Mộc Thải Thanh nhìn ngón tay Mộc Khuynh Cuồng vẫn còn chảy máu đen, mặt một mảnh tái nhợt, giơ ngón tay thét to, "Ngươi không nên tới, không cho phép tới đây."
Nàng cũng là người tu luyện, tự nhiên biết rõ chỉ có trúng độc, máu mới biến thành màu đen.
Ngón tay Mộc Khuynh Cuồng chảy càng ngày càng nhiều máu, xem ra tựa hồ thật sự trúng kịch độc, nàng cũng không muốn bị lây bệnh.
"Cô cô, không, ta quên tay của ta còn đang chảy máu, nếu không cẩn thận rơi vào trên người của ngươi, vậy cũng không tốt, ta có thể chết, nếu để cho cô cô cùng chết theo, như vậy ta sẽ áy náy chết mất." Mộc Khuynh Cuồng vẻ mặt tự trách lại sợ hãi nói, bộ dạng sợ hãi kia còn kém muốn khóc lên mà thôi.
Mộc Thải Thanh, ngươi có thể chém ta một đao, ta đồng dạng có thể đâm ngươi một kiếm.
Đây là cảnh cáo ngươi, ngươi đối với ta bất nhân, ta sẽ đối với ngươi bất nghĩa.
"Mộc Khuynh Cuồng, ngươi giở trò quỷ gì!" Mộc Thanh Lam cùng nha hoàn bên cạnh lập tức đỡ Mộc Thải Thanh dậy.
Mộc Thải Thanh vẫn còn kinh hãi, nàng ta nhẹ thở ra mấy hơi thở, thần sắc nhanh chóng khôi phục bình thường, "Khuynh Cuồng, ngươi tại sao lại trúng loại kỳ độc này?"
"Ta cũng không biết, cũng bởi vì biết mình sẽ chết, cho nên mới trở về." Mộc Khuynh Cuồng tràn đầy bi thương nói, vẻ mặt kia diễn muốn có bao nhiêu thực, giống như nàng thật sự sẽ chết vậy, về phần máu của nàng tại sao có màu đen, nàng cũng không biết.
Mộc Thanh Lam lông mày khẽ nhíu, không quá tin tưởng nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, nếu nàng sắp chết, đấu khí sao có thể mạnh mẽ lợi hại như vậy?
Đáy mắt Mộc Thải Thanh lóe quang mang khôn khéo, ngón tay Mộc Khuynh Cuồng còn đang chảy máu, máu đen kia vô cùng quỷ dị, làm cho người nhìn không khống chế nổi mà sợ hãi.
"Ngươi không đi khám đại phu sao?" Mộc Thải Thanh hỏi.
Mộc Khuynh Cuồng dùng tay kia đè lại ngón tay chảy máu, "Có, đại phu nói, không có thuốc nào chữa được, bởi vì độc đã thâm nhập vào xương tủy."
"Khuynh Cuồng, ngươi vì sao không trực tiếp giết nữ nhân này a!" Thanh âm Sửu Sửu tức giận trong không gian ma thú vang lên, nữ nhân này thế nhưng làm cho cháu gái của mình cùng nàng cùng hầu hạ chung một nam nhân, trong thiên hạ tại sao có thể có cô cô như vậy, quá ghê tởm!
"Ngươi ngốc a, ta hiện tại giết nàng, đến lúc đó, ta không chỉ đắc tội người Mộc gia, còn có thể đắc tội Hoàng gia, như vậy không phải vừa vặn hợp toan tính bọn họ, hơn nữa nơi này là hoàng cung, Mộc Thanh Lam lại ở bên cạnh, ngươi cảm thấy nàng sẽ cho ta cơ hội giết Mộc Thải Thanh sao, bọn họ đã sớm tính kế tốt rồi." Mộc Khuynh Cuồng hừ lạnh.
Mộc Thanh Lam a Mộc Thanh Lam, không nghĩ tới các ngươi đem mọi thứ tính kế tốt lắm.
Sửu Sửu ở không gian ma thú tức giận kêu, hai nữ nhân xấu xa này, cũng dám khi dễ Khuynh Cuồng của nó như vậy.
"Thực sự như vậy sao?" Mộc Thải Thanh hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.
"Máu của ta toàn bộ đều là màu đen, cô cô còn chưa tin sao?" Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày thống khổ nói, rồi giơ lên ngón tay của mình khẽ dùng sức, vài giọt máu đen lại chảy ra.
"Khuynh Cuồng a, đã như vậy, vậy ngươi càng cần phải tiến vào hoàng cung, ta sẽ khuyên Hoàng thượng thương yêu ngươi thật tốt, phong hào cho ngươi thật tốt, đến lúc đó cha mẹ ngươi nửa đời sau liền không lo." Mộc Thải Thanh tiếp tục nói đề nghị của nàng ta, cho dù nàng trúng độc thì thế nào, nàng ta muốn nàng chủ động buông tha vị trí gia chủ Mộc gia, còn muốn khống chế nàng.
Một nha đầu xấu còn muốn vén gió nổi sóng sao, nàng còn không nên cùng Mạc Tiêm Lương qua lại gần như vậy!
Mộc Khuynh Cuồng mặt tràn đầy cảm kích nhìn Mộc Thải Thanh, "Tạ quý phi nương nương, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."