Lời này giống như lưỡi dao, sắc bén tựa như lăng trì tâm thần Túc Ương.
Y mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, thế nhưng chỉ yên lặng. Mặt nạ giả che đi biểu tình trên khuôn mặt hắn, nhưng không giấu được đôi mắt dao
động kịch liệt, cảm xúc cũng mạnh mẽ như vậy, hiện rõ nội tâm không bình tĩnh của y.
“Tiểu Long Nhi…” Thật lâu, Túc Ương mới tìm lại được giọng nói của mình, ngay cả y cũng nhận ra thanh âm của mình khàn khàn, cay đắng chần chừ giống như phát sinh từ đáy lòng.
Thủy Lung coi như không nhìn thấy vẻ luống cuống của y, ngược lại dời đề tài, hỏi y:
“Rốt cuộc lần này sư phụ tới đây để làm gì?” Trong lòng nàng, từ vẻ mặt
thay đổi của Túc Ương đã biết được đáp án...’Bạch Thủy Lung chết, quả
thực cũng là do Túc Ương vứt bỏ nàng ta.
Mặc dù nói, không có ai
cần phải bảo vệ ai hết, nhưng vứt bỏ chính là vứt bỏ. Một lần vứt bỏ để
‘Thủy Lung’ biết giới hạn cuối cùng của Túc Ương, tuyệt đối có lòng tin
dành cho y.
Còn lí do và nguyên nhân Túc Ương vứt bỏ ‘Thủy Lung’, Thủy Lung không có hứng thú tìm hiểu. Nhưng mà, đại khái nàng cũng đoán ra được một ít. Dựa vào mấy lần nàng ở chung với Túc Ương, đương nhiên
nàng biết hắn rất coi trọng và yêu thương nàng, ‘Bạch Thủy Lung’ được
Túc Ương coi trọng và yêu thương vứt bỏ, nguyên nhân chính là ‘Bạch Thủy Lung’ lưu luyến si mê Trưởng Tôn Lưu Hiến đến mức điên cuồng, gần như
đánh mất bản tính.
“Vi sư, chưa từng vứt bỏ Tiểu Long Nhi.” Túc
Ương đau lòng khó chịu ở trong lòng, rõ ràng có thể thuận theo câu hỏi
của Thủy Lung, đem vấn đề kia vứt sang một bên. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ
hững hờ của nàng, y lại không có cách bình tĩnh.
“Vi sư chỉ muốn
để cho Tiểu Long Nhi thấy rõ mọi chuyện.” Y nhìn Thủy Lung thật sâu, dần dần khôi phục lại cảm xúc, âm thanh cũng không còn khàn khàn như trước: “Để Tiểu Long Nhi thấy rõ Trưởng Tôn Lưu Hiến là kẻ vô tình, chỉ có đau lâu ngươi mới nhớ rõ bài học lần này.”
Thủy Lung nghe vậy, liền
nhớ đến nguyên do ‘Bạch Thủy Lung’ chết. Chính xác, ‘Bạch Thủy Lung’
trải qua nguy hiểm, lúc trở lại phủ tướng quân bị thương rất nặng, còn
chưa tới mức mất mạng. Nhưng chuyện gì cũng có ngộ nhỡ và ngoài ý muốn.
Ai ngờ trên đường lại truyền tới tin tức đổi hôn, khiến nàng ta mất đi
lí trí cùng Bạch Tuyết Vi đánh nhau, bị Bạch Tuyết Vi đánh trúng một
chưởng còn không nói, còn bị Bạch Tuyết Vi dùng dao găm đâm vào ngực.
Cái mạng nhỏ cứ như vậy bay về Tây Thiên. Khiến cho người ngoài cuộc như nàng đến bắt đầu cuộc sống mới.
Đối với giải thích của Túc Ương, Thủy Lung từ chối cho ý kiến. Câu nói
trước của nàng chỉ muốn dò xét Túc Ương và quấy rầy lòng dạ của hắn mà
thôi. Sự thật cho thấy, nàng nhận được kết quả rất vừa lòng. Liền nói
với Túc Ương: “Nếu như sư phụ đến đây chỉ vì nói mấy lời này, nói xong
sư phụ có thể rời đi.”
Túc Ương nhìn Thủy Lung, tâm tình cũng
trầm xuống. Từ khi hai người cãi nhau, Thủy Lung bị thương mới bình
phục, gặp lại ở Xuân Ý Lâu. Y cảm thấy đồ nhi của mình thay đổi rất
nhiều, trở nên bình tĩnh lại thích cười, biết nói chuyện cũng biết tranh luận, khiến cho người làm sư phụ như y cũng không thể nhìn thấu. Nhưng y cảm thấy sự thay đổi này cũng tốt, nàng vốn nên có tính cách này.
Nếu có thể duy trì loại cảm xúc có tình lại như vô tình, kì thật bạc tình
cũng rất tốt. Tính cách như vậy mới là người làm việc lớn. Nhưng trải
qua một loạn biến cố, y mới phát hiện mình nhìn lầm. Nàng cũng không vì
chuyện Trưởng Tôn Lưu Hiến mà chết tâm, cũng không có trở nên vô tình,
vẫn cứng đầu như ngày xưa, chỉ là thay đổi phương thức cứng rắn, không
còn táo bạo nóng nảy, ngược lại vô cùng bình tĩnh đối mặt với mọi
chuyện, bình tĩnh và mạnh mẽ vì một người đàn ông khác mà phản kháng lại y.
Túc Ương giận sôi ruột, khó chịu không dứt.
Thủy Lung vì Trưởng Tôn Lưu Hiến động tình điên cuồng, tính cách dễ dàng nóng
nảy, khiến y hết sức thất vọng, cảm thấy cho dù diệt trừ Trưởng Tôn Lưu
Hiến, lấy tính cách này của Thủy Lung, e là khó hoàn thành sự nghiệp,
cho nên trải qua một lần lại một lần thất vọng, y mới để mặc cho nàng tự mình sa đọa.
Hiện nay, Trưởng Tôn Lưu Hiến biến mất, Thủy Lung
lại có tình cảm với Trưởng Tôn Vinh Cực. Tính cách nàng thay đổi làm Túc Ương thưởng thức và hài lòng, chỉ cần tôi luyện thêm một chút, chắc
chắn sẽ thành đại nghiệp. Nhưng vì nàng động tình với Trưởng Tôn Vinh
Cực mà vứt bỏ nàng, TÚc Ương không làm được, cũng không muốn làm.
Túc Ương càng nghĩ càng khổ sở, thầm nghĩ ông trời đang muốn trêu chọc y
sao? Trước cho y hi vọng, kế đó khiến y thất vọng. Khi y gần như sa vào
đáy cốc, Thủy Lung thay đổi lần nữa khiến y hi vọng, nhưng hi vọng xa
xôi này lại khiến hắn không có cách chạm đến.
“Vì sao ngươi không thể nghe lời ta.” Lời này từ miệng Túc Ương nghe như răn dạy lại như than thở.
Vừa dứt lời, Túc Ương đột nhiên ra_tay, hướng tới phía sau Thủy Lung bổ tới.
Thủy Lung lập tức xoay người, tránh thoát một kích bất thình lình, cầm màn
lụa trên giường ngăn tầm mắt Túc Ương, đá về phía hắn.
Túc Ương
bắt lấy tay nàng, đột nhiên lôi kéo, khiến cho thân thể Thủy Lung dừng
lại, xoay người duy trì căn bằng trên không trung, mượn lực dùng chân ôm lấy eo Túc Ương, đạo lực vừa đủ khiến hắn nghiêng ngả.
Nhưng Túc Ương cũng không dễ bị đối phó như vậy, đối mặt với tấn công gần, vẫn có thể ứng phó như thường.
Trong thời gian ngắn, Thủy Lung và Túc Ương nhanh chóng đánh hơn mười chiêu,
chờ tới khi hai người tách ra. Thủy Lung liền biết, trong thời gian ngắn nàng muốn thắng Túc Ương là không dễ, nãy giờ hai người chỉ đấu về kĩ
xảo, chưa có sử dụng nội lực. Nhìn biểu hiện của Túc Ương, công lực của y nhất định thâm hậu hơn nàng.
Hôm nay, Thủy Lung chỉ có ba lựa
chọn. Một, rời khỏi căn phòng này, lợi dụng địa hình phức tạp ở đây
thoát khỏi Túc Ương. Hai, kéo dài thời gian chờ Trưởng Tôn Vinh Cực tới
cứu. Ba, rời đi cùng với Túc Ương.
Thủy Lung không có lo lắng
nhiều, đột nhiên thân thể truyền tới cảm xúc khác thường. Khiến cho nàng biết, không biết Túc Ương làm gì nàng. Đưa tay vịn vào bình phong bên
cạnh, hỏi Túc Ương: “Ngươi bỏ thuốc ta?”
Túc Ương bình thản đáp:
“Phượng Nhãn Quả có thể làm cho ngươi bách độc bất xâm, nhưng không thể
chống lại một ít thuốc đặc thù, hơn nữa ngươi vừa mới ăn Phượng Nhãn
Quả.”
Một lần nữa, Thủy Lung cảm thấy mình thiếu khuyết kiến
thức, thật là một chuyện khiến người ta bất lực. Rõ ràng Túc Ương biết
rất nhiều, hiểu rõ thân thể này còn hơn cả nàng. Nàng bất đắc dĩ cười,
chống cự lài cảm giác muốn ngất xỉu càng lúc càng trĩu nặng này: “Xem
ra_ta không đi theo người thì không được rồi?”
Túc Ương không nói gì, âm thầm thừa nhận.
Thủy Lung đạm nhiên cười nói: “Trước khi rời đi, có thể để lại một bức thư không, sư phụ?”
Một tiếng sư phụ, đương nhiên dễ dàng giải quyết mọi chuyện hơn bất kì
chuyện gì. Giống như hai người chưa từng tranh chấp và đánh nhau, mà là
thầy trò luôn giúp đỡ nhau. Giọng điệu không rõ này va chạm vào đáy lòng Túc Ương, y nhìn Thủy Lung một hồi mới gật đầu.
Thủy Lung thấy
vậy, xoay người rời khỏi phòng tắm. Đi tới đại sảnh. Sau khi tùy ý đánh
giá chung quanh một lúc, nàng liền chọn bàn gỗ ở giữa, rút chủy thủ ở
trong tay ra, lợi dụng chủy thủ sắc bén, khắc chữ lên bàn gỗ.
Túc Ương đứng bên cạnh, nhìn rõ mọi chuyện được nàng khắc trên bàn, hơi nhíu mày những vẫn không nói gì hết.
Thủy Lung để lại lời nhắn cho Trưởng Tôn Vinh Cực là chính mình đi chơi, sau đó liền đem chủy thủ thu vào.
Lời được khắc lên bàn rất ngắn gọn, ý tứ chính là muốn Trưởng Tôn Vinh Cực
không cần lo lắng, nàng rời đi một khoảng thời gian, không lâu sẽ quay
về. Nhưng nếu như Trưởng Tôn Vinh Cực muốn tìm nàng, cũng có thể.
Trong lời nói, không có để lộ hành tung của đám người Túc Ương.
Lúc này, trong đầu Thủy Lung không ngừng có ý nghĩ ngất xỉu, ngay cả chân
cũng không đứng vững. Nàng âm thầm vận chuyển nội lực, bề ngoài bình
tĩnh nhìn Túc Ương, cười khẽ: “Đi thôi.” Lời vừa dứt, nàng liền té ngã
xuống bàn, để mặc bản thân hôn mê.
Túc Ương đã sớm dự đoán đến tình huống này, đưa tay đem nàng bế lên, bóng dáng nhanh chóng rời đi như gió.
Thủy Lung vốn đã hôn mê trong lòng Túc Ương, nhẹ nhàng chà xát lên chiếc nhẫn ở ngón áp út.
Từ lúc Túc Ương xuất hiện ở phòng tắm, cảm xúc của Thủy Lung cũng không có dao động nhiều, cho dù biết mình bị kê đơn nàng vẫn rất ung dung. Mãi
cho tới khi bản thân bị hôn mê, Kim Ti Cổ trong nhẫn mới nhảy dựng lên,
cái nhảy này kích động đến Trưởng Tôn Vinh Cực ở bên kia. Hắn không thèm suy nghĩ liền đi tới căn phòng của hai người, không bao lâu liền nhìn
thấy chữ trên bàn gỗ.
Hắn đưa tay vuốt ve chữ trên bàn, ánh mắt âm trầm dần biến thành phiền chán.
“Phiền phức.”
Hiếm khi tẩu hỏa, có lí do khiến chính mình từ bỏ chính vụ, mặc kệ mọi
chuyện mà vui đùa. Đặc biệt gặp phải Tiểu Hỏa Hồ này, khiến hắn rất yêu
thích, hận không thể lúc nào cũng nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng cố
tính có người phá hư, khiến hắn buồn bực.
Nếu người bị chọc không phải là Thủy Lung, hắn cũng lười quan tâm, sống hay chết cũng là chuyện trong nháy mắt. Nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, chuyện này dính
dáng đến Thủy Lung, cô gái có địa vị càng ngày càng quan trọng trong
lòng hắn.
Kế hoạch ban đầu của Trưởng Tôn Vinh Cực chính là: Thủy Lung có được Phượng Nhãn Quả sẽ vui mừng, nàng vui mừng đương nhiên sẽ
ngoan ngoãn nghe lời hắn, nói không chừng sẽ có một phen tư vị.
Dù trong miệng hắn không nói, trong lòng nàng lại rất hi vọng, cố tình lại xảy ra chuyện bất ngờ. Hắn và Thủy Lung còn chưa có ôn tồn (N: vuốt ve
an ủi (thường dùng đối với khác giới tính), người liền chạy!
Đáng ghét!
Trưởng Tôn Vinh Cực âm thầm buồn bực trong lòng, bề ngoài ra vẻ như không để ý, chỉ có vẻ mặt vô tình trong trẻo và lạnh lùng.
Hắn nhìn chữ viết trên bàn một lần nữa, rút Tranh Vanh kiếm ra, cắt đi phần gỗ có chữ viết của Thủy Lung, cẩn thận cất vào bên trong túi áo. Đây là chứng cứ đem Tiểu Hỏa Hồ bắt về, tránh cho nàng chối cãi, miếng gỗ này
chính là bằng chứng.
TRưởng Tôn Vinh Cực không lo lắng vấn đề an
toàn của Thủy Lung, tựa nhu Thủy Lung tin tưởng hắn, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng tin tưởng và biết rõ năng lực của nàng. Nếu như trước khi rời đi,
nàng có thể để lại thư, Kim Ti Cổ cũng không có động tĩnh gì, hơn nữa
nàng đã ăn Phượng Nhãn Quả, công lực của nàng cũng coi như hạng tốt,
cộng thêm tâm trí lanh lợi, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Hắn
muốn tìm nàng cũng không khó, so với chuyện tìm Thủy Lung, Trưởng Tôn
Vinh Cực cảm thấy hắn nên giải quyết chuyện kia nhanh hơn… Lại nói, Tiểu Hỏa Hồ lúc đi đã ám chỉ hắn đừng vội vã tìm nàng, còn không quên nhờ
hắn giúp đỡ.
Mặc dù, hành vi xin giúp đỡ đối phương là hắn, trong lòng hắn vẫn rất thích ý và sung sướng.
Chứng cứ Tiểu Hỏa Hồ bỏ đi đã thu dọn xong, Trưởng Tôn Vinh Cực rời khỏi phòng, Tranh Vanh Kiếm vẫn nằm trong tay hắn.
Hắn vừa rời khỏi, rất nhiều hắc y nhân xuất hiện ở bốn phương tám hướng.
Tất cả bọn chúng đều không che mặt, biểu cảm khù khờ vô cảm, hình như
không có một chút tình cảm nào hết. Trưởng Tôn Vinh Cực vừa mới xuất
hiện, không nói nửa câu liền đánh lên.
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên một tia u ám, lười nhìn mấy người này.
Khiến người ta cảm thấy, những người này không bằng cỏ cây chung quanh
hắn nữa chứ.
Tử sỉ giống như con rối không có sinh mệnh, đúng là không thể nào sánh bằng cỏ cây!
Đao kiếm chợt lóe, chỉ trong chớp mắt thôi…
Trên mặt đất nhuộm đỏ máu tươi, từng cổ thi thể không còn hơi thở nằm la
liêt trên đất. Đứng trong đám xác chết này, Trưởng Tôn Vinh Cực lắc lắc
Tranh Vanh kiếm trong tay, đem giọt máu trên kiếm hất xuống hết. Bỗng
nhiên hắn đâm kiếm ra đằng sau, một tiếng kêu đau đớn vang lên, Trường
Tôn Vinh Cực quay đầu nhìn lại, liền thấy vẻ mặt khó tin của Liêu Ngân,
con ngươi trợn to nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trong tay ông còn cầm một thanh kiếm có bôi thuốc độc lên, lúc này, kiếm trong tay rớt xuống, phát ra âm thanh thanh thúy.
Trước khi chết, đầu óc ông trống rỗng, nhưng ánh mắt rất rõ ràng. Ông mờ mịt
nhìn Trường Tôn Vinh Cực, lại nhìn về phía mũi kiếm đâm vào ngực mình,
sau đó mới chậm rãi phát hiện mình đang làm cái gì.
Chủ. . . Chủ
nhân, nô tài oan uổng. . . Khụ khụ." Liêu Ngân tuyệt vọng kêu gào, thực
tế lời nói thốt ra nhỏ đến đáng thương, mỗi chữ đều kèm theo ngụm máu
đỏ. Ông đưa tay nắm chặt Tranh Vanh Kiếm, không cho Trưởng Tôn Vinh Cực
rút ra, một khi rút kiếm ra, lời của ông không thể nói hết: “Cầu chủ
nhân… buông… buông tha nô tài… khụ khụ…”
“Cha!!!!!!!!!!” Thình lình tiếng thét chói tai vang lên.
Liêu Ngân trợn to mắt nhìn phía sau Trưởng Tôn Vinh Cực, thấy hơn mười gã
đàn ông và ba đứa con gái của mình. Lớn nhất chính là Liêu Vân Vân, đứa
thứ là Liêu Hiểu Châu, nhỏ nhất là Liêu Cô Nhi.
"Cha! Cha!" Liêu Vân Vân kêu to, kéo hai cánh tay vô lực chạy qua, vẻ mặt kinh hoảng e
sợ: “Ngươi… ngươi… sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng, rõ ràng ta
đã cầu xin ngươi, vì sao ngươi vẫn giết cha ta????”
Âm thanh bén nhọn chói tai của ả khiến Trưởng Tôn Vinh Cực buồn phiền.
Liêu Ngân ở gần hắn nhất, đương nhiên ông nhìn rõ biểu tình của hắn. Trong
lòng liền hoảng hốt, vốn chỉ còn lại một hơi thở, lúc này ông giống như
hồi quang phản chiếu, giọng nói hùng hậu: “Đây đều là cha bị phạt đúng
tội, Vân Vân, Hiểu Châu, Cô Nhi các con… khụ khụ, các con không được hận chủ nhân! Mau quỳ xuống nhận lỗi với chủ nhân, cầu xin chủ nhân tha cho các con!!”
Lời ông khiến Liêu Hiểu Châu và Liêu Cô Nhi giật
mình, mặt đều tái nhợt. Lúc nghe theo định quỳ xuống, âm thanh của Liêu
Vân Vân vang lên: “Thù giết cha, há có thể quên! Ngươi chờ đó, sớm
muộn gì cũng có một ngày, ta nhất đinh tìm ngươi báo thù… Để ngươi sống không bằng chết!”
Liêu Ngân nghe vậy, mặt mày xám xịt.
“Đồ ngu.” Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu nói, rút Tranh Vanh kiếm ra chỉa vào Liêu Vân Vân, một kiếm đâm vào thân thể Liêu Vân Vân.
“A…” Liêu Vân Vân trừng to mắt, nước mắt tuôn như mưa, đáy mắt nghi ngờ mờ mịt lại thống khổ, tuyệt vọng.
Ả không hiểu, mọi chuyện không nên xảy ra như vậy.
Không phải tiểu thuyết trong giang hồ đều viết như vậy sao… kiếm khách giết
sạch cha mẹ của nữ chủ, nữ chủ hết sức đau khổ, thề muốn giết nam chủ để báo thủ. Nam chủ bị tính cách kiên cường và ngang bướng của nàng hấp
dẫn, nảy sinh hứng thú, để nàng ba lần bảy lượt ám sát, hết lần này đến
lần khác buông tha nàng, dần dần nảy sinh tình cảm. Sau đó hối hận về
chuyện ngày xưa đã làm, đau khổ cả đời, cầu xin nữ chủ tha thứ, không
ngừng thay đổi bản thân, cầu xin tình yêu của nữ chủ… (N: ôi mợ! đọc
truyện ngược hả má O.o )
Tại sao sự việc trước mặt ả lại biến thành như vậy, kết cục thành ra thế này.
Con ngươi Liêu Vân Vân tán loạn, trong giờ khắc sau cùng, mọi cảm xúc đều
ngưng tụ thành không cam lòng, đồng thời cũng không còn sức phản kháng,
ngã xuống.
Tiểu thuyết mãi mãi vẫn là truyện, không như thực tế.
Ả không phải nữ chủ trong truyện, cũng không có năng lực cao cường như nữ chủ. Đứng trước mặt kẻ thù thề nhất định giết hắn, khiến hắn sống khồng bằng chết, như vậy không phải ép hắn giết chết mình sao?
Liêu
Ngân thấy Liêu Vân Vân bỏ mạng, há miệng muốn nói gì đó với Liêu Hiểu
Châu và Liêu Cô Nhi, nhưng không thể phá ra âm thanh nào, vươn tay ra
theo bản năng, muốn nói gì đó với các ả, thân thể vô lực ngã về phía
sau, bụi bặm tung tóe, không còn tiếng động.
Liêu Cô Nhi ngơ ngác, không có khóc ầm ĩ, hình như dại ra.
“Nhất định là hắn, hắn đã giết thiếu chủ Lưu Vân Cốc, bị Liêu trang chủ phát
hiện nên mới giết người diệt khẩu.” Bỗng nhiên có người hét lên: “Mọi
người, hãy cùng nhau giết hắn, giết được hắn nhất đinh sẽ được Lưu Vân
Cốc trọng thưởng! Nếu không hắn nhất định không bỏ qua cho chúng ta
đâu!!!”
Không có ai phát hiện, người đầu tiên hô hào khiến mọi người nhốn nháo, lại là người đầu tiên rút lui khỏi đám đông.
Y kêu gào như vậy chỉ muốn mọi người kéo chân Trưởng Tôn Vinh Cực, khiến
hắn không có cách tránh khỏi sự truy sát của mọi người, nếu vậy bản thân hắn có thể thoát nạn.
Nhưng người khôn lanh đâu chỉ có mình y, cùng lúc với tiếng hô của người này vang, hơn phân nửa đều có ý định trốn ra ngoài.
Trưởng Tôn Vinh Cực không có đi theo, chậm rãi bước lại gần Liêu Vân Vân.
Liêu Hiểu Châu và Liêu Cô Nhi như tượng gỗ bên cạnh Liêu Vân Vân, một lúc
sau, Liêu Hiểu Châu mới bình tĩnh lại, thấy Trường Tôn Vinh Cực tới gần, thân thể run rẩy dữ dội, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã.
Người đàn ông này rõ ràng có bộ dạng đẹp như tiên, vì sao lại đáng sợ như vậy!
Bây giờ, Trong mắt Liêu Hiểu Châu, Trưởng Tôn Vinh Cực khủng bố không khác gì ác quỷ.
"Đại. . . Đại nhân, van cầu người, buông… buông tha chúng tôi…” Rốt cuộc,
chân Liêu Hiểu Châu cũng mềm nhũn quỳ xuống đất, lúc nói chuyện răng run rẩy đánh vào nhau, môi và sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ sợ hãi đến cực độ nhưng vẫn cố lấy tỉnh táo nói: “Nếu ngươi muốn giết người thì giết ta
đi… xin ngươi bớt giận, buông… tha cho tiểu muội của ta, nó còn nhỏ…
không nhớ gì…. Không nhớ gì cả…”
Liêu Cô Nhi ở bên cạnh hoàn hồn, nhìn Liêu Hiểu Châu, ‘oa’ một tiếng khó vang trời đất.
“Đừng, Cô Nhi đùng khóc… đừng chọc chủ nhân mất hứng…” Liêu Hiểu Châu sợ đến
tái nhợt. Gan nàng vốn nhỏ, cầu xin cho tiểu muội được sống, sợ tiểu
muội khóc khiến Trưởng Tôn Vinh Cực phiền, làm hắn ra_tay giết cả hai
luôn.
Trưởng Tôn Vinh Cực mặc kệ các ả, đi tới trước mặt Liêu Vân Vân rút Tranh Vanh kiếm ra, cẩn thận không để máu vung vãi lên người
mình. Sau đó trong ánh mắt sợ hãi của Liêu Hiểu Châu, không hề ngừng
bước quay người rời đi.
Hắn căn bản cũng không có hứng thú đi giết các ả.
Mãi cho đến khi Trưởng Tôn Vinh Cực biến mất trước mặt, Liêu Hiểu Châu mới
giật mình hoàn hồn, bản thân vừa nhặt được cái mạng trở về.
Ả run rẩy, run rẩy không ngừng, bất chợt ôm Liêu Cô Nhi, cũng lớn tiếng khóc, âm thanh cũng đáng sợ như tiếng khóc của Liêu Cô Nhi. Ả rất sợ chết, sợ đến trái tim suýt ngừng đập.
Nếu như không có Liêu Cô Nhi, nếu
không có trách nhiệm của người làm chị, ả căn bản không có dũng khí nói
những lời như vậy trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực.