nữ nữa sao." Hoàng Phủ Bác gật gật đầu, "Nữ nhi của
trẫm nếu cũng được như nàng, không biết có thể giảm bớt bao nhiêu suy
tư, xem nha đầu kia lập công lớn, ngươi cũng đừng để nàng làm việc vất
vả nữa."
"Đây là đương nhiên, nếu không phải e ngại quy củ của hoàng thất, nhi thần thật muốn nhận nàng làm nghĩa muội."
Hoàng Phủ Bác nhướng mi: "Quy củ của Hoàng thất thì có sao? nghĩa muội cũng
không phải muội muội ruột, trẫm còn có thể ngăn đón cản trở ngươi à?"
"Phụ hoàng đồng ý, nhi thần thật có thể nhận muội muội này rồi." Hoàng Phủ
Mông tươi cười rạng rỡ, nhìn về phía Chu Tĩnh Dương: "Còn không mau dập
đầu với nghĩa phụ của ngươi?"
Nàng không nghĩ tới sẽ có một cái
vinh sủng to lớn bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống như vậy, trong lúc
nhất thời chưa hoàng hồn, tay chân luống cuống không biết nên làm sao
bây giờ.
Hoàng Phủ Bác nhìn bộ dạng nàng điềm đạm đáng yêu, cũng
không nhịn nở nụ cười: "Lát nữa ngươi dẫn nàng đi gặp mẫu hậu của ngươi
đi, nàng chắc chắn sẽ thích nha đầu này. Tên gọi của ngươi là gì?"
"Nói tên đi." Hoàng Phủ Mông nhẹ nhàng đẩy nàng.
"Chu Tĩnh Dương."
Thanh âm của nàng nhỏ nhẹ tinh tế, Hoàng Phủ Bác không nghe rõ, vừa hỏi lại một lần.
Hoàng Phủ Mông cười nói: "Nha đầu này gọi là Chu Tĩnh Dương, nhưng mà bởi vì
thanh âm nói chuyện nhỏ, nên người bên ngoài đặt nhũ danh cho nàng là Mị Mị."
"Nghe nàng nói chuyện, thực nhìn không ra nàng có can đảm
lớn như vậy, nhưng mà tên Mị Mị này rất quái, hay là gọi Tĩnh Dương
nha."
"Dạ, nhi thần mang nàng đi gặp mẫu hậu." Hoàng Phủ Mông cao hứng bừng bừng kéo nàng ra ngoài.
Hoàng Phủ Bác đột nhiên nghĩ tới điều gì, hướng bóng lưng hắn nói thêm một
câu: "Mông nhi… khuyên ngươi nên có lòng khoan dung, cần buông tay phải
buông tay, những lời này, ngươi nhớ cho kỹ."
Cước bộ của hắn bỗng dưng dừng lại, quay đầu lại cười nói: "Dạ, nhi thần nghe theo dạy bảo của phụ hoàng."
"Sợ đến choáng váng rồi sao? Như thế nào một câu cũng không nói?" Trên
đường đến hậu cung gặp hoàng hậu, Hoàng Phủ Mông thấy Chu Tĩnh Dương một mực cúi đầu bước đi, nhịn không được trêu đùa nàng .
"Vương gia… vừa rồi người không nên đề cao ta với hoàng thượng… Ta nào có phúc phần lớn như vậy?" Lòng nàng tràn đầy bất an, ngực còn đang nhảy thật mạnh,
vừa rồi lúc gặp hoàng thượng nàng vạn phần khẩn trương, sợ mình nói sai
sẽ mang đến phiền toái cho hắn, không nghĩ tới hắn lại lôi kéo nàng nhận hoàng thượng làm nghĩa phụ, tổ tiên tám đời của nàng có tích đức cũng
tích không ra vinh sủng như vậy, trực giác của nàng nói chuyện này tuyệt đối không thể, nhưng lại không tiện mở miệng cự tuyệt.
Hắn vừa
cười vừa xoa mặt của nàng: "Sợ cái gì, không muốn nhận ta làm huynh
trưởng? Hay là sợ ta chiếm tiện nghi của ngươi? Khó được phụ hoàng cao
hứng nguyện ý nhận ngươi, ngươi đáp ứng cũng tốt, trở về ta sẽ sai người tu sửa lại chỗ ở của ngươi, tốt xấu gì bây giờ cũng là hoàng thân quốc
thích, nơi ở không thể quá giản dị được."
Chu Tĩnh Dương đột
nhiên dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên quỳ xuống:
"Vương gia, đại ân đại đức của người, cả nhà chúng ta khó có thể đền
đáp, nhưng mà xuất thân của ta thấp hèn, không dám trèo cao…"
"Chuyện cũng không có gì, sao đáng giá nhận đại lễ của ngươi được chứ." Hoàng
Phủ Mông một tay kéo nàng lên, ôm vai của nàng: "Tiểu Mị Mị, lời nói của ta với ngươi, ngươi phải nhớ rõ, chuyện này, coi như là vinh sủng của
ngươi, ngươi cũng không cần nơm nớp lo sợ, mỗi người đều có số mệnh, chỉ có thể nói phúc phần của ngươi đến, khổ tận cam lai, chẳng lẽ ngươi
không muốn cha nương ngươi hưởng phúc cùng ngươi sao? Đúng không?"
Một câu “Đúng không” cuối cùng này, làm cho Chu Tĩnh Dương ngừng ý niệm đấu tranh trong đầu, cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Hắn quá cường thế, từ lúc quen biết hắn đến nay, dù là mua nồi đun nước đưa cho nàng, hay là cỡi ngựa mang nàng đưa về Xuân Mãn Lâu, an bài nàng
vào Vương Phủ làm việc, thậm chí lần này lại muốn nàng làm nghĩa nữ của
hoàng thượng, nghĩa muội của hắn, mỗi một sự kiện, đều là hắn chuyên
quyền độc đoán.
Tính cách nàng từ trước đến nay là nhẫn nhục chịu đựng, tất cả chuyện của mình đều do người khác an bài, đã là thói quen
từ lâu. Nhưng cảm giác mà Hoàng Phủ Mông mang lại cho nàng thật không
giốngvới người khác, người bên ngoài sai khiến nàng tựa hồ là vì lợi ích của bản thân, mà bá đạo của hắn lại là vì tốt cho nàng.
Nàng có
tài đức gì có thể gặp được một người tốt đến vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nhịn không được lặng lẽ đánh giá hắn… bày ra thần thái phi dương gương
mặt tuấn lãng, xinh đẹp như người trong tranh vẽ, trước mặt người xấu có thể âm hàn như đao sắc bén, nhưng khi đối mặt nàng lại ấm áp như ánh
mặt trời.
Chợt phát hiện… Nàng càng ngày càng không nỡ rời xa hắn.
Từ tiểu tỳ nữ ở Xuân Mãn Lâu bỗng nhiên nhảy lên trở thành nghĩa nữ của
hoàng thượng, cuộc sống Chu Tĩnh Dương liền nổi lên biến hóa nghiêng
trời lệch đất…
Hoàng Phủ Mông chẳng những sai người tu chỉnh lại
một mảnh sân nhỏ trong vương phủ cho nàng ở một mình, còn hết lòng tuân
thủ lời hứa giúp cha mẹ nàng tu sửa phòng ở bị gió thổi mưa dột, mang
tới lương thực và ngân lượng, còn gọi đại phu ở Thái Y Viện tới vì bệnh ở chân của mẫu thân, tuy đã vô pháp chữa trị, nhưng vẫn kê cho nàng vài
phương thuốc bổ dưỡng thân thể, để lại chút ít dược liệu trân quý, cho
nương dùng, bồi bổ thân thể.
Rốt cuộc Chu Tĩnh Dương đã biết cái
gì gọi là "Một người đắc đạo, gà chó lên trời" rồi, mà sau khi Hoàng Phủ Mông nhận nàng làm nghĩa muội, vẫn thực kiêu ngạo mang theo nàng nhàn
rỗi khắp nơi, giống như là đang chiêu cáo thiên hạ, còn muốn giới thiệu
tất cả một đám huynh đệ tỷ muội của mình cho nàng nhận thức. Dù Chu Tĩnh Dương đơn thuần, nhưng cũng nhìn ra được thái độ của mỗi người đối với
thân phận "muội muội" đặc thù này của nàng không hề giống nhau…
Thái tử nghe nói Hoàng Phủ Mông nhận nàng làm nghĩa muội, rất là xấu hổ, khi Hoàng Phủ Mông đắc ý đem nàng đẩy lên trước mặt hắn thì hắn chỉ là hừ
hừ hai tiếng liền đi qua .
Thái độ Hoàng Phủ Đông càng có vẻ bình thường, hắn là người cực kì rõ ràng ý nghĩa của việc thân phận cao thấp là gì, không khó có thể tiếp nhận loại "muội muội" xuất thân nghèo hèn
này, nhưng trước mặt Nhị ca, liền làm vẻ mặt ôn hòa cùng nàng nói hai ba câu, xem như cho Nhị ca mặt mũi.
Sau đó nàng lại thấy muội muội
của Hoàng Phủ Mông, Hoàng Phủ Nam cùng Hoàng Phủ Tuệ. So sánh một chút,
Hoàng Phủ Nam tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, nhíu mi, giọng điệu kì
kì quái quái hỏi nàng: "Làm sao hoàng huynh ta lại vừa ý ngươi được?"
Hoàng Phủ Tuệ thì hiền lành hơn rất nhiều, sau khi vòng quanh nàng hai vòng,
cười híp mắt nói: "Diện mạo ngươi thật tinh thuần, phụ hoàng ta vẫn luôn cười ta không ngây thơ, khó trách hắn thích ngươi như vậy."
Chu Tĩnh Dương nghe xong có chút dở khóc dở cười. Nét mặt ngây thơ chính là nguyên nhân hoàng thượng thích nàng sao?
Ngoại trừ Hoàng Phủ Tuệ, còn có cái gì Hoàng Phủ Lâm, Hoàng Phủ Gia, Hoàng
Phủ Lương… Một đống lớn huynh đệ tỷ muội, khiến cho đầu óc nàng bị
choáng váng .
Đây là thành viên hoàng thất sao, thật là một gia
tộc lớn, cha nàng nuôi dưỡng một mình nàng đã rất khổ cực, hoàng đế phải nuôi nhiều con như vậy, chẳng phải lại càng vất vả?
Cuộc sống
của nàng thật sự không thói quen như vậy, hơn nữa tự thấy không có tư
cách nhận loại phúc phận này, vì vậy hướng Hoàng Phủ Mông thỉnh cầu trở
về sống cùng cha mẹ, nhưng lại bị quả quyết cự tuyệt.
"Tiểu Mị, ngươi biết vì sao ta muốn đem ngươi tiến cử với phụ hoàng, bức ngươi làm nghĩa nữ của phụ hoàng không?"
Buổi tối hôm đó, Hoàng Phủ Mông rất chân thành cùng nàng nói chuyện dưới ánh nến.
Chu Tĩnh Dương lắc đầu, lại gật gật đầu.
"Đây là ý gì? Hiểu hay là không hiểu?"
"Ta biết rõ ngươi vì muốn tốt cho ta, nhưng ta không biết làm như vậy, đối
với ngươi là tốt hay không?" Một bên nàng trả lời, một bên xoa lấy góc
áo.
Trong mắt Hoàng Phủ Mông, động tác nhỏ này thật sự rất đáng
yêu, nhịn không được lại nhéo mặt của nàng: "Thì ra ngươi cũng có tâm tư nho nhỏ của tiểu hài tử nha, không sai, ép phụ hoàng nhận ngươi, chính
là vì an toàn của ngươi, ta muốn kẻ có ý đồ ở sau lưng tính kế với ta và ngươi biết rõ, hiện tại không phải hắn muốn động là động Hoàng Phủ Mông ta, mà ngay cả ngươi Chu Tĩnh Dương, cũng là người hắn không nên động
tới."
Nàng vuốt vuốt gương mặt của mình. Gần đây quai hàm luôn bị hắn nắm nhéo, thật sợ bị hắn nhéo lâu, mặt nàng sẽ biến thành bánh bao
mất.
"Nhưng mà, Vương gia, kẻ xấu đã dám nhiều lần tìm người gây
chuyện, chứng tỏ hắn cũng không sợ người, bây giờ người lại công khai
bảo vệ ta, ta chỉ sợ đối phương sẽ càng có nhiều mưu tính." Chu Tĩnh
Dương nghiêm túc phân tích: "Có phải là đối phương nhận lầm người, hiểu
sai ý rồi không? Cho rằng lúc trước cái tên xấu xa kia bị ngài giết, hắn cho ta vật gì đó, nên mới tới tìm ta đòi?"
"Có lẽ vậy."
Hoàng Phủ Mông có vẻ rất lạnh nhạt. Kỳ thật đây cũng điểm hắn cảm thấy mơ hồ
nhất, câu nói thích khách thứ hai hỏi tiểu Mị…, hình như có hiểu lầm gì
đó, ngày đó sau khi hắn giết tên thích khách kia, cũng không có soát
người. Liền giao lại cho Hình bộ xử lí, nếu là có bí mật gì ở trên người thích khách kia, cũng nằm trong tay Hình bộ mới phải, xem ra hắn nên tự mình tới Hình bộ một chuyến.
"Đúng rồi, những muội muội đệ đệ
kia của ta, có nói lời không dễ nghe, ngươi đừng bận tâm." Hắn trấn an
nàng, như là sợ nàng bị ủy khuất." Ngũ muội cùng Tứ đệ đều bị phụ hoàng
mẫu hậu làm hư rồi, đôi khi lời nói lại có ý châm chọc."
Chu Tĩnh Dương hé miệng cười: "Bản thân ta lại thường nghe bọn họ nói, Vương gia mới chính là người được sủng ái nhất."
"Thật sự là nói bừa." Hoàng Phủ Mông nhướng mi: "Đúng rồi, không cần gọi ta
là "Vương gia" gì gì đó, ngươi là nghĩa muội của ta, gọi ta Nhị ca thì
tốt rồi."
"Ta làm sao dám đảm đương?"
"Cái gì dám đảm
đương hay không đảm đương, không cần thoái thác nữa." Hắn đột nhiên vỗ
vỗ đầu: "Đúng rồi, còn có chút chuyện muốn tìm Thu Hoằng nói, tới nói
chuyện thăm ngươi, thiếu chút nữa đem chính sự quên đi rồi."
Hắn
nói xong đứng lên muốn đi, Chu Tĩnh Dương ngơ ngác nhìn bóng lưng của
hắn, không nghĩ tới hắn vừa đi vài bước liền dừng lại, quay đầu lại thấy vẻ mặt mất mát của nàng, cười nói: "Như thế nào, không nỡ để ta đi
sao?"
"Ngươi… khi nào lại trở về? Có muốn ta giúp ngươi chuẩn bị bữa ăn khuya hay không?"
Bởi vì thay đổi thân phận, hiện tại nàng ra vào phòng bếp tự do nhiều hơn
so với trước kia, nàng không có gì báo đáp cho hắn, chỉ có thể làm một
ít món ăn thường làm ở nhà cho hắn ăn, nàng biết trù nghệ của mình cũng
không coi là tốt, mỗi lần đầu bếp nhìn tới đều cau mày, nhưng mà Hoàng
Phủ Mông lại nói mùi vị ăn rất ngon, còn thường xuyên khích lệ tay nghề
của nàng, điều này làm cho nàng tự tin hơn rất nhiều, xem việc làm đồ ăn khuya cho hắn là đại sự trong ngày.
Hoàng Phủ Mông cười nói:
"Không cần, điểm tâm Lưu phủ làm cũng thực ngon, lúc về ta mang theo một ít cho ngươi ăn, ngươi ngoan ngoãn chờ ta… Quên đi, hay là ngươi nghỉ
ngơi sớm, ta cũng không biết phải bao lâu mới có thể trở về."
Thấy hắn nói xong liền rời đi như vậy, trong lòng Chu Tĩnh Dương đột nhiên
chìm xuống, không phải bởi vì hắn bỏ nàng đi chơi, mà bởi vì hắn muốn
nhìn thấy vị hôn thê của hắn.
Mấy ngày nay nàng ngẫu nhiên cũng
sẽ nhìn thấy nàng, Lưu Thu Hoằng đối với chuyện nàng đột nhiên trở thành nghĩa nữ của hoàng thượng, không ngạc nhiên như những người khác, chỉ
cười cười nói: "Tâm huyết của hắn lại dâng lên rồi."
Khẩu khí,
tựa như thân thiết chê cười hài tử nhà mình, nhưng nàng nghe vào cũng
cảm thấy chỗ không đúng, phảng phất để nói cho nàng biết, Hoàng Phủ Mông là thuộc về nàng, giữa bọn họ không có chỗ cho người khác xen vào hoặc
mơ ước.
Như vậy, Chu Tĩnh Dương nàng nghĩ ngợi cái gì đây? Làm một người yên lặng đứng xem bên ngoài thế giới của bọn họ sao?
Bỗng nhiên, nàng thoáng chút kinh ngạc. Chu Tĩnh Dương, ngươi muốn tranh
đoạt cái gì? Ngươi có tư cách sao? Ai… Thở dài một tiếng, tay vuốt vỏ
đao trên tường, thật lâu không muốn buông.
Hoàng Phủ Mông đến Lưu phủ tìm Lưu Thu Hoằng đã không phải là lần đầu tiên, mỗi lần tới, quản
gia Lưu phủ đều cười híp mắt chào đón, cung kính dẫn hắn đến hậu viện.
Nhưng hôm nay lúc hắn đến, cảm giác không khí ở Lưu phủ có điểm khác lạ, quản gia không thấy đâu, chỉ có tiểu gia đinh dẫn đường cho hắn.
"Trong nhà có chuyện sao?" Hắn không khỏi tò mò hỏi.
Tiểu gia đinh ấp a ấp úng nửa ngày, mới nói: "Hôm nay Đổng đại nhân ở Lại
bộ đến tìm lão gia, không biết nói gì đó, thời điểm Đổng đại nhân rời
phủ sắc mặt thật không tốt, buổi chiều lão gia cũng tức giận cả nửa
ngày."
"Lại bộ?" Hắn thu lại nét cười, đã bước vào cửa hậu viện.
Trong phòng ngủ của Lưu Thu Hoằng, Lưu phu nhân đang cùng nàng nói gì đó, từ
trước đến nay Hoàng Phủ Mông đều không kiêng ki, đẩy cửa liền vào, cùng
người trong phòng đối mặt.
"Nha, Mông vương đến rồi." Tuy Lưu phu nhân và hắn rất quen thuộc, nhưng vẫn thực khách khí, thậm chí hôm nay
còn có chút khẩn trương. "Thu hoằng, các ngươi trò chuyện trước, đừng
quên việc nương nói cùng ngươi." Nàng nháy mắt với nữ nhi, chạy nhanh ra ngoài.
"Hôm nay trong phủ có việc gì sao?" Hắn tùy tiện tìm cái ghế dựa ngồi xuống, bưng một ly trà lên định uống.
"Trà nguội, đừng uống." Cầm lấy tách trà của hắn. Nàng hướng ra phía ngoài gọi: "Lục Kiều, mang tới một bình nước ấm."
"Còn khách khí với ta làm gì?" Hoàng Phủ Mông cười cười, mắt nhìn tới nàng:
"Nhìn vẻ mặt này của ngươi, vừa rồi mẹ ngươi cùng ngươi nói chuyện gì
vậy? Đổng Nguyên của Lại bộ vừa tới càm ràm chuyện gì sao?"
"Ngươi biết Đổng đại nhân tới đây à?" Lưu Thu Hoằng ngồi xuống, giận dữ nói:
"Ta không nghĩ tới năm đó cha ta cùng Hộ bộ nhận một số bạc, không ngờ
tới vẫn chưa tâu với hoàng thượng, vừa rồi Đổng đại nhân vội tới đưa tin cho cha, nói gần đây Thái tử cố ý thanh tra quốc khố, muốn cha chú ý."
"Thái tử gần đây tựa hồ rất hứng thú với việc điều tra bạc của người khác."
Hắn có chút nhíu mày: "Trước đó lão Tứ cũng bị tra xét, là ý của Lại bộ, nhưng hiển nhiên là được thái tử trao quyền làm như vậy."
"Thái
tử biết rõ đấu không lại ngươi ở nơi khác, nên muốn ra tay từ Lại bộ."
Thần sắc nàng thần sắc trầm xuống: "Ngươi phải cẩn thận loại thủ đoạn
mềm dẻo chết người này."
"Ta biết rõ, ngày mai ta tới Lại bộ một
chuyến, những con rùa nhỏ bé đó, mấy năm nay mặc kệ bọn họ, không ngờ
bọn họ muốn vượt lên đầu ta ngồi." Hoàng Phủ Mông nhìn nàng, lại hỏi:
"Mẹ ngươi có phải là muốn ngươi cầu ta giúp cha ngươi biện hộ, hay là
muốn ta giúp cha ngươi bù đắp ngân lượng trước?"
Thanh âm Lưu Thu Hoằng khẽ thở dài: "Ta biết rõ trước giờ ngươi không thích nhúng tay
vào loại chuyện này, hơn nữa, trước đây ngươi vừa phá lệ giúp Tứ Vương
gia, hiện tại nếu cầu ngươi giúp ta cha, chẳng phải là buộc ngươi làm
chuyện ngươi không thích?"
Hắn cười: "Thực ra ngươi rất hiểu ta,
nhưng mà ngươi đó, chỗ nào cũng tốt, chỉ có tật xấu này không bỏ được,
luôn vì người khác suy nghĩ, kết quả làm khổ chính mình! Hôm nay nếu
không phải ta đồng ý giúp chuyện của ngươi, nương ngươi đang nghe lén
ngoài cửa, chỉ sợ sẽ không yên ổn bỏ qua đâu nha?"
Sắc mặt của
nàng cũng sắp nung đỏ rồi, thấp giọng nhẹ khiển trách: "Ngươi không cho
ta mặt mũi, cũng không cho nương ta mặt mũi luôn sao?"
Hoàng Phủ Mông liếc nhìn ngoài cửa, sau khi nghe được một chuỗi âm thanh vội vã mất đi, mới nói chuyện một lần nữa.
"Ngươi cũng không cần sợ sẽ mang phiền toái cho ta, ta sẽ suy nghĩ kĩ chuyện
này, tốt xấu gì cha ngươi cũng là nhạc phụ tương lai của ta, coi như là
Thái tử muốn ông ta gặp xui xẻo, phụ hoàng cũng chưa chắc chịu đâu, nếu
không chẳng phải là không cho bà mối hắn mặt mũi sao? Ai, vốn là muốn
tìm ngươi thương lượng một chút chuyện bảy đài đóng quân, nhưng mà nhà
ngươi cũng đã loạn một đoàn rồi, chưa chắc có tâm tư nói chuyện cùng ta, ta đi trước đây." Hắn đi được vài bước, đột nhiên xoay người, dường như nhớ tới đại sự gì đó: "Đúng rồi…”
Hắn cười cười nhẹ sờ cằm của mình: "Hôm nay nhà của ngươi có làm điểm tâm ngon không? Cho ta mang một ít trở về đi."
"Ăn ở đây cũng tốt lắm mà, ta nói phòng bếp nhìn xem còn cái gì có thể làm cho ngươi."
Nàng vừa đứng dậy, liền bị hắn kéo lại: "Không cần phiền như vậy, chỉ là ta
cảm thấy tay nghề đầu bếp làm điểm tâm ở nhà ngươi thật tốt, có thể so
sánh với ngự trù, nên muốn mang một ít trở về cho nàng ăn thử."
"Nàng?" Lưu Thu Hoằng vẻ mặt hoang mang: "Nàng là ai?"
"Tiểu Mị đó, à, chính là Chu Tĩnh Dương. Hôm nay ta rời phủ còn cố ý khoe tay nghề đầu bếp ở nhà ngươi trước mặt nàng, như thế nào, không phải ngươi
thật không cho ta mặt mũi chứ?"
"Là nàng sao…” Thu Hoằng chậm rãi nở nụ cười: "Lần đầu tiên ngươi giúp nàng cưỡng ép hoàng thượng muốn
cái danh hào nghĩa nữ, còn để nàng ở lại trong phủ, bây giờ lại mang
điểm tâm cho nàng, tại sao ta không có được người ca ca tốt như vậy
chứ?"
"Ngươi hâm mộ hay là ghen ghét vậy?" Hoàng Phủ Mông cười hì hì nói: "Nha đầu kia mệnh khổ, gia cảnh bần hàn, từ nhỏ phải đi thanh
lâu làm việc kiếm tiền, thật vất vả gặp được quý nhân là ta, còn gặp
thích khách ám sát thiếu chút mất luôn mạng nhỏ, nếu không chiếu cố
nàng, ta đều thay lão thiên gia nhìn không được ."
"Đúng vậy rồi, ngươi là quý nhân trong đời nàng mà." Nàng nháy mắt mấy cái: "Cũng
không biết người hợp mệnh với ngươi… sẽ là ai nha?"
"Ta còn cần quý nhân sao? Hiện tại ta sống rất tốt." Hắn không có nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng.
Lưu Thu Hoằng không giải thích nhiều lời, đi tới bên cạnh cửa, kéo cửa ra,
phân phó nói: "Lục Kiều, tới phòng bếp nhìn xem có điểm tâm nào còn mới
chưa dùng không, mỗi thứ gói mấy khối, dùng hộp đựng thức ăn bao lại cho tốt rồi đưa Vương gia."
Hoàng Phủ Mông trở lại sân của mình thì
phát hiện Chu Tĩnh Dương đang nằm ngủ trên bàn đá trong đình viện. Hai
tay nàng đan chéo đặt dưới má, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị đè ép thành
nhiều nếp nhăn, nhưng nhăn nhiều nhất là mi mắt của nàng, phảng phất mơ
thấy chuyện bất thường không tốt, làm cho nàng rất không vui.
Hắn rón ra rón rén đến gần, đem hộp cơm nhẹ nhàng để lên trên bàn, thử vỗ
vỗ bờ vai, phát hiện nàng không có tỉnh, đơn giản ôm lấy một bả vai của
nàng, xoay người đi đến tiểu viện.
Nàng ngủ trong ngực hắn thực
an ổn, chỉ là nhẹ nhàng giật giật, đem mặt chôn ở trước ngực của hắn,
cái miệng nhỏ nhắn thì thầm, coi như đang nói mớ.
Đem nàng ẵm trên giường thì nha hoàn trong phủ đã nhanh chạy tới nói: "Vương gia, ta giúp tiểu thư thay quần áo là tốt rồi."
Hoàng Phủ Mông khoát khoát tay cho nha hoàn lui ra: "Thôi đi, đừng đánh thức
nàng." Tiến đến sát bên tai của nàng, ôn nhu nói: "Tiểu Mị, cởi áo ngoài ra ngủ, bằng không lúc thức dậy sẽ cảm lạnh."
Chu Tĩnh Dương chỉ là trở mình, ngoài miệng vẫn nói nhỏ, nhưng mà lần này cuối cùng tai
hắn cũng nghe rõ ràng, thì ra nàng nói là “Không được… ta muốn chờ Vương gia trở về."
Hắn buột miệng cười, động tay giúp nàng cởi bỏ cúc
áo trước ngực, vì sợ nàng đột nhiên bừng tỉnh sẽ ngượng ngùng, hắn tận
lực làm thật nhẹ thật nhẹ, chỉ là cho tới bây giờ hắn không có giúp
người khác làm loại sự tình này, làm thực luống cuống, may mắn nha đầu
kia ngủ cũng chết, hắn loay hoay nàng như vậy, nàng cũng đều không tỉnh
lại.
Thật vất vả giúp nàng bỏ đi áo ngoài cùng vớ giày, lại thay nàng đắp kín chăn gấm, hắn mới nhỏ giọng rời đi.
Đợi hắn đi được một lúc, Chu Tĩnh Dương nằm trên giường, đột nhiên nhẹ
nhàng kéo chăn về phía trước, đem cả gương mặt đều giấu trong chăn, nếu
như không làm vậy, nàng sợ sau một khắc mặt của nàng sẽ phát hỏa mất.
Chu Tĩnh Dương ơi Chu Tĩnh Dương, ngươi trở nên mơ tưởng từ bao giờ rồi, rõ ràng tỉnh, biết là hắn giúp mình cởi quần áo, lại muốn giả bộ ngủ không chịu tỉnh, rốt cuộc là tâm tư ngươi đang suy tính điều gì?
Trong lòng nàng chất vấn chính mình, liều mạng khinh bỉ hành động vừa rồi của mình, nhưng mà nơi khác, trên gáy, trên lưng, cũng còn lưu lại nhiệt độ ấm nóng của hắn, loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, nếu có quay
lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ làm như vừa rồi, tuyệt không mở mắt.
Làm sao bây giờ… Cảm giác càng ngày càng muốn ở bên cạnh hắn không rời đi,
nhưng mà hắn… Còn có thể cho nàng phóng túng không rời xa hắn trong bao
lâu đây?