Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 64: Khuynh cuồng, ta bị thương!

"Cho nên ngươi mới đi dược tông trộm dược, muốn để mình tu tập đấu khí nhanh hơn, ngươi bây giờ đấu khí cấp mấy?" Mạc Tiêm Lương gấp gáp hỏi, hắn thật lo lắng nàng đánh không lại.

"Bát tinh Đấu Vương." Mộc Khuynh Cuồng nói.

Mạc Tiêm Lương liễm mi, thần sắc mặt ngưng trọng nói, "Ta nghe nói người Mộc gia cùng thế hệ với ngươi, Mộc Thanh Thiên là tam tinh Đấu Tông, muội muội của hắn Mộc Thanh Lam là ngũ tinh Đấu Tông, hai huynh muội bọn họ là người nổi bật trong thế hệ trẻ Mộc gia, ngươi đánh thắng được họn họ sao?"

Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày, hiện tại đối thủ lớn nhất của nàng chính là hai huynh muội Mộc Thanh Thiên, Mộc Thanh Lam, bây giờ còn mười ngày thời gian, cho dù nàng không thể đạt tới ngũ tinh Đấu Tông, ít nhất phải đến tam tinh Đấu Tông mới được, đến lúc đó, nàng lại sử dụng đấu kỹ cường đại một chút, bất quá cùng Sửu Sửu phối hợp, tất nhiên không sợ đánh không lại Mộc Thanh Lam.

" Mười ngày sau ta sẽ tu luyện đến Đấu Tông cảnh giới, ta nhất định sẽ thắng." Nàng nắm chặt quả đấm kiên định nói, Mộc Thanh Lam, thiếu nữ cao ngạo lãnh diễm kia, nàng cùng nàng ta cùng lứa, nàng ta là Mộc gia thiên chi kiều nữ danh xứng với thực, từ nhỏ đã được theo đuổi, nhưng nàng ta bình thường không cùng người khác tiếp xúc, tạo ra là một bộ dạng cao cao tại thượng.

"Ta có một biện pháp có thể giúp ngươi bất tử." Mạc Tiêm Lương tựa tiếu phi tiếu nói.

Mộc Khuynh Cuồng cầm ly rượu hướng hắn hung hãn ném tới, Mạc Tiêm Lương tay vừa động liền tiếp nhận, rượu trong chén thế nhưng không có tràn ra ngoài, hắn không thèm để ý chút nào uống, trêu chọc cười nói, "Khuynh Cuồng đã dùng qua ly rượu này a."

"... . . ." Mộc Khuynh Cuồng không nói gì, gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng nàng chưa thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.

"Ngươi nghĩ rằng ta Mộc Khuynh Cuồng chết dễ dàng như vậy sao?" Nàng cắn răng nói, bản lĩnh Triệu Hoán Sư, ở thời điểm tính mạng nàng bị uy hiếp mới có thể dùng, cho dù không triệu hồi ma thú, cũng có thể dùng công pháp nguyên tố lực.

"Nếu ngươi là vương phi của ta, sẽ không có người nào dám đối phó ngươi, có muốn hay không suy tính một chút, thân phận vương phi rất tốt, ít nhất người Mộc gia sẽ đối với ngươi tôn kính rất nhiều." Mạc Tiêm Lương ôn tồn dụ dỗ Mộc Khuynh Cuồng.

Mộc Khuynh Cuồng hai mắt híp lại đầy nguy hiểm, từng chữ nói, "Ta không cần."

Tam vương phi thì thế nào? Nếu có người thật sự muốn giải quyết nàng, sẽ không để tâm thân phận tam vương phi này, Mộc gia là một đại gia tộc hỗn tạp, không phải tất cả mọi người đều đứng ở bên phe Mộc Vinh Đức, chỉ cần nàng tỏa sáng thật mạnh, các trưởng lão gia tộc tự nhiên sẽ đối với nàng kính trọng vài phần, đến lúc đó nàng ở Mộc gia sẽ có thể an toàn một chút.

Thế giới này chính là cầm thực lực tới nói chuyện, chỉ cần nàng đánh thắng Mộc Thanh Lam!

"Khuynh Cuồng, ta bị thương." Mạc Tiêm Lương che ngực vẻ mặt đau xót nói.

"Tam vương phi có cái gì tố , nếu đánh chủ ý tới ta, hắn tự nhiên sẽ đến, ngày đó tỷ thí, ngươi không được đi theo giúp ta." Mộc Khuynh Cuồng sâu kín cười nói, có Mạc Tiêm Lương ở đây, người Mộc gia cho dù muốn giết nàng, cũng sẽ cố kỵ hắn.

Mạc Tiêm Lương bị đả kích mạnh, oán niệm trừng mắt.

Mộc Khuynh Cuồng trừng mắt nhìn lại, khiêu khích cười nói, " Vị trí Tam vương phi để lại cho cô nương thích hợp đi! Ta phải trở về."

Nói xong, nàng đứng dậy không quay đầu lại rời đi, bày tỏ không muốn cùng hắn nhiều lời về cái đề tài này, hắn cưới nữ tử như thế nào cùng nàng không liên quan.

Mạc Tiêm Lương nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trong lòng có chút thất lạc, kỳ thật lời nói vừa rồi, hắn không phải là nói giỡn , hắn thật sự muốn để nàng thành vương phi của hắn, hắn muốn bảo vệ nàng thật tốt.

Mộc Khuynh Cuồng không trực tiếp về nhà, mà đi rừng rậm ngoài thành, nàng nhất định phải lập tức lên cấp Đấu Tông, như vậy nàng có thể nếm thử tư vị tu tập thiên giai đấu kỹ.

Sau bốn ngày, nàng cùng Sửu Sửu cùng nhau lên cấp, nàng là nhị tinh Đấu Tông, Sửu Sửu là cấp tám thánh thú.

Đến Đấu Tông cảnh giới, Mộc Khuynh Cuồng vội vã tu tập thiên giai đấu kỹ.

Bầu trời đêm đầy ánh sao, trong rừng rậm thập phần yên tĩnh, Mộc Khuynh Cuồng tìm một chỗ u tĩnh ngồi xuống.