Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 7

Qua một lát sau Vân Tu mới rời khỏi, Cố Lâm Uyên ngồi tại chỗ suy nghĩ, rồi kêu hoạ mi yêu đi gọi người.

Sau đó, tri chu yêu bị hai miêu yêu xách tới trước mặt Cố Lâm Uyên.

Gã đã sớm nghe nói đến sự đáng sợ của Ma tôn, lại bị hạn chế linh lực toàn thân, hùng tâm tráng chí không sợ chết lúc trước đã mất sớm rồi. Vì vậy vừa nhìn thấy Cố Lâm Uyên liền tám chân mở ra, chín thân dán đất nói: "Chủ thượng tha mạng!"

Cố Lâm Uyên ngước mắt lên.

Tuy hắn bị gài bẫy, nhưng chủ mưu là long tộc, không có tâm tư gì tính toán với một con nhện ở nông thôn, cộng thêm lúc này còn có việc cần gã, vì vậy cho lui mọi ngươi, hướng về phía tri chu yêu trên đất ngoắc ngoắc cái.

Tri chu yêu nơm nớp lo sợ đứng dậy, bước tám cái chân đi tới trước mặt Cố Lâm Uyên.

Nghe nói Bắc Thần Ma quân thù dai nhất, không biết lần này muốn đánh gãy mấy chân của gã?

Nhìn dáng điệu cho lui người hết người ngoài này, đừng bảo là muốn đánh gãy tám cái trước, sau đó chờ mọc dài rồi rồi lại đánh gãy tám cái?

Cố Lâm Uyên sắc mặt khó lường nhìn tri chu yêu nửa phút, sau khi tim của gã đã lạnh ngắt lạnh thành một khối băng, bổ não 360 kiểu chết của mình, thì cuối cùng cũng mở miệng.

"Ngươi là nhện?"

"Vâng." Tri chu yêu run rẩy nói, đang nghĩ hiện tại quỳ xuống trước mặt Ma tôn thì có hữu dụng hay không.

"Cho nên ngươi biết dệt vải?"

"Hả?" Tri chu yêu ngẩng đầu, cái tình tiết nhảy vọt vô cùng khó hiểu này là sao vậy.

Nhưng mà ngẩng đầu một cái, nhìn thấy thần sắc trên mặt Ma tôn, lá gan nhỏ bé của gã lập tức bị sợ hãi làm cho không còn.

Tri chu yêu mang theo âm rung nói: "Không, không biết."

Cố Lâm Uyên khựng lại, nhưng ăn khớp nghiêm mật nói: "Ngươi là nhện, nhện biết dệt lưới, cho nên cũng phải biết dệt vải."

Tri chu sắp khóc: "Ta, ta là nhện đực, nhện đực không biết dệt lưới a!"

"..." Cố Lâm Uyên cũng không ngờ tới loại tình huống này, nhưng hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại.

"Ngươi nhất định phải biết." Hắn nói.

Vì làm sâu độ tin cậy của câu nói này, hắn tìm tìm bên người, tìm được một cái điện thoại di động, mở ra trang web vừa rồi mới lên.

"Nghe nói người chỗ này ăn nhện."

Phải, bọn họ không chỉ ăn, còn đổi cách ăn, chiên ăn, nấu ăn, xiên nướng ăn.

Lúc trước tri chu yêu từng có trao đổi với nhện trong rừng, nhìn thấy hình ảnh trông thật sống động trên trang web, toàn thân yêu đều không tốt.

Quá biến thái rồi!

Gã trộm nhìn lén Ma tôn, nhưng mà Cố Lâm Uyên chỉ nói nửa câu, còn lại là do gã tự nghĩ.

Vì vậy tri chu yêu nghĩ tới tri chu yêu hấp tri chu yêu nướng than tri chu yêu luộc tri chu yêu cay, đáng sợ hơn là, gã là yêu tu, bản thể vĩ đại, thịt rất nhiều, cả cơ thể ăn bao nhiêu kiểu cũng được.

Tri chu yêu bổ não nửa phút, suýt chút nữa đã hù chết bản thân, vì vậy gã như đinh chém sắt nói với Cố Lâm Uyên nói: "Ta dệt! Ta biết dệt!"

Tất cả đều là nhện, dù sao cũng nên có chút thiên phú chủng tộc chứ.

"Tốt." Cố Lâm Uyên nói, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra sợi tóc nguyệt sắc mĩ lệ, sờ sờ, cất đi. Sau đó móc ra sa tuyến của giao nhân dệt ra cho tri chu yêu: "Trước tiên hãy thể hiện tài nghệ của ngươi một chút."

Cái gọi là trình độ, chẳng lẽ muốn so sánh với Giao Tiêu mà giao nhân dệt chứ?

Tri chu ôm sa tuyến tinh mỹ, khóc không ra nước mắt.

Vẫn là ăn ta đi.

──

Nghiêm Lăng An lặng lẽ chờ một lát, không chờ được thanh niên tóc bạc mình đã gặp cùng ngày, mà chờ được một hòa thượng.

Nhìn ánh mắt hắn, hiển nhiên không nhớ rõ cùng ngày Viên Tú vẫn đứng bên cạnh Vân Tu.

Viên Tú mỉm cười, thong dong an tường, không hề để ý.

Vừa nhìn chính là một cao tăng.

Hoàng oanh đứng canh bên cạnh sau lưng phát lạnh, nhìn thời cơ nói: "Đại sư đến rồi, ta đến ngoài cửa vậy, đại sư có việc cứ gọi."

Trong mắt Nghiêm Lăng An có chút thất vọng nhỏ bé không thể nhận ra, Viên Tú nhìn trong mắt, lại không nói toạc ra.

Hắn hỏi: "Vết thương của thí chủ có đỡ hơn chưa?"

Nghiêm Lăng An lên tinh thần: "Đa tạ đại sư đã cứu tôi. Không biết sau khi tôi đào tẩu Prasong có động tĩnh gì không?"

"Prasong không ở đây." Viên Tú trả lời: "Một ngày rưỡi trước gã cùng Azan Jan đã tự ra ngoài, hiện tại vẫn chưa về."

Đây chính là tin mà hắn cùng Vân Tu đã lấy được từ chỗ các đồ đệ của Azan Jan.

"Cái gì?" Nghiêm Lăng An từ trên giường ngồi dậy.

Viên Tú là ai? Phật tu lăn lộn tại Ma giới như cá gặp nước, bàn về sự khôn khéo, mười Vân Tu cũng không bằng một hắn. Hắn thấy thế tùy mặt gửi lời nói: "Có gì không đúng? Cậu biết bọn họ muốn làm gì?"

Nghiêm Lăng An rũ mặt suy tư một lát, hắn có thể nằm vùng bên cạnh Prasong ba năm, tự nhiên cũng có ít quyết định, rất nhanh đã quyết định.

"Đại sư nếu đã cứu ta từ căn cứ Trat*, nói vậy là đã gặp đồ đệ của Azan Jan?"

*Trat: một tỉnh ở Thái Lan

"Phải." Viên Tú nói.

"Trên mạng truyền lưu rất nhiều thầy pháp* Đông Nam Á, kỳ thực không phải đều là dân mạng nói bừa. Theo tôi được biết, trong những người này có rất nhiều đều ẩn cư tại Tam Giác Vàng, trong tay mỗi người đều có mấy mạng người. Tôi ở bên cạnh Prasong gặp được mấy vị, gã dựa vào những thứ này, lúc trước đã dùng không ít phương thức thấp kém ám hại đối thủ."

*: chỗ này có lỗi, vì mình không để ý huhu thầy pháp là cách bên mình gọi, còn nguyên văn là hàng đầu sư (người sử dụng chú thuật – bùa chú lời nguyền) kéo theo nó sẽ có hàng đầu thuật và người bị hàng đầu TvT (thầy pháp này cũng được chia thành áo trắng và áo đen giống như Azan)

"Tà môn ma đạo." Viên Tú bình tĩnh nói: "Sớm muộn sẽ gặp báo ứng."

Nghiêm Lăng An thấy hắn phản ứng như thế, trong lòng lại buông lỏng đôi chút, vì vậy tiếp tục giới thiệu: "Azan Jan kẻ mà gã cung phụng lần này nghe nói cũng rất nổi danh trong những thầy pháp tại Tam Giác Vàng, am hiểu nhất là cổ thuật, trước kia có mấy thầy pháp đối nghịch với hắn đều chết dưới Âm Dương thảo của Azan Jan."

Viên Tú nghe đến đó, lại có chút hứng thú, hắn biết Vân Tu thích thu thập các loại thực vật hiếm thấy, nếu Âm Dương thảo này hữu dụng với y, vậy cũng không ngại đi diệt tên Azan Jan kia để cướp về.

Mặc dù hắn là một tên đầu trọc niệm phật, nhưng một chút cũng không đắn đo lưỡng lự, nói tới đen ăn đen thì so với ai khác đều sảng khoái hơn.

"Đây chính là điều tôi muốn nói với đại sư." Nghiêm Lăng An nói: "Prasong vô cùng sợ chết, mỗi lần ra ngoài đều phải dẫn theo mấy đội bảo tiêu, lần này gã cùng Azan Jan ra ngoài một mình, lại không cho những người khác biết, tôi lo lắng do thân phận của tôi bại lộ mới thế."

"Cậu có thể đoán được bọn họ muốn làm gì?"

Nghiêm Lăng An cười khổ: "Prasong làm người âm ngoan giả dối, đừng bao giờ nên kinh thường. Hành động lần này đã lên kế hoạch hơn ba năm, lúc đầu đã sắp xếp xong xuôi, khi sắp đến thu lưới rồi, không ngờ tới người liên hệ của Mae Sai* uống nhiều hai ly, bị người nhân cơ hội hạ Ngưu Bì Hàng*, có cái gì đều nói ra hết. Tôi chỉ lo lắng tin mình bị bắt đưa đi không kịp lúc, mấy người đội trưởng vẫn dựa vào kế hoạch lúc trước mà hành động, bị Prasong dẫn theo Azan Jan chạm trán tại chỗ."

*Mae Sai: một huyện thuộc Thái Lan, đây là điểm biên giới giữa Thái Lan và Myanmar

*Ngưu Bì Hàng: Tên đầy đủ là Ngưu Bì Hàng Đầu Thuật, thầy pháp sẽ dùng cả tấm da trâu rồi dùng thần chú hàng đầu thuật (chú thuật) thu nhỏ thành dạng hạt bụi, sau đó sẽ trộn vào thức ăn nước uống của người bị hại

"Cậu đột nhiên mất tin tức, chẳng lẽ bọn họ sẽ không hoài nghi?"

"Chỉ hy vọng như vậy, nhưng tôi cũng không dám xem thường Prasong, con người gã rất đáng sợ, thầy pháp gã cung phụng càng thủ đoạn khó lường, khiến người ta khó lòng phòng bị."

Viên Tú đột nhiên nở nụ cười: "Cậu cứ thành thật có cái gì cũng nói cho tôi như vậy, thật khiến tôi ngay cả ý muốn cự tuyệt cũng nói không ra được."

Nghiêm Lăng An thấy hắn nói thẳng ra, nghiêm mặt nói: "Tập đoàn buôn lậu thuốc phiên của Prasong trải rộng tại biên giới các quốc gia, mấy năm nay ma tuý không chỉ giao dịch ở biên cảnh, lại còn chảy vào nội địa Hoa Hạ. Vì chuẩn bị hành động xuyên quốc gia lần này, các quốc gia đã có mười ba cảnh sát phòng chống ma túy hi sinh. Đại sư cũng là người Hoa Hạ, có thể từ chỗ đồ đệ thủ hạ của Azan Jan cứu tôi ra, nói vậy cũng tự có thủ đoạn đối phó thầy pháp. Tôi không dám cầu đại sư làm gì, chỉ hy vọng đại sư có thể chặn lại các đồng đội đã hành động của tôi ở nửa đường, truyền tin tức mới nhất cho bọn họ."

Viên Tú lẳng lặng nhìn hắn vài giây, trong ánh mắt thấp thỏm của Nghiêm Lăng An mỉm cười một cái: "Được rồi, nhiệm vụ này tôi nhận. Nói đi nói lại, tôi cũng có một việc gấp muốn cậu giúp."

"Ngài nói đi."

"Cậu cũng thấy đấy, mấy người chúng tôi trước kia vẫn ẩn cư ở chỗ khác, bây giờ muốn trở về Hoa Hạ sinh sống, cần cậu hỗ trợ chuẩn bị vài thân phận Hoa Hạ."

"Việc này... không thành vấn đề."

Nghiêm Lăng An suy nghĩ một chút, chuyện như vậy cũng không phải khó làm cho lắm, cứ bảo là dân tộc thiểu số trong rừng rậm chuyển ra, ở trong hệ thống trong hộ tịch một lần nữa giải quyết việc thân phận là được rồi. Vì vậy hắn lập tức đồng ý.

Nói cách khác, vốn chính là người xa lạ đã cùng đường mới đến xin giúp đỡ, cách trao đổi điều kiện để có được trợ giúp như vậy, cũng càng làm cho hắn cảm thấy có thể tin.

"Tốt." Viên Tú đứng dậy: "Hãy chuẩn bị tin tức nhanh đi, một lát nữa tôi liền lên đường."

Đến khi thân ảnh của hắn ra khỏi cửa, lúc này Nghiêm Lăng An mới thở phào nhẹ nhõm. Chẳng biết tại sao, tăng nhân bề ngoài quá trẻ tuổi này nhìn như nói chuyện ôn hòa nhỏ nhẹ, lại làm cho một cảnh sát nằm vùng rất giỏi về mặt tố chất tâm lý đều cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Hắn thở dài ra một hơi, không nghĩ nhiều nữa, hỏi chim hoàng oanh vừa vào cửa nhờ lấy một xấp giấy, dùng mật mã ám tả tin tức có được từ căn cứ của Prasong.

──

Viên Tú ra ngoài, triệu tập yêu tu bên cạnh, gạt gạt người.

Khổng tước cùng cẩm kê được hắn chọn ra đầu tiên, sau đó là một đám điểu yêu nhỏ loi nhoi, cuối cùng nghĩ nghĩ, lại mang theo sừng điêu sư huynh của cẩm kê theo.

"Đại sư đại sư, chúng ta phải đi đâu làm gì?" Điểu yêu tuổi nhỏ nhảy nhót bay lên vai Viên Tú.

Viên Tú mỉm cười: "Ăn tiệc lớn."

"Ăn cái gì ngon? Có sâu lông không? Ta thích ăn sâu lông nhất!"

"Sâu lông thì có gì ngon, nhện ăn mới ngon! Vỏ ngoài giòn giòn, tám cái chân cũng giòn, như cắn hạt dưa á!"

"Đầu sâu lông ăn ngon nha, kỳ thực đầu rết cũng ngon, chân còn nhiều hơn nhện, thịt còn mềm hơn nhện nữa."

"Ăn rết phiền quá, phải bẻ từng cái mà cắn, không tiện bằng ăn nhện!"

"Nói như vậy cũng phải... Ừm, vẫn là nhện ngon."

ở chỗ hành lang, tri chu yêu vừa vặn đi tới ngã rẻ lưng vác một Giao Sa, lạnh run.

Hội giao lưu mỹ thực của điểu yêu, đối với trùng yêu mà nói, đại khái xem như là phát sóng trực tiếp hiện trường phim kịnh dị đi.

Tri chu yêu run rẩy tám cái chân, dán chân tường, nỗ lực để mình rời xa đám chim biến thái này một chút, xa một chút nữa.

Bây giờ nhìn lại, so với bị chim xem thành hạt dưa mà cắn, vẫn là ôm chặt bắp đùi Ma tôn khổ luyện dệt vải tương đối khá.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tri chu yêu: Điểu yêu đều là biến thái ăn trùng yêu, đại biến thái!

Ma tôn: Con người nơi này không chỉ ăn trùng yêu, còn có thể một yêu ăn mấy kiểu nữa →.→

Tri chu yêu: T^T