Hôm nay, Yunho sáng sớm phải tới tập đoàn, có một hợp đồng quan trọng với một công ty của Pháp, vốn định ký xong sẽ về nhà luôn, chân còn chưa kịp bước ra cửa đã bị một người Pháp kéo lại, nhiệt tình muốn mời ăn một bữa cơm, thế nào cũng không từ chối được.
Jaejoong đang đi dạo trong hoa viên, cậu thấy tiếp xúc nhiều với hoa cỏ, bé con sẽ phát triển tốt, nhìn ánh dương quan hài hòa ấm áp, tâm tình phá lệ rất tốt, vừa nghe nhạc vừa ngắm hoa.
Yunho nói với Jaejoong ký hợp đồng xong sẽ về, nhưng đến giờ bóng người cũng không thấy, bất mãn chu miệng lên.
Chuông cửa vang lên, liền nhìn thấy mẹ đẹp bế em trai tới. Khẩn cấp bế em trai một cái, hôn hôn lên đôi má phúng phính.
“Jaejoonggie à, con muốn lấy bé Bin luyện tập sao?” mẹ đẹp quen thuộc tự pha cho mình một tách cà phê, nhìn con bế con, dù cách nói có chút quỷ dị nhưng chính là như vậy, à dễ hiểu hơn thì là thằng lớn bế thằng út.
“Mẹ.” Jaejoong thân mình cứng lại.
“Huh? Gọi Ju Ah noona.” Mẹ đẹp từ tốn nhấp một ngụm cà phê, vừa lòng chẹp chẹp miệng.
“Mẹ. bung.” Jaejoong sắc mặt trắng bệch, mẹ đẹp nhìn qua hoảng sợ, tiếp nhận bé Bin, lấy điện thoại gọi ngay cho bệnh viện.
“Jaejoong, nhịn nhịn…” Nhìn thằng con bảo bối sắc mặt thống khổ, mẹ đẹp cũng hoảng loạn theo.
Lại gọi điện ngay cho thằng rể, Yunho đang ăn cơm tiếp điện thoại, nói còn chưa xong, liền lao ra ngoài, thư ký liền thay mặt xin lỗi với đối tác người Pháp nói: tổng tài phu nhân sắp sinh.
Điện thoại liên tục được gọi đi, chờ tới khi Jaejoong tới bệnh viện thì tất cả mọi người đều đã có mặt chờ ở đó, mẹ đẹp bỗng thấy có khi lần sau không cần gọi
điện cho bệnh viện, có cái xe cứu thương nào có thể nhanh bằng tốc độ thằng con rể nhà mình?
Cho dù nằm trên giường đau đến chết đi sống lại, Jaejoong vẫn có thể nhận rõ Yunho đứng đâu, gắt gao nắm lấy tay hắn rít lên: “Jung Yunho, thực con mẹ nó, đau chết cậu đây.”
“Anh biết, em nhịn nhịn.” Yunho so với bất cứ ai cũng lo lắng hơn, nhìn Jaejoong đau, tâm hắn còn đau hơn.
Bước vào phòng giải phẫu, nhưng vì Jaejoong nắm quá chặt không chịu buông tay Yunho, mà hắn cũng không muốn để Jaejoong một mình trong đó, nên khi Jaejoong được tiêm thuốc tê, Yunho cũng thay đồ bệnh viện theo vào trong.
Vuốt ve dung nhan Jaejoong đang say ngủ, đau lòng khi thấy mồ hôi chảy đầy hai má, hối hận không quyết đoán từ chối bữa cơm kia, bằng không Jaejoong của hắn sẽ không chịu đau lâu như vậy.
“Oa” một tiếng khóc vang dội khiến tầm mắt Yunho từ trên người Jaejoong rời đi, ngay sau đó lại là “Oa ” một tiếng.
“Ngài Jung, hai tiểu điện hạ thực khỏe mạnh.” Y tá rửa sạch cho hai bé con rồi bế tới trước mặt Yunho, Yunho có một loại xúc động muốn khóc, Jaejoong của hắn vì hắn sinh bé con.
Ý bảo y tá bế hai bé con ra ngoài cho cha mẹ xem, bác sỹ cũng hoàn thành xong ca phẫu thuật, nói Yunho biết Jaejoong hiện tại cần dưỡng thương hồi sức.
Trong phòng bệnh, ba mẹ Yunho cũng đã đáp máy bay tư nhân về ngay bệnh viện, trong phòng bệnh chật kín người, Yunho đuổi cũng không được mà không đuổi cũng không xong, hai bé con này chính quy ba ba là hắn còn chưa được bế đâu, hiện tại đã bị hai bên gia đình thay nhau bế một vòng thậm chí cả Yoochun, Junsu và Changmin cũng bỏ việc chạy tới xông vào bế.
“Yunho.” Thuốc tê qua đi, miệng vết thương nhưng nhức đau, Jaejoong kêu rất nhỏ nhưng đủ để cho Yunho nghe thấy được.