Vương Gia Địa Ái Trù

Chương 8

“Ngươi nghĩ ta là loại người thấy ngươi chết mà không cứu sao?” Cốc Hạo Nhiên vỗ về khuôn mặt đang nóng bừng của hắn, kiên quyết nói: “Biết ngươi trúng *** độc, ta lại càng không thể một mình rời đi, để ngươi ở lại tự sinh tự diệt.”

“Không được, ngươi tuyệt đối không thể lưu lại.” Thu Văn mạnh mẽ áp chế ham muốn trong cơ thể, đó là cái khát vọng muốn chạm vào nam tử trước mắt, xuyên thấu qua đôi tay đang ôn nhu vuốt ve mặt hắn, không ngừng thiêu đốt thân thể cùng linh hồn hắn. “Một khi *** độc trong ta phát tác, sợ rằng không khống chế được mình, ngươi chưa từng gần nam sắc, ta không muốn vấy bẩn ngươi…”

Hắn không hi vọng y nhìn hắn chịu ảnh hưởng của *** độc mà điên cuồng mất đi tâm tính, càng không muốn hại y. Y là kẻ duy nhất trong thiên hạ không vì hắn đoạn tụ chi phích [1] mà khinh bỉ, là tri kỉ tương giao trọng yếu.

“Bây giờ là lúc sống chết, miễn là có thể cứu ngươi một mạng, những việc khác ta không quan tâm.” Chỉ cần là vì Thu Văn, hắn cho dù phải trả giá bằng sinh mạng cũng không hối tiếc, càng không bàn là chính hắn vì y giải độc “Ta sẽ giúp ngươi giải *** độc.”

“Không … không thể!” hiệu lực của thuốc từ từ ngấm vào thân thể hắn, Thu Văn ngày càng thở dốc, tại nữa thân dưới của hắn bắt đầu xao động, hai mắt đỏ rực hỏa dục nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vững một chút lý trí còn sót lại “Ta … không để cho ngươi … làm như vậy, ta có thể nào … để ngươi hy sinh lớn như vậy để … bảo toàn sinh mạng chính mình, ta chịu ân của ngươi đã quá nhiều, ngươi muốn ta như thế nào mới chịu ly khai?”

“Ngươi không nợ gì ta hết, hết thảy là do ta cam tâm tình nguyện!” thấy hắn cố nén bộ dáng nôn nóng, Cốc Hạo Nhiên thương tiếc vì hắn vén những sợi tóc vương trên mắt hắn, đưa tay giúp hắn cởi bỏ nút thắt ngoại bào, kể cả đai lưng cùng áo lót cả thảy cởi bỏ, lộ ra toàn bộ da thịt hồng hào diễm lệ, vô cùng gợi cảm “Mặc kệ ngươi nói gì, ta nhất định phải cứu ngươi!”

“Không … đi a!” Thu Văn cố sức bắt tay hắn muốn ngăn hắn lại nhưng vì hỏa dục thiêu đốt không nhịn được mà vặn vẹo thân mình.

Tuy nói vì trúng *** độc nhưng nhìn thấy người trong lòng dáng vẻ kiều diễm mị thái, ai có thể không động tâm? Hận không thể lập tức thượng hắn nhưng Cốc Hạo Nhiên cố gắng định thần, việc cấp bách là thay Thu Văn giải *** độc, lúc này không thể nghĩ đến dục vọng của mình “Rất khó chịu sao? Đừng lo, ta rất nhanh sẽ làm ngươi cảm thấy thoải mái!” Hắn rất nhanh đem quần áo của mình cởi sạch, tay chuyển qua xoa nhẹ phần thân đã dựng đứng tự sớm của y.

“A …” nhận được âu yếm ôn nhu Thu Văn không thể khống chế phát ra tiếng rên rỉ, kích động toàn thân làm ngọn lửa ham muốn càng thêm dữ dội, làm hắn khát vọng nhiều hơn an ủi, nhưng tự mình lý trí được liên tiếp nhắc nhở bản thân không thể phóng túng thêm nữa, nếu không tình huống sẽ càng không thể cứu vãn “Mau. Buông tay … nhân lúc này ta còn có lý trí … bằng không … sẽ không kịp nữa.”

“Ta … không quan trọng … chỉ cần ngươi không sao” nhìn chăm chú người dưới thân ánh mắt nhu tình, Cốc Hạo Nhiên thanh âm khàn khàn, tay xoa nắn hai nụ hoa mẫn cảm trên người hắn, vừa cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mộng đỏ đang thở dốc của hắn.

“Ngô …” Thu Văn vốn muốn kháng cự nhưng chút lý trí còn sót lại cũng dần dần mất đi, hơn nữa do tác dụng của dược tính, tay quàng lên vai hắn, khó kiềm lòng nổi vươn lưỡi tích cực đáp lại nụ hôn của hắn, do khẩu thiệt tương tiếp thư ma cảm biến mất phần nhiệt lãng, rất nhanh từ hạ thân truyền lên sung sướng, lại thêm một đợt sóng càng kịch liệt kéo tới khiến cho hắn muốn ngừng mà không dừng được cứ quấn quanh đòi hỏi đối phương, như muốn cùng nam nhân kia hòa quyện cốt tủy chính mình làm một.

“Cảm giác có phải hay không đã tốt hơn?” buông ra người kia đã hết sức, Cốc Hạo Nhiên xoa nhẹ lên ngực hắn đang hỏa nhiệt, thực sự rất khác với bộ ngực mềm mại của nữ nhân, nhỏ gầy giữa cơ thể sung mãn, giống như nham thạch nóng chảy cảm xúc nóng bỏng như là hòa tan vào tay hắn “Không cần cố nén, *** độc này rất lợi hại, có thể ăn mòn toàn thân ngươi, ngươi càng nhẫn nại lại càng khó chịu.”

“A …” cố gắng chống cự uy lực của *** độc, cơ thể Thu Văn không thể khống chế đáp ứng vuốt ve của hắn, ngón tay thật sâu mơn trớn trên lưng hắn, *** hung mãnh sớm đã tràn ngập tấn công tới, muốn đem chính mình chiếm đoạt đến không còn, trong đầu y bây giờ chỉ còn lại ý niệm điên cuồng, y muốn nam nhân trước mắt, chờ đợi hắn vì mình cả thân phát tiết nhiệt liệt.

“Ngươi rất muốn phải không? Đừng nóng vội, ta lập tức bắt đầu.” Cốc Hạo Nhiên đầu tiên là dùng nước miếng đưa ngón tay chuẩn bị, rồi dùng tay tự tiến vào hậu đình của chính mình để tẩm nhuận hậu, chậm rãi tách hai chân ra, sải bước ngồi trên eo Thu Văn, đối chuẩn phân thân cẩn thận ngồi xuống, do trước đây theo sư phụ học võ công đã từng nghe nói tới, để giải *** độc đầu tiên phải tiết ra dịch thể trúng độc trong cơ thể, cho nên hắn nhất thiết phải làm như vậy, bằng không Thu Văn không có chỗ phát tiết mà vẫn tiết tinh sẽ thẳng đến tinh tận thân vong. Này cũng là hắn vì cái gì ngay từ đầu không biết nguyên do của Thu Văn.

“A … ngươi … nhanh lên …” Thu Văn chỉ cảm thấy hỏa nhiệt của hắn bị nhét vào một chỗ vừa nóng vừa chật, một trận co rút nhanh thực thoải mái, khoái cảm theo cơn sóng kết hợp nảy lên, làm hắn không tự giác phát ra một tiếng thỏa mãn “ưm”, cả người ba trăm sáu mươi cái lỗ chân lông đều giống như bị nuốt mất như rất khoái hoạt.

“Ngươi … chậm rãi … được chưa [2]?” Cốc Hạo Nhiên cắn chặt răng nhịn xuống cảm giác đau đớn do bị xé rách, thẳng ngồi vào dưới đáy, đem dục vọng của Thu Văn đang rục rịch ngóc đầu dậy trong cơ thể của chính mình. Nghĩ đến hắn đường đường là Vương gia chi tôn, nhưng lại nguyện khuất hạ mình làm loại chuyện giống như nam sủng hầu hạ người, có thể thấy hắn đồi Thu Văn thực sự yêu say đắm sâu đậm.

“Chậm rãi … được chưa” suy nghĩ trong đầu đã sớm đoạn tuyệt, Thu Văn không tự chủ được đưa tay ôm lấy thân thể cường tráng của hắn, bắt đầu thuận theo bản năng nguyên thủy của nam tử hướng về phía trước thẳng tiến, hắn chỉ cảm thấy như một giấc xuân mộng, một cái xuân mộng vô cùng tuyệt vời. Trong mộng hắn nổi lên dao động từ sâu trong nội tâm khát cầu nhưng vĩnh viễn không chạm được đến thiếu niên cao quý kia, hàng ngàn hàng vạn nhu tình ôm lấy hắn, cùng hắn nảy sinh tương giao, hoàn toàn quấn lấy nhau.

Tuy rằng chỗ kín của hắn bị ma xát làm âm ỷ đau, nhưng nhìn thấy người yêu dấu lộ ra vẻ mặt biểu tình say đắm, Cốc Hạo Nhiên dù có khổ như thế nào cũng vui vẻ chịu đựng “Hảo hảo đem … *** độc của ngươi … đẩy ra đi!” hắn phối hợp luật động của y, chậm rãi ở trên người hắn lên xuống.

“Hô … Hô …” làm càn trong cơ thể tân sĩ nhi [3] xuất ra nhiệt tình, Thu Văn say mê hưởng thụ trên người vừa lên một chút phục vụ, như hỏa thiêu thân mình động càng ngày càng cuồng dã, cuối cùng toàn lực thẳng tiến một cái ruốt cuộc bắn ra chất lỏng màu trắng.

Cốc Hạo nhiên đem cơ thể chậm chạp rời khỏi Thu Văn dĩ nhiên là cố gắng chống đỡ cơ thể mệt mỏi, bạch dịch vẩn đục lẫn máu dọc theo đùi nhỏ giọt đến chân trắng nõn của Thu Văn cùng tảng đá trên mặt đất, lưu lại rõ ràng dấu vết tình hình sự việc “Xem ra chất độc đã bài xuất ra hết rồi.” bất chấp hậu đình khó chịu, hắn cẩn thận xem xét Thu Văn vừa phóng thích rồi xụi lơ rớt xuống. Nhìn thẳng thấy mặt hắn ửng đỏ cùng nhiệt độ trên người theo *** phát tiết từ từ giảm xuống, mới an tâm nằm bên cạnh hắn “Thu Văn, ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?”

Cảm giác kia thiêu đốt tra tấn chính mình đều đã tan biến, Thu Văn khôi phục minh mẫn, đôi mắt ánh sương mù cũng trở nên trong suốt “Hạo … Nhiên?!” trong lúc nhất thời có điểm không rõ ràng lắm hắn đã phát sinh chuyện gì, chậm rãi khởi động nữa người trên, nhìn thấy Hạo Nhiên lộ ngực bằng phẳng cùng chính mình trần trụi kề sát cùng một chỗ, nhìn xuống chút nữa thấy chân hắn cảnh bạch trọc vô cùng thê thảm, tức khắc mắt mở to “Trời ạ! Ta đã làm gì với ngươi?”

“Ta không sao, chỉ cần ngươi không việc gì là tốt rồi.” lộ ra một nụ cười làm cho hắn an tâm, Cốc Hạo Nhiên trấn an hắn.

Nhưng trong mắt Thu Văn hiện lên biểu tình cực kỳ khổ tâm “Ai nói không có việc gì, ngươi xem sắc mặt của ngươi rõ ràng thảm như vậy, nhất định rất khó chịu, ta …” hắn hối hận không ngớt, hận không thể giết chính mình, thế nhưng chịu ảnh hưởng của dược mà xâm phạm đến Hạo Nhiên bình thường rất chiếu cố hắn “Ta vậy mà đối với ngươi làm ra loại sự tình này, bảo ta như thế nào xứng đáng với ngươi.”

“Không cần tự trách, ngươi là trúng *** độc mới gây nên như vậy.” Cốc Hạo Nhiên lấy thanh âm hữu khí vô lực nói “Huống chi ta là tự nguyện cho ngươi giải độc.”

Hắn lộ ra bộ dáng khó chịu hiếm thấy, thật không hiểu vừa rồi bị chính mình gây ít nhiều sức ép, Thu Văn lại lo lắng tự trách, gần như muốn khóc “Hạo Nhiên” y cầm lấy quần áo quăng trên mặt đất xé xuống một góc, vì hắn vệ sinh dịch thể dơ bẩn dưới thân “Vì cứu ta một mạng mà không tiếc hy sinh như vậy, ta thật không biết nên hướng ngươi tạ ân như thế nào mới tốt!”

“Ta làm như vậy không phải muốn ngươi báo ân.” Cốc Hạo Nhiên sờ hai má của hắn “Ta chỉ cần ngươi bình an, cái gì cũng không cầu.”

“Vì cái gì … vì cái gì ngươi luôn đối ta tốt như vậy?” Thu Văn nhịn không được hốc mắt đỏ lên “Bảo ta như thế nào hoàn lại ân tình của ngươi?”

“Đồ ngốc, ta không đối tốt với người ta yêu thì đối tốt với ai?” Cốc Hạo Nhiên chăm chú nhìn hắn “Nếu ngươi thật muốn hoàn lại ân tình, ta không ngại ngươi lấy thân báo đáp.”

“Cái gì?” Thu Văn vừa nghe liền sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng lại, quả thực không thể tin cái chính mình vừa nghe “Ngươi lập lại lần nữa.”

“Ta nói nếu ngươi thật muốn hoàn lại ân tình, ta không ngại ngươi lấy thân báo đáp.”

“Không phải câu này, là câu trước kìa.”

“Ta không đối tốt với người ta yêu thì đối tốt với ai, câu này sao?”

“Đúng đúng, chính là câu này. A!” đã thông lời hắn nói, Thu Văn há miệng thật to, vạn phần kinh ngạc “Ngươi … là nói giỡn sao? Ngươi như thế nào có thể đối ta có ý tứ?” nghĩ đến hắn là nói đùa, nổ lực gượng cười.

“Ta là nghiêm túc! Thu Văn!” hắn giọng bày tỏ hiện lên tình cảm mãnh liệt.

Thấy bộ dạng của hắn không giống như đang nói đùa, Thu Văn hoang mang “Thực sao?”

“Đừng lộ ra biểu tình bối rối như vậy.” Cốc Hạo Nhiên cười khổ “Tình cảm của ta đối với ngươi khó nhận ra như vậy sao?”

“Không … không phải, ta chỉ là nhất thời hoảng sợ mà thôi, bởi vì rất đột ngột.” Thu Văn vội vàng làm sáng tỏ “Bình thường căn bản không cảm giác được ngươi có cái ý tứ đó, hơn nữa không phải ngươi không gần nam sắc sao?” Hạo Nhiên thân là tiểu Vương gia nhất nhân chi hạ, vạn dân chi thượng, chỉ cần hắn ngoắc một ngón tay không biết có bao nhiêu người nguyện ý nhảy vào lòng hắn [4], so với mình đúng là khác biệt một trời một vực, nhưng hắn cư nhiên nói yêu y, thực sự là rất khó tin.

“Ta là có biểu hiện ra ngoài a, ám chỉ nhiều lần rất rõ ràng nhưng hết lần này tới lần khác ngươi đều không cảm giác được.” Cốc Hạo Nhiên thành khẩn thẳng thắn “Ta không muốn nói dối, đích thực ta không ái nam sắc, thậm chí khinh bỉ loại người giờ trò *** loạn loan đồng [5], nhưng từ khi gặp ngươi, hết thảy đều rối loạn. Chỉ một nụ cười của ngươi cũng làm ta động tâm, nhiều lần muốn ôm ngươi, nhưng lúc ấy ta không muốn tin ta lại đối một cái nam tử lại có loại tình cảm không tầm thường này. Cho nên ta chạy trốn tới thanh lâu, muốn ôm bừa nữ nhân để tiêu trừ ý niệm này trong đầu, không nghĩ rằng tưởng nhớ đối với ngươi lại càng ngày càng sâu, không có một khắc biến mất.”



Chú thích :



[1] Nguyên để chỉ hành vi của nam tử đồng tính luyến ái.

[2] Nguyên bản qt là “thư … phục sao?”

[3] Hình như là trai tân.

[4] Nguyên văn là “đầu hoài tống bão” nghĩa giống ôm ấp yêu thương.

[5] Nguyên văn câu là “thậm chí bỉ thị na ta tiết ngoạn loan đồng chi nhân”. Tiết là *** loạn, ngoạn là đùa, đồng là trẻ em hay đầy tớ.A